Vận Mệnh Nghịch Hành

Chương 17: Có tiền cũng không thể tiêu

Đồng lão thao thao bất tuyệt giới thiệu cho Trần Ngọc về sự quý hiếm của Lam sắc quả mà hắn vô tình có được.

Trần Ngọc thật sự kinh ngạc với loại Thăng linh quả mà Đồng Thiện vừa giới thiệu, xem ra mình thật sự là đại vận khí tuy nhiên giá trị của loại quả này hắn vẫn chưa nhận biết được. Dường như Đồng trưởng lão vẫn chưa nói vào vấn đề chính, Trần Ngọc nhìn về phía Đồng Thiện đầy thâm ý.

Đồng trưởng lão khẻ cười “tiểu tử này quả nhiên tâm trí vững vàng” thông thường người khác sẽ vì sự hiếm có của nó mà bị thu hút rồi quên lãng vấn đề cốt yếu chính là công hiệu mà loại quả này mang lại.

- “Dị quả hiếm có như vậy tất nhiên công hiệu cũng sẽ không tầm thường”, Đồng lão vừa nói vừa quan sát thái độ của Trần Ngọc. Càng quan sát ông ta lại càng cảm thấy hài lòng, người thanh niên này cả tâm trí và định lực đều không thể xem thường mặc dù rất nóng lòng nhưng lại không hề tỏ thái độ nóng vội, luôn bình tĩnh và cẩn trọng, đây mới chính là thái độ của một người làm nên đại sự. Mặc dù tiếp xúc với Trần Ngọc không lâu nhưng Đồng Thiện tin chắc rằng nếu người thanh niên này không bị trời ghét bỏ mà diệt quá sớm thì tuyệt đối sẽ là một đại nhân vật hô phong hoán vũ, người làm sinh ý tất nhiên sẽ không làm chuyện thiệt thòi nhưng để lôi kéo một người có tiềm lực xem ra lần này phải đánh cược một phen.

- “Công hiệu của Thăng linh quả chính là trực tiếp đề thăng thực lực của người tu luyện, đối với những người dưới Hư linh kỳ có thể trực tiếp đề thăng một đại cảnh giới, từ Hư linh kỳ đến Chân linh kỳ có thể đề thăng một tiểu cảnh giới”

Lời của Đồng trưởng lão vừa nói ra khiến cho Trần Ngọc cảm thấy có chút khó tiếp thu, mặc dù chưa từng bước chân vào tu luyện nhưng theo những gì trong điển tịch mà hắn đã tham khảo mỗi một đại cảnh giới trong tu luyện đều phải mất rất nhiều thời gian và tâm sức mới có thể đạt được, càng về sau thì khó khăn trong tu luyện lại càng đề thăng. Để hoàn thành quá trình luyện thể hay Thoát phàm người bình thường đã phải dùng từ 9 tháng đến 2 năm tu luyện gian khổ mới có thể hoàn thành vậy chẳng phải loại quả này có thể giúp người tu luyện rút ngắn đến vài năm hay thậm chí là hơn 10 năm hay sao, cũng quá sức nghịch thiên rồi, nếu như ta dùng loại quả này phải chăng là, trong lòng của Trần Ngọc dấy lên một ý tưởng điên rồ.

- “Ta biết Trần tiểu hữu đang nghĩ gì nhưng ta khuyên tiểu hữu tốt nhất không nên mạo hiểm, công hiệu của Thăng linh quả đúng là nghịch thiên nhưng yêu cầu đối với người sử dụng cũng không hề thấp, đồng thời hiệu quả chỉ đạt cao nhất khi sử dụng lần đầu, từ lần thứ 2 trở đi dược hiệu sẽ suy giảm nhiều” Đồng Thiện quả nhiên là một người lão luyện chỉ cần nhìn qua cũng có thể đoán được phần nào suy nghĩ của Trần Ngọc.

- “Cho vãn bối thỉnh giáo, rốt cuộc để có thể sử dụng Thăng linh quả cần phải đáp ứng những yêu cầu gì?”, Trần Ngọc thầm than quả nhiên trên đời này không có việc gì dễ dàng xem ra suy nghĩ một bước lên mây của hắn ta sẽ rất khó thực hiện.

- “Ít nhất cũng phải đạt đến Toàn khai trung kỳ, hơn nữa không được quá 50 tuổi, kinh mạch vững chắc và chưa bao giờ bị nội thương”, Đồng Thiện không nhanh không chậm trả lời nghi vấn của Trần Ngọc.

Trần Ngọc vốn chưa từng trải qua tu luyện nên việc phân định cảnh giới hắn cũng không thật rõ ràng, hắn chỉ biết rằng sau Thoát phàm sẽ là Tụ khí kỳ vậy xem ra Toàn khai kỳ còn cách hắn ta một khoảng cách khá xa mà hắn ta cũng đã 28 tuổi như vậy không phải là có tiền mà không thể tiêu hay sao.

- “Yêu cầu này quả nhiên rất cao nhưng vãn bối nghĩ rằng chắc hẵn sẽ có cách nào đó để người không đáp ứng yêu cầu cũng có thể sử dụng vì nếu việc người sử dụng bị hạn chế sẽ làm cho giá trị của nó suy giảm đáng kể, mong Đồng trưởng lão chỉ giáo”, Trần Ngọc vừa nói vừa nhìn về phía Đồng trưởng lão.

Đồng Thiện khẻ mĩm cười, người thanh niên này quả nhiên không đơn giản nhanh như vậy đã nhìn ra được vấn đề, nếu lúc trước hắn còn có chút do dự có nên ra tay giúp đỡ cho Trần Ngọc hay không thì bây giờ trong lòng hắn đã hạ quyết định dù sau này thế nào nhân tình này hắn nhất định phải nắm bắt:

- “Đúng là việc gì cũng có ngoại lệ, nếu không thể đáp ứng được yêu cầu tất nhiên không cách nào sử dụng trực tiếp nhưng có thể sử dụng một cách gián tiếp”.

- “Lời của Đồng trưởng lão, vãn bối thật sự vẫn chưa hiểu, như thế nào gọi là sử dụng gián tiếp”

- “Trên đời này có một chức nghiệp rất đặc thù được gọi là Luyện dược sư, họ chính là người chuyên nghiên cứu và chế tạo các loại đan dược từ các dược vật tự nhiên, nếu Trần tiểu hữu có kết giao với một luyện dược sư có thể nhờ họ mang dược lực trong Thăng linh quả phân nhỏ ra thành nhiều phần như vậy chẳng phải là sử dụng một cách gián tiếp hay sao”

Luyện dược sư xem ra cũng rất giống với những người hoạt động trong ngành y học trên địa cầu, một ý nghĩ chợt thoáng qua trong lòng Trần Ngọc, xem ra nơi này cũng rất thú vị nhưng hắn biết tìm đâu ra một Luyện dược sư bây giờ, nếu đây là một chức nghiệp đặc thù nhất định sẽ không đại trà và rất khó để nhờ cậy nhưng có thể với địa vị của Đồng trưởng lão có thể sẽ giúp được hắn nhưng Đồng trưởng lão đã giúp đỡ hắn rất nhiều bây giờ phải làm sao để hắn có thể mặt dày mày dạn mà tiếp tục lên tiếng nhờ vả.

- “Vãn bối xin đa tạ sự chỉ giáo của Đồng trưởng lão, hôm nay đã làm phiền rồi vãn bối xin phép lui xuống trước ngày sau có cơ hội nhất định sẽ đến hậu tạ”, sau một lúc suy nghĩ Trần Ngọc quyết định rời khỏi, ít nhất hắn cũng đã có được chút hướng đi, làm người phải biết điểm dừng không nên ỷ lại vào sự giúp đỡ của người khác, việc còn lại hắn sẽ cố gắng tự mình xử lý.

Trong ánh mắt của Đồng Thiện thoáng lên một chút thất vọng, hắn vốn tưởng rằng Trần Ngọc nhất định sẽ nhờ hắn tìm giúp một luyện dược sư nhưng thật không ngờ tiểu bối kia lại nhanh chóng cáo từ xem ra nhân tình này vẫn chưa được thực hiện đến nơi đến chốn.

- “Lối ra chắc Trần tiểu hữu đã nắm rõ, đây chính là lệnh bài của Liên thành thương hội sau này nếu Trần tiểu hữu có việc gì cần sự giúp đỡ của ta cứ việc mang theo lệnh bài này đến đây nếu ta có thể nhất định sẽ không chối từ”, Đồng Thiện đưa cho Trần Ngọc một hoàng kim lệnh bài, phía trên có ấn ký của Liên thành thương hội, phía dưới có khắc một chữ “Thượng”.

Trần Ngọc sau khi nhận lấy lệnh bài liền nhanh chóng rời khỏi, hắn muốn tận dụng từng giây từng phút một để có thể nhanh chóng thăng tiến sức mạnh của mình vì chỉ có như vậy hắn mới mong có cơ hội tìm đường quay trở về nhà và trước hết là tranh thủ một cơ hội sống còn trong cuộc đổ đấu với người của Kim Xà bang.