Vãn Thiền

Chương 14: ☽

Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Khoảnh khắc cha nhỏ bật cười ấy, biểu cảm của Bích Nhãn chợt thay đổi, ánh mắt trầm xuống, cầm đao nhắm về phía cha nhỏ.

Trường đao phá nguyệt, thế đao không cách nào xoay chuyển, Yến Hạ không hiểu võ học nhưng cũng nhìn ra một chiêu này hung hãn cỡ nào. Nàng mặc kệ sự ngăn cản yếu ớt của cha lớn, chạy lên trước, "Cha nhỏ!"

Tơ bạc giăng kín mít trong viện, Yến Hạ cứ vậy mà xông qua chẳng khác nào tìm đường chết.

Ánh đao xoẹt qua, lưỡi đao cuốn theo cát bụi và lá khô, khí thế không gì cản nổi, trong phút chốc đâm thẳng vào ngực cha nhỏ.

Yến Hạ dừng bước, đứng ngây ra như người mất hồn, khẩn trương nhìn ngực áo đã thấm máu, người y từ từ ngã xuống. Nàng lẩm bẩm gọi cha nhỏ, tầm mắt trở nên mông lung, nước mắt tràn khóe mi.

Yến Hạ vô lực ngã khuỵu xuống đất, nàng trơ mắt nhìn căn viện đã gắn bó với mình hơn mười năm. Mãi đến lúc này, nàng bỗng phát hiện, mọi thứ vốn quen thuộc xung quanh mình bị tàn phá đến mức không còn nhìn ra hình dáng.

Cây trong viện bị cuồng phong thổi gãy nghiêng ngả, hoa cỏ bị tơ bạc cắt đứt, một đao kinh thiên động địa lúc nãy đã chém nát tảng đá lớn trên đất. Trên tảng đá đó, cha nhỏ người đầy máu, đôi mắt nhắm nghiền.

Trong một đêm, tất cả như không còn gì nữa.

Trước đây nàng không hài lòng lắm với cuộc sống quá yên bình, nay tất cả đã trở thành quá khứ. Nàng thất hồn lạc phách, lần đầu tiên thấy do dự và tuyệt vọng, không biết phải đi đâu về đâu.

Đến khi một đôi giày nhuốm máu lọt vào tầm mắt, Yến Hạ mới từ từ ngẩng đầu, nhìn người đứng trước mặt mình.

Thanh đao trên tay Bích Nhãn mới rút ra khỏi ngực cha nhỏ, máu tươi còn đang nhỏ xuống từng giọt trước mặt Yến Hạ, màu sắc diễm lệ mà chói mắt. Yến Hạ nhìn chúng, trái tim bất giác rung lên, nàng siết chặt mảnh vỡ của tảng đá bên cạnh mình, ngón tay dùng lực đến mức sắp chảy máu.

Nàng cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn chằm chằm người trước mặt.

Bích Nhãn cũng không ngờ tiểu cô nương yếu đuối lúc trước sẽ có biểu cảm thế này. Nàng ta ngẩn ra một lúc, sau đó cười lạnh nói: "Ngươi là con gái Diệp Đề?"

Nói xong, nàng ta cúi người quan sát Yến Hạ, cười cợt nói: "Ngươi muốn gì? Muốn báo thù ư?"

Yến Hạ im lặng nhìn nàng ta, lưỡi đao ở ngay trước mặt nhưng không hề có ý tránh đi.

Ánh mắt của nàng khiến Bích Nhãn không được vui, nàng ta bước lên một bước, lưỡi đao đến gần Yến Hạ, lưỡi đao vừa mới nhuốm máu Diệp Đề sắp rơi trên người nàng.

Nhưng ngay lúc ấy, tiếng ho của cha lớn ngăn cản chuyện sắp xảy ra.

Cha lớn che miệng dựa tường, bức tường sau lưng y có vết máu chảy xuống, màu đỏ rợn người. Cả người y trắng bệch gần như trong suốt, giữa các kẽ ngón tay máu tươi tuôn ra cực kỳ nhức mắt.

Yến Hạ sực tỉnh, từ vực sâu vạn trượng trở về nhân gian. Nàng gấp rút quay đầu, lo lắng nhìn cha lớn nhưng không cách nào quay lại đỡ y.

Thanh đao đang đặt trên cổ nàng cũng dần buông xuống.

"Tiểu cô nương này là ai?" Bích Nhãn nhìn Bạch Phát và Hồng Trang bên cạnh một cái, sau đó lại nhìn Yến Hạ, như có điều suy tư nói: "Các ngươi lo lắng cho nó như vậy, chẳng lẽ là…"

Ánh mắt nàng ta tối đi, thanh âm lạnh lẽo: "Nó có liên quan tới Văn Bắc Vân?"

Yến Hạ không biết Văn Bắc Vân nàng ta nói là ai, nàng chỉ mơ hồ cảm thấy cái tên này rất quen thuộc nhưng hiện tại không phải lúc truy cứu. Nàng chống tay đứng lên, ánh mắt ghim chặt trên người Bích Nhãn.

Một lúc sau, Bích Nhãn nói tiếp: "Mặc kệ ngươi rốt cuộc là ai, miễn có liên quan tới Văn Bắc Vân… gϊếŧ là được."

Dứt lời, Bích Nhãn lau vết máu trên đao, đao thế sẵn sàng.

Nhưng bất chợt, Yến Hạ quay đầu lại, nhìn thấy cha lớn vẫn luôn yếu ớt dựa tường đang chầm chậm bước tới.

Bước chân của cha lớn rất chậm, dáng vẻ lảo đảo như sắp ngã, mỗi bước của y đều tốn rất nhiều sức lực. Tuy nhiên, bọn người Bích Nhãn không lập tức ra tay, vẫn đứng yên như đang chờ đợi điều gì.

Hồi lâu sau, cha lớn đến bên cạnh Yến Hạ, cúi người đỡ thiếu nữ đã mềm nhũn người. Y cụp mắt, nhàn nhạt nói: "Không được đụng vào con bé."

Ngữ khí này vẫn giống với sự bình tĩnh thường ngày của cha lớn nhưng Yến Hạ cảm thấy trong giọng nói bình tĩnh ấy còn chất chứa thêm điều gì khác. Vì chuyện vừa xảy ra, cơ thể nàng không còn chút sức lực, đó giờ đều là nàng dìu cha lớn, đây là lần đầu tiên nàng phải dựa vào y.

Bàn tay cha lớn rất lạnh nhưng sức lực y còn mạnh hơn tưởng tượng của Yến Hạ nhiều. Dưới sự dìu đỡ của y, dường như nàng có thêm sức mạnh, sức mạnh để có thể đứng lên.

Yến Hạ từ từ buông tay cha lớn, vẻ mặt kiên định nhìn bọn người Bích Nhãn.

Cảm giác kinh sợ trôi qua, Bích Nhãn bật cười, lạnh lùng nhìn cha lớn: "Yến Lan Đình, ngươi dựa vào cái gì mà nói với ta như vậy?"

Cha lớn không đáp, y bước lên trước một chút, đẩy Yến Hạ ra sau lưng mình.

Bích Nhãn phì cười, cảm thấy động tác của y vừa đáng thương vừa buồn cười, lắc đầu nói: "Không phải ngươi tinh thông thiên mệnh sao? Không phải chuyện gì cũng đoán ra được sao? Ngươi khi xưa có bao giờ nghĩ, thủ lĩnh Thiền chúng Yến Lan Đình ngày nào sẽ biến thành tên bệnh như bây giờ, chẳng làm được gì, chỉ có thể trông cậy vào một cô bé, thậm chí chỉ có thể đứng nhìn huynh đệ mình chết mà không cách nào cứu được?"

Bích Nhãn lại bước tới một bước, nhìn vào mắt cha lớn, nói tiếp: "Ngày xưa ngươi có đoán ra sẽ có một ngày chết trong tay bọn ta?"

Cha lớn vẫn không trả lời nàng ta, không phải không muốn trả lời mà lời không thể trả lời.

Bích Nhãn vừa nói xong, thân hình cha lớn lảo đảo, lại ho lên dữ dội, Yến Hạ đứng đằng sau nhìn rõ tấm lưng không ngừng run rẩy của y. Vẻ mặt Yến Hạ tối đi, mím môi không lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ đến kết cục xấu nhất.

"Quả nhiên ngươi không còn là Yến Lan Đình ngày xưa." Nhìn Yến Lan Đình ốm yếu như chỉ còn một hơi thở, Bích Nhãn liếc mắt nhìn hai người bên kia. Bọn họ đã bao vây xung quanh y giống như bao vây cha nhỏ khi nãy.

Bích Nhãn nói: "Bây giờ đến ngón tay ngươi còn không động được, còn muốn đấu với bọn ta?"

Căn viện chìm trong yên lặng.

Cuồng phong gào thét bỗng lặng xuống, lá cây lượn một vòng rồi rơi xuống đất. Dưới cái nhìn chuyên chú của Yến Hạ, tiếng ho của cha lớn cũng dứt, sau đó, nàng thấy y ngẩng đầu, ánh mắt ẩn hiện nét cười nhạo nói: "Ai nói… ta không thể động thủ?"

Dứt lời, mặt đất trong căn viện run lắc dữ dội, hoa cỏ trong viện phát ra âm thanh rào rạt, phía đường chân trời truyền đến một tiếng rít gào. Một thanh kiếm thật lớn đột nhiên lao tới, dẫn theo cát bụi và phong lôi.

Trường kiếm rơi xuống, tiếng rít gào vẫn chưa ngưng. Phong vân xoay chuyển trên bầu trời căn viện, tầng tầng lớp lớp mây che phủ lập tức tản ra, giây lát sau, tia sáng mặt trời ló dạng. Trong khoảnh khắc ánh sáng chiếu rọi, trên không trung, tiếng đàn biến mất khi nãy bỗng vang lên lần nữa, vang vọng cửu tiêu.

- Hết chương 14 -

Lảm nhảm:

Ừm... thì... Trận chiến thật sự còn chưa bắt đầu đâu quý vị......