Văn Thuyết

Chương 54

Edit: Yunchan

Lập xuân đã qua thế mà hơi lạnh bao phủ vùng đất này vẫn không bị xua tan, trong làn gió rét căm căm thoang thoảng mùi máu tanh khá nhạt, nó bay từ tòa thành cách đó không xa vào tận núi rừng.

Trong rừng, bên con suối nhỏ có một thiếu niên chừng mười mấy tuổi đang ngồi xổm, cậu mặc một bộ trường bào cũ rách bươm chẳng biết bới được từ đâu, gấu áo choàng kéo lê chấm đất, vạt áo đã sờn rách thảm thương, treo vắt vẻo trên người trông thật là nhăn nhúm bẩn thỉu.

Tên của cậu là Phượng Hào, vốn là tiểu thiếu gia của thành chủ Ổ thành, nhưng vì mấy năm gần đây chiến sự diễn ra hỗn loạn, Phượng gia phái nhân thủ đi đối phó với thế lực tà phái là Quỷ môn và Vô Ưu cốc, song không ngờ rằng mấy tên thân tín ấy khi tới chiến trường thì đột nhiên trở mặt, khiến Phượng gia đại bại, Ổ thành thất thủ, rất nhiều người trong cuộc chiến này phải sống vất vưởng lang thang.

Còn những tên thân tín trở mặt trong cuộc chiến, phản bội Phượng gia đó hóa ra là người được Thập Châu cài vào Trung Nguyên từ trước đây rất lâu.

Ban đầu những người này vốn là trợ thủ được Thập Châu đưa tới Trung Nguyên, giúp người Trung Nguyên đối chọi với Ma giới, nhưng không ngờ rất nhiều năm sau họ lại trở thành kẻ địch đáng sợ nhất của Trung Nguyên. Những người như vậy còn rất nhiều, nhiều không đếm xuể, họ tới từ Thập Châu, sống lẫn lộn trong các môn phái ở Trung Nguyên, có rất nhiều người đã trở thành trụ cột, thậm chí là đầu não của các môn phái. Có ai ngờ được rằng, những người từng là bằng hữu năm xưa bây giờ lại trở thành kẻ địch lớn nhất của Trung Nguyên hôm nay chứ.

Chuyện này Phượng Hào cũng mới biết đây thôi, Phượng gia đại bại, chỉ còn mỗi cậu chạy thoát, một năm qua cậu cứ mãi quanh quẩn ở Ổ thành không chịu rời khỏi, nhìn bề ngoài thì đã là một thành viên của giới ăn mày lông bông lêu bêu, nhưng chỉ có cậu biết, cậu chưa bao giờ từ bỏ, chưa bao giờ tha thứ cho bọn Thập Châu, cậu phải báo thù cho Phượng gia.

Nhưng hiện tại cậu vẫn chỉ là một thiếu niên ăn mày tay không tấc sắc, con đường báo thù của cậu còn xa vời lắm.

Cậu ngồi bên con suối buộc miệng túi nước lại, sau đó mới dè dặt thò tay xuống con suối, tẩy sạch bụi bẩn bám trên tay.

Cậu cọ rửa rất kỹ, chẳng khác nào khi còn là tiểu thiếu gia Phượng gia, cậu muốn mình mãi mãi sạch sẽ, cho dù đã mất đi tất cả, cho dù ban ngày chỉ có thể xin cơm để no bụng, thì cậu cũng không cho mình là một tên ăn mày.

Nước suối chảy róc rách phát ra âm thanh thanh thúy êm tai, con suối nhỏ phản chiếu ánh trăng trên đầu, in lên mặt nước một vòng tròn ánh bạc bập bềnh trôi nổi, yên ắng lại dịu êm.

Phượng Hào ôm đầu gối ngồi bệt xuống bên cạnh, nhìn bóng trăng đến mức thất thần.

Rồi bất thình lình, một luồng sáng bạc còn rực rỡ hơn cả ánh trăng đột nhiên lướt qua mặt nước, lóe lên thứ hào quang sáng lạn không thuộc về đêm.

Phượng Hào ngơ ngẩn, tầm mắt cậu dứt khỏi mặt nước đang phản xạ ra ánh sáng chập chờn, dời về phía chân trời. Đập vào mắt cậu là một luồng sáng bạc hình vòng cung khổng lồ rạch dài qua bầu trời rồi đâm thẳng xuống mặt đất, ánh bạc đó sáng chói rực rỡ vô cùng, đẩy lùi sắc đêm ra khỏi đường bay của nó, còn đẹp hơn cả pháo hoa, còn sáng hơn cả ánh trăng, hệt như toàn bộ ngôi sao trên bầu trời đồng loạt sa xuống cùng một lúc, tẩy sạch màu sắc của đêm.

Nhưng luồng sáng bạc này chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc, sau một cái chớp mắt nó đã tụ lại thành một đường cong nhỏ bé, rơi vào sâu trong núi rừng, rồi mất dạng.

Phượng Hào nhìn tới nghệt người, trong phút chốc không biết đây là thật hay mơ.

Cho tới khi một tiếng vang cực lớn dội đến từ rừng sâu làm giật mình lũ chim đêm, trong không gian lập tức vang lên tiếng chim đập cánh bay đi nháo nhác, cả núi rừng tĩnh lặng đều bị đánh thức.

Khu rừng này không có ai lai vãng vì nó rất âm u lạnh lẽo, người ta thà chen chúc trong ngôi miếu hoang đổ nát ở ngoài thành ấm áp còn hơn phải tới đây, chỉ có Phượng Hào không muốn để người bẩn đi ngủ cho nên mới chạy vào đây mỗi đêm để tắm táp.

Thành ra vào giờ phút này ngoài Phượng Hào ra thì chẳng còn ai nghe thấy động tĩnh này nữa.

Cậu đứng chết trân tại chỗ hồi lâu, ngẫm nghĩ về cảnh tượng kỳ lạ vừa rồi, nín nhịn lâu thật lâu rồi cuối cùng cũng không dằn được cơn tò mò, bèn xốc túi nước lên lao về hướng luồng sáng bạc vừa rơi xuống.

Khu rừng này không phải quá lớn, đường cũng không quá khó đi, Phượng Hào đã đi mòn gót nơi này suốt một năm qua nên chẳng còn lạ gì đường đi lối lại, thế là chẳng mấy chốc cậu đã tìm được thứ mình muốn tìm.

Khoảnh đất trong rừng bị đục ra một cái hố to, bên trong hố có vài thân cây sụt lún ngã đổ, lá trên cành còn đung đưa xào xạc theo gió, rụng rơi lả tả. Xuyên qua kẽ hở của màn mưa lá đó Phượng Hào đã thấy rõ được cảnh tượng bên trong.

Tiếng động vừa rồi cực lớn còn rớt thẳng từ trên trời xuống, bất kể nó là thứ gì thì nhất định cũng đều tan xương nát thịt, nhưng điều khiến Phượng Hào khó thể tưởng tượng nổi là cậu lại tìm thấy hai người còn sống sờ sờ.

Hai người này là một nam một nữ, tuy tả tơi thảm hại nhưng chính xác là còn sống.

Nhưng dù còn sống thì theo Phượng Hào thấy họ cách cái chết cũng chẳng còn xa mấy nữa.

Cả hai đều bị thương rất nặng, trên y phục còn đẫm máu tươi, người nữ đã mất đi ý thức đang nằm tựa lên người nam, trong khi người nam thì vẫn còn tỉnh táo, có điều trông hắn còn thê thảm hơn người nữ rất nhiều, hắn ôm chặt nữ nhân kia trong ngực, mắt nhìn lên trời cao thở hào hển, ngực phập phồng nhưng lại yếu ớt tới đáng thương, quần áo trên người đã rách ngang rách dọc, máu tươi còn chảy ra ròng ròng, chẳng bao lâu dưới lưng hắn đã đọng thành một vũng máu.

Phượng Hào không dám bước lên mà chỉ nấp mình trong bóng cây, len lén quan sát hai người này.

Sau đó Phượng Hào nhìn thấy nam tử kia cố cựa mình một cách khó nhọc, động tác này càng khiến máu chảy ra nhiều hơn, vậy mà hắn cứ như chẳng buồn để ý tới, chỉ gắng gượng ngồi dậy, cúi đầu nhìn nữ nhân kia chăm chú.

Không khí chung quanh đột nhiên lắng lại, qua rất lâu rất lâu sau đó, nam tử nọ mới buông ra tiếng thở dài như vừa xác định được điều gì: “Ngủ rồi sao.”

Nói rồi hắn lại ngẩng đầu nhìn lên trời cao, lẩm bẩm với vẻ buồn bã: “Ta còn chưa nói hết mà… sao muội đã ngủ mất rồi?”

Giọng của hắn rất nhẹ, không giống như đang nói chuyện với người hôn mê kia mà giống đang độc thoại hơn.

Phượng Hào quan sát người nọ một cách thận trọng, hiện tại khu rừng đã bị nện ra một mảnh đất trống, lá cây xơ xác bây giờ cũng không che nổi ánh trăng, để mặc nó thỏa sức rọi xuống nơi này, tôn lên đường nét của nam tử kia. Lúc này Phượng Hào mới phát hiện tuy nhìn người nọ nhếch nhác là thế nhưng ngũ quan lại vô cùng tinh xảo, từ chân mày tới đáy mắt, từng nét từng đường như được mực tô vẽ, rắn rỏi cương nghị.

Hơi lạnh giữa núi rừng càng đậm hơn, nam tử đang ngồi trong cơn mưa lá và vũng máu đột nhiên che miệng ho dữ dội, đêm không yên tĩnh bị trận ho này làm náo động, Phượng Hào thấy cảnh này thì đột nhiên to gan hơn, dợm bước đi tới gần người nọ.

“Huynh… không sao chứ?” Phượng Hào vịn vào thân cây, nhìn hắn với vẻ mặt rối rắm.

Người nọ nghe thấy âm thanh thì quay phắt đầu sang, tới khi nhìn rõ người lên tiếng là một đứa trẻ thì sắc mặt mới hơi dịu lại.

Phượng Hào cảm thấy vẻ mặt của người này có hơi kỳ lạ.

Người nọ ho thêm mấy tiếng rồi mới trỏ vào tấm thân bê bết máu me của mình, nói với giọng khôi hài: “Đệ nhìn ta có giống không sao không?”

“…” Phượng Hào đột nhiên không biết nên trả lời thế nào.

Cậu lưỡng lự một thoáng rồi lại dợm thêm mấy bước tới gần người nọ: “Ta… ta đưa huynh đi tìm đại phu nhé.”

Người nọ ngồi dưới đất, vóc người của Phượng Hào tuy không cao nhưng cũng đứng cao hơn một khoản khiến người nọ phải ngước mặt lên nhìn, hồi lâu mới cười khẽ đáp: “Không cần, bệnh thời kỳ cuối, hết thuốc chữa rồi.”

Câu này hắn thả ra nhẹ bẫng, nói về chuyện sống chết cứ như chuyện vặt vãnh tầm thường.

Phượng Hào lại ngẩn ra lần nữa, chỉ đứng chôn chân tại chỗ không biết nói gì, tiến không được mà lui cũng chẳng xong, bẵng qua một lát cậu mới nghe người kia lên tiếng hỏi: “Trong tay đệ là rượu hay nước?”

Nghe thấy câu hỏi này Phượng Hào bèn dời mắt sang, phát hiện người nọ đang chỉ vào túi nước trong tay mình, cậu bèn nâng túi nước lên lắc lắc rồi đáp: “Là nước.”

“Có thể đưa cho ta không?” Người nọ hỏi.

Phượng Hào còn chưa kịp trả lời thì người nọ đã bồi thêm: “Ta dùng đồ để đổi với đệ.”

Ban đầu Phượng Hào cũng định đưa túi nước này cho hắn, nhưng nghe thấy câu này thì khựng lại một lát, hỏi ngược lại với vẻ hiếu kỳ: “Huynh định dùng thứ gì để đổi với ta?”

Người nọ nheo mắt nghĩ ngợi giây lát, đoạn cúi đầu nhìn quanh một cách khó xử, sau đó tầm mắt dừng lại trên thanh kiếm gãy, gọi khẽ: “Uẩn Hoa.”

Chẳng có tiếng đáp lại nào cả, không biết người hắn vừa gọi đó rốt cuộc là ai, chỉ có thanh kiếm gãy vẫn nằm im lìm trên đất, hoàn toàn không phát sáng hay tỏa nhiệt, cũng không tự động nối lại.

Người nọ mỉm cười bất đắc dĩ, rồi quay sang hất cằm với Phượng Hào, ra hiệu: “Ta dùng thanh kiếm gãy này để đổi với đệ.”

Phượng Hào cau mày, tuy cậu không trông mong có thể đổi được món đồ gì ngon lành từ một túi nước nhưng trong lòng vẫn lấy làm lạ: “Ta lấy một thanh kiếm gãy thì có ích gì chứ?”

“Thanh kiếm này đã theo ta rất nhiều năm, bây giờ tuy nó đã gãy nhưng vẫn tốt hơn những vũ khí khác, đệ mang nó theo có lẽ một ngày nào đó sẽ cần đến.”

Mặc dù nhìn Phượng Hào chẳng có vẻ gì là tin tưởng nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đặt túi nước vào tay người nọ, rồi dè dặt nhặt thanh kiếm gãy lên cầm trong tay ngắm nghía thật kỹ, không biết thứ này có huyền cơ nào đó thật không.

Còn người bên kia đã lấy được túi nước nhưng lại không uống ngay, hắn mở miệng túi ra rồi kề lên mép của cô nương bên cạnh, đút nước một cách vô cùng dịu dàng.

Phượng Hào thấy hành động này của hắn thì buột miệng hỏi: “Tỷ ấy là nương tử của huynh à?”

“Chưa phải.” Người nọ bật cười, đáp mà không quay đầu lại: “Vẫn chưa thành nương tử của ta.”

“Thế thì tương lai huynh sẽ lấy tỷ ấy sao.”

“Tương lai không còn cơ hội.” Người nọ trả lời bâng quơ một câu, lúc này mới ngoảnh đầu nhìn về phía Phượng Hào, trong mi mắt khó giấu nổi sự mệt mỏi, hắn cười nhạt nói: “Có thể… giúp ta một chuyện không?”

Phượng Hào im lặng, cậu biết người này sắp chết, biết sống chết đều có số, cũng như người của Phượng gia năm ấy, những người chết trong chiến đấu hay chết vì lênh đênh bệnh tật, tất cả cậu đều tận mắt chứng kiến nhưng cậu chẳng thay đổi được gì cả. Thế rồi cậu cúi đầu nhìn vào thanh kiếm gãy trong tay, hỏi nhỏ: “Huynh muốn ta giúp huynh gì đây?”

“Ta có lời muốn nói với muội ấy.” Người nọ cúi đầu nhìn cô nương trong lòng, ánh mắt không nỡ: “Tiếc là bây giờ ta không thể đợi muội ấy tỉnh lại nữa rồi, chờ muội ấy tỉnh lại đệ hãy giúp ta chuyển lời cho muội ấy, có được không?”

Chuyện này rất dễ nên Phượng Hào gật đầu ngay mà không hề do dự.

Người nọ nói tiếng cám ơn, sau đó truyền đạt lời muốn nói cho Phượng Hào.

Đêm dài đăng đẵng, giữa khuya vắng bỗng dưng rơi xuống vài bông tuyết lác đác, người nọ không nói quá nhiều nhưng giọng rất chậm, từng câu từng chữ như phải ngẫm nghĩ rất lâu. Tới khi nói xong thì tuyết đã đổ rất lớn, mặt đất phủ tuyết trắng xóa, trên người của hắn cũng đọng một lớp tuyết, thế mà hắn cứ như không cảm thấy lạnh chỉ cười đáp: “Tuyết rơi rồi, đệ về trước đi.”

Phượng Hào không cự tuyệt, cậu nghiêm túc nhìn người nọ hồi lâu rồi lấy túi nước lại, cầm thanh kiếm gãy lên nhưng không quay người đi ngay.

Người nọ lại giục, lúc này Phượng Hào bỗng ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt người nọ: “Huynh… đừng chết, ta sẽ tìm người tới cứu hai người, huynh hãy chờ ta.”

Cậu thốt ra câu này vô cùng kiên quyết, cặp mắt sáng rực như đốt lửa, bỏ lại thêm hai chữ “Chờ ta” rồi lao ra khỏi rừng ngay sau đó.

Người rơi xuống khu rừng ấy dĩ nhiên chẳng ai khác ngoài Mộ Sơ Lương và Vân Khâm.

Ánh trăng đã bị mây mù che khuất từ lâu, tuyết đổ nhiều che mờ cả tầm mắt, cả thế gian chỉ còn lại một màu trắng xóa. Vũng máu dưới người Mộ Sơ Lương đã bị tuyết xóa đi vết tích, vết thương trên người cũng không còn rướm máu nữa, nhưng điều đó không hề khiến hắn trông khá hơn chút nào.

Hắn đã cảm thấy hơi lạnh và hơi mệt rồi, thiếu niên bảo hắn chờ đợi đã đi rất lâu, bây giờ trong rừng rất đỗi yên ắng, ngay cả chim chóc cũng bị cú rơi ban nãy hù cho bay đi cả.

Hắn biết tình trạng của mình, cũng biết thiếu niên kia không cứu được hắn, cho nên hắn cũng chẳng mấy để tâm.

Hắn chỉ ngả lưng nằm xuống tuyết, nghiêng người ngắm thiếu nữ đang ngủ mê man, rồi khẽ dịch người sang một cách khó nhọc ngăn tuyết rơi lên người nàng.

Sau đó hắn khẽ cất giọng thì thầm nói cho hết những lời chưa nói với Vân Khâm.

“Ta tưởng đời này mình đã làm rất nhiều thứ, bây giờ ngẫm lại, thế đạo phân tranh, có nơi nào chưa có bàn tay ta nhúng vào đâu?”

“Nhưng ta vẫn chưa cam tâm…”

“Ta và Bách Lý đấu với nhau bao lâu nay, nhưng trận cuối còn chưa đủ đẹp, lẽ ra ta phải đi hù hắn thêm mấy lần nữa, nói cho hắn biết tật xấu lớn nhất của hắn là nghĩ quá nhiều.”

“Còn tên Hắc Y đó cứ một lòng một dạ chờ tới khi Hoa Chi nghĩ thông suốt, nhưng mười năm qua vẫn chưa thông nổi, hắn còn muốn chờ thêm bao nhiêu cái mười năm nữa đây?”

“Hoàn La tiền bối đối đãi với ta rất tốt, vậy mà ta lại lôi y vào tình cảnh này, không biết bây giờ y ra sao rồi.”

“Còn nữa…”

“Kéo một tiểu cô nương như muội vào tình cảnh này, biến muội thành mấu chốt để đánh bại Lương Ung, thật ra ta không hề yên tâm chút nào. Nếu có thể, ta thật lòng muốn ở bên cạnh che chở cho muội, nhưng ta không làm được nữa… tương lai muội sẽ trở thành đệ tử giỏi nhất của Không Thiền phái, sẽ có rất nhiều bạn, sẽ trải qua rất nhiều chuyện, tương lai…”

Nói tới đây giọng của Mộ Sơ Lương nghẹn lại, rồi bỗng dưng bật cười.

“Tương lai…”

Tiếc rằng tương lai của nàng không có hắn, tương lai của tất cả mọi người đều không còn hắn nữa.

“Thật muốn trở về Không Thiền phái biết bao.” Hắn nói.

Tiếng thì thầm trong tuyết ngày càng nhỏ dần, trôi nổi thành dấu ấn của thời gian, đến đây thì ngừng lại, lặng lẽ rơi vào tĩnh mịch.