Văn Thuyết

Chương 23

Edit: Yunchan

Bốn phía quá mức huyên náo, toàn bộ kiếm bạc trôi lơ lửng trên không trung đều kêu lên ong ong, ngoài tiếng động đó ra chẳng còn nghe rõ được gì và cũng chẳng phân biệt được gì nữa, Vân Khâm chỉ có thể nhìn thấy Mộ Sơ Lương đứng trong vòng kiếm quang lóa mắt, đang nhìn về phía họ.

Thậm chí Vân Khâm cũng không xác định được liệu Mộ Sơ Lương có thấy rõ nàng đứng xa xa sau lưng Mai Nhiễm Y hay không.

Nàng chỉ thấy y nhẹ nhàng gật đầu về hướng này, sau đó mỉm cười.

Nụ cười dịu dàng hệt như trong tưởng tượng của Vân Khâm.

Rồi y bỗng trở người, Uẩn Hoa kiếm trong lòng bàn tay thoáng chốc phóng ra linh lực vô biên, sau đó, hai tay y nâng kiếm lên, thanh kiếm kia lập tức lóe lên quầng sáng quét qua bóng tối như sao băng, rồi bay vụt vào trong bóng đêm vô tận.

Mà cùng lúc đó, Mai Nhiễm Y cũng không cầm cự được nữa, chống kiếm khụy một chân dưới đất.

Kiếm bạc đang quần thảo trong đại điện dần giảm bớt tiếng ồn, rồi lặng xuống hoàn toàn, cuối cùng hàng trăm thanh kiếm bạc quy về một mối, khôi phục lại hình dáng ban đầu.

Sau đó rơi xuống đất đánh keng.

Trong lúc thanh kiếm rơi xuống đất ánh mắt Mộ Sơ Lạnh cũng dần tối xuống, đôi mắt chỉ mới lấy lại thần thái trong phút chốc lại trở về hư vô theo tiếng động đang lắng dần.

Sau đó y khép mắt lại ngã xuống.

Ngay khoảnh khắc y ngã xuống đất, Vân Khâm cũng lao tới với tốc độ nhanh nhất có thể, ôm lấy thân thể gầy gò đó.

“Mộ Sơ Lương!” Vân Khâm cúi đầu nhìn chằm chằm vào người nằm trong lòng, nhưng hai mắt y đã nhắm lại chẳng còn động tĩnh, Vân Khâm không biết, tiếng gọi cuối cùng này của mình y có nghe được hay không.

Người này lại trở về với dáng vẻ trước đây, yên tĩnh không một tiếng động, cứ như chưa bao giờ thức tỉnh.

Lòng Vân Khâm không cam nhưng cũng chẳng thể làm gì, đành phải ngập ngừng nhìn qua Mai Nhiễm Y sau lưng.

Mai Nhiễm Y như biết trước Vân Khâm sẽ hỏi, sau khi lau vết máu ở khóe môi mới thấp giọng nói: “Hồn phách của Tiểu Mộ không đầy đủ, lúc nãy là mượn sức mạnh của âm luật lấy lại một tia thanh tỉnh, bây giờ âm thanh đã tắt, dĩ nhiên Tiểu Mộ sẽ tiếp tục ngủ say.”

Vân Khâm thận trọng ôm lấy người trong lòng, không có hành động gì.

Quả nhiên vẫn chưa tới lúc thức tỉnh, nhưng khó khăn lắm y mới tỉnh, vậy mà tới một câu nàng cũng không thể nói với y.

Tiếng đàn và tiếng sáo đều đã biến mất trong màn đêm, cả Không Thiền phái yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tay áo bay phần phật trong đêm. Thần sắc Vân Khanh đanh lại, đề cao cảnh giác, muốn rút kiếm ra theo thói quen, đến đây mới nhớ Uẩn Hoa kiếm đã bị Mộ Sơ Lương phóng đi, chẳng biết là đi đâu nữa.

Mà ngay lúc này tiếng xé gió bỗng lướt tới, âm thanh này Vân Khâm không thể nào quen hơn được nữa, nhận ra ngay đây là tiếng của Uẩn Hoa kiếm.

Vân Khâm vừa thả lỏng thì Uẩn Hoa kiếm đã bay vọt vào từ ngoài đại điện, cắm phập lên nền đất đằng trước Vân Khâm và Mộ Sơ Lương.

Lực của nó rất lớn, đến nỗi chuôi kiếm Uẩn Hoa kiếm phải run lên bần bật, hồi lâu mới ngừng lại, tới khi mọi người nhìn kỹ lại mới phát hiện trên mũi kiếm của nó có dính máu tươi.

“Đây là…”

Vân Khâm mới bật ra một câu Mai Nhiễm Y đã chen ngang: “Là máu của kẻ gảy đàn và thổi sáo.”

“Mộ Sơ Lương đã tìm tới chúng.” Vân Khâm cũng hiểu ý của Mai Nhiễm Y, nàng thì thầm một câu rồi không khỏi cúi đầu nhìn vào người trong lòng: “Huynh ấy giúp chúng ta.”

Trong trận chiến vừa rồi, Mai Nhiễm Y phá giải sự khống chế của âm luật, đại phá tinh thần của đối phương, còn Mộ Sơ Lương thì chớp thời cơ xuất thủ, hai người phối hợp có thể nói là không chê vào đâu được, khiến cho bọn người Trường Châu ứng phó không kịp.

Mai Nhiễm Y nói tiếp: “Nhưng Tiểu Mộ không giúp được lần sau.”

Trong điện lại chìm vào yên tĩnh.

Tiếng đàn và tiếng sáo không còn vang lên nữa, xem ra người của Trường Châu đã rút thật rồi, nhưng mọi thứ vẫn chưa phải kết thúc, tiếp theo sẽ gặp chuyện gì, chẳng ai có thể đoán được.

Mà lúc này trời đã dần hửng sáng, ngày thứ tám đang từ từ tới gần, thời hạn nửa tháng chỉ còn lại bảy ngày mà thôi.

*

Sau trận chiến, ba người được một khoảng nghỉ ngơi ngắn ngủi, Vân Khâm nghe theo dặn dò của Mai Nhiễm Y, đưa Mộ Sơ Lương đang trong cơn ngủ mê về lại tòa tiểu lâu, rồi chỉnh trang lại cho y một chút.

Trên đường đưa Mộ Sơ Lương về tiểu lâu, Vân Khâm cứ nhìn chòng chọc đối phương mà không chớp mắt lấy một cái, chỉ mong y có thể tỉnh lại như vừa rồi, nhưng cũng như Mai Nhiễm Y nói, Mộ Sơ Lương quả nhiên không hề có dấu hiệu tỉnh lại nữa, tất cả cũng hệt như một giấc mộng bất ngờ, sau tích tắc lại trở về với thực tại.

Mà bên kia, Mai Nhiễm Y rốt cuộc cũng chịu nghe theo đề nghị của Hoa Tình, trước hết để nàng băng bó vết thương trên người cho mình, sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Nhân lúc này, Hoa Tình cũng nhanh chân đi nấu ít cháo cho mọi người lấp bụng trước.

Chẳng biết kẻ địch sẽ tới lúc nào, cho nên họ phải tranh thủ thời gian và có sự chuẩn bị tốt nhất.

Trong khi đó Vân Khâm thu xếp đâu vào đó cho Mộ Sơ Lương xong thì rời khỏi tiểu lâu, đi tới mật thất.

Nàng cần biết kẻ địch tiếp theo là ai.

Hai lần trước nàng đều nhận được tình báo của nội ứng bên kia, song lần này, tin tức lại không đến như trong tưởng tượng.

Vân Khâm đợi trong căn mật thất hồi lâu, càng chờ càng sốt ruột.

Nếu Thập châu muốn ra tay với Không Thiền phái thì tuyệt đối sẽ không dừng lại giữa chừng, vậy mà nội ứng quá lâu vẫn chưa có tin tức, chỉ có một khả năng là người đó đã gặp chuyện.

Gặp phải chuyện gì thì Vân Khâm không biết được, nhưng đó tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Vân Khâm thậm chí còn nghi rằng, có lẽ vì hai lần đưa tin trước mà thân phận của người nọ đã bại lộ, rơi vào tay của Thập châu, cho nên lần này mới mất liên lạc.

Vân Khâm khó lòng suy ra kết quả, nên đành tạm thời rời khỏi mật thất, quay lại đại điện.

Trong đại điện Hoa Tình và Mai Nhiễm Y vẫn đang ngồi chờ, khi nhác thấy Vân Khâm chạy tới, hai người đồng thời dời tầm mắt lên người nàng. Qua hai lần trước, hai người đã biết Vân Khâm có thể liệu được kẻ địch tiếp theo là ai, nhưng lần này khi nhận thấy ánh mắt thăm dò của hai người, Vân Khâm chỉ lắc đầu đành chịu.

“Ta không biết.” Sắc mặt Vân Khâm hơi tối tăm, nhỏ giọng nói: “Ta không biết người tới tiếp theo là ai.”

Hòa Tình ngẩn ra: “Tại sao lại vậy?”

“Cũng không biết nữa.” Bản thân Vân Khâm cũng không hiểu nổi, nhưng nàng không thể lộ ra chút sợ hãi nào, đành quay sang nhìn Mai Nhiễm Y.

Lúc này tuy Mai Nhiễm Y đã thay bộ y phục mới, nhưng trông lại tiều tụy hơn trước rất nhiều, sắc mặt y tái nhợt, dưới mắt đã có quầng xanh đen. Y ngồi xếp bằng ở đó, lưng dựa vào cái rương đựng kiếm lớn đằng sau, ngực nhấp nhô yếu ớt, tuy Vân Khâm không nhìn ra bất cứ đầu mối gì từ nét mặt của y, nhưng quá rõ ràng, đối phương đã thế suy sức kiệt.

Hai trận chiến liên tiếp, hầu như tất cả vết thương đều do Mai Nhiễm Y nhận lấy, chiến đấu cũng do Mai Nhiễm Y gánh vác một mình, dù y có là sắt thép thì bây giờ cũng không thể nào gắng gượng thêm nữa.

Hôm nay Mai Nhiễm Y trọng thương, Mộ Sơ Lương lại tiếp tục hôn mê bất tỉnh, người mà Không Thiền phái có thể dựa vào chỉ có nàng và Hoa Tình thôi.

Vân Khâm nghĩ tới đây thì bỗng nói tiếp: “Không có tin tức thì cũng là tin tốt, có lẽ người của Thập châu tạm thời sẽ không tới nữa, hai hôm nay hai người đều chưa nghỉ ngơi chút nào, chi bằng nghỉ ngơi trước một lát, để muội đi trông chừng là được rồi.”

Mặc dù nét mặt Hoa Tình vẫn còn lo lắng, nhưng Vân Khâm nói cũng có lý, nàng bèn gật đầu một cái, nhưng không đi mà vẫn ở lại trong đại điện, ngồi dựa vào góc tường, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Vân Khâm và Mai Nhiễm Y.

Vân Khâm nhìn thấu nỗi lo của Hoa Tình, nhưng nàng vẫn giữ im lặng ngồi cách Hoa Tình không xa, lấy ra một chiếc khăn gấm, nhẹ nhàng và cẩn thận lau chùi Uẩn Hoa kiếm.

Hai mắt nàng nhìn chăm chú vào thân kiếm trên tay, nghĩ tới trước đó không lâu thanh kiếm này còn cầm trong tay Mộ Sơ Lương.

Suy nghĩ của nàng dừng lại trong ánh nhìn kinh hồng đó.

Chỉ tiếc cái nhìn đó quá ngắn ngủi, mọi thứ xảy ra quá nhanh.

Động tác của Vân Khâm rất nhẹ, nàng lau chùi Uẩn Hoa kiếm hết lần này tới lần khác, trong khi tình hình của trận chiến vừa rồi cứ lóe lên trong đầu nàng không dừng được, nàng gần như có thể thấy rõ mỗi chiêu thức và lực độ của Mai Nhiễm Y và Mộ Sơ Lương, có thể thấy rõ sau mỗi động tác quay người thoái lui, kiếm quyết mà Mai Nhiễm Y dạy cho nàng lại càng thêm rõ ràng.

Sau một lần, trong lòng lại lắng xuống một phần.

Lúc này nàng mới đột nhiên dừng bàn tay đang lau chùi lại, nhìn về phía Mai Nhiễm Y như đang suy nghĩ điều gì.

Trong trận chiến vừa rồi, Mai Nhiễm Y rõ ràng có thể tung thanh kiếm bạc trong hộp kia ra sớm hơn, nhưng y lại không làm, vì y đang đợi. Y phòng thủ không ngừng là muốn đợi cho Trường Châu dốc ra toàn lực, cũng chờ nàng nhìn thấy rõ cách họ ra chiêu, y dốc sức đánh nhau, có lẽ là muốn thị phạm cho nàng thấy, để nàng nhìn thật rõ kiếm quyết kia.

Y thật sự đã truyền thụ tất cả nội dung của kiếm quyết kia cho nàng.

Ngay khi Vân Khâm nhìn về phía Mai Nhiễm Y, thì cùng lúc đó Mai Nhiễm Y cũng như cảm nhận được ánh mắt của nàng, chợt mở mắt ra.

Đôi mắt của Mai Nhiễm Y sâu và đen láy, bình thản và chẳng hề có chút cảm xúc nào, Vân Khâm thấy vậy bèn đặt Uẩn Hoa kiếm trong tay xuống, dè dặt gật đầu với y.

Mai Nhiễm Y hiểu ý nàng nhưng không đáp lại, chỉ nhắm mắt lại tiếp tục điều tức.

Thời gian trôi qua ì ạch chậm chạp, ba người đều giữ yên lặng chờ đợi cuộc chiến sắp tới, mà sự chờ đợi của họ cũng không quá lâu. Khi mặt trời nhô lên cao tỏa ánh xuống Không Thiền phái nằm trên núi tuyết hiếm khi có ánh mặt trời, rồi chiếu xiêng qua khe hở đại điện, hai bóng người bỗng lặng lẽ xuất hiện ở cửa chính của tòa đại điện đổ nát.

Hai người này bước vào đại điện một cách rất tự nhiên, họ mặc trên người bộ áo vải tối máu đơn giản, hai người một cao lớn cường tráng, một gầy gò, một người hệt như đồ tể, một người tựa như thư sinh, trên người cả hai đều không mang theo sát khí, nom giống hệt những người bình thường không thể bình thường hơn trên phố. Khi hai người này bước vào Mai Nhiễm Y trong điện vẫn không mở mắt ra, Hoa Tình và Vân Khâm thì nhìn họ chằm chằm, thậm chí không thể đoán được rốt cuộc họ có phải là cao thủ mà Thập châu phái tới hay không.

Mãi tới khi người có bề ngoài như thư sinh sờ sờ mũi, chắp tay thấp giọng: “Nguyên Châu, Hoàn La.”

Sau khi y cất giọng, người cường tráng có bộ vó như đồ tể bên cạnh cũng nói theo: “Trọng Phong.”

Nghe thấy hai chữ Nguyên Châu, Vân Khâm bèn sực nhớ ra, nàng đã từng đọc tin tình báo về Nguyên Châu ở trong mật thất rồi.

Nguyên Châu là nơi có ít người nhất trong Thập châu, trên đảo bao gồm cả đảo chủ chỉ có lác đác vài người, những người này chuyên về luyện đao, bất kỳ ai trong đảo cũng là thiên tài đao pháp đủ sức lấy một địch trăm, mà trong số đó, ngoài đảo chủ ra thì hai thị vệ tả hữu của đảo chủ là có đao pháp đáng gờm nhất.

Hai thị vệ tả hữu này chính là Hoàn La và Trọng Phong.

Thanh đao mà Trọng Phong dùng chính là Liên Hoàn đao dài ba thước, trăm năm trước từng lấy sức một người khuấy động sóng gió cả thành, chính đạo trong thiên hạ từng phái ra mấy ngàn người diệt trừ hắn, nhưng lại bị hắn vung đao đồ sát hơn phân nửa, sau đó đào thoát ra biển, bặt tăm. Về sau mọi người mới biết hắn được đảo chủ của Nguyên Châu thu lưu, trở thành thủ hạ của đảo chủ.

Mà người còn lại tên là Hoàn La, tiếng tăm vang dội sánh ngang với Trọng Phong, dĩ nhiên cũng là hạng người không thể khinh thường.

Nhưng lúc đó dù Vân Khâm đã lật hết những phong thư có liên quan tới Nguyên Châu, thì cũng không tài nào tìm được bất kỳ thông tin nào liên quan tới người tên Hoàn La này cả.