Vấn Tiên

Quyển 1 Chương 20: Gia nhập Liệt Dương Tông

“Linh thạch? Cũng được một vạn, à tám ngàn linh thạch.” Đang khi Liễu Vô Tam buồn bực vì chẳng ai hỏi, sắp bị ê mặt vì hai chữ “diễn trò” nên Liễu Vô Tam lập tức vui mừng đáp.

“Ta không có nhiều đến vậy. Sáu ngàn nhé.” Lục Văn mặc cả.

“Không được, giá cuối là bảy ngàn linh thạch.” Hiểu đạo làm ăn nên Liễu Vô Tam cũng không muốn bị hố, chỉ chịu giảm đi một ngàn.

“Cũng được, nhưng chỗ này có vẻ không tiện lắm, chúng ta ra chỗ mấy vị chấp sự giao dịch nhé.” Lục Văn cảm thấy giá này cũng không tồi, hơn nữa trong người hắn còn có mười mấy viên linh thạch cấp cao, tuy bị hao tổn nhưng nếu quy ra vẫn là hơn bảy vạn linh thạch nên cũng không muốn kỳ kèo nhiều.

Lại nói tiếp, linh thạch để bày pháp trận, sử dụng pháp thuật hoặc hồi pháp lực được coi là tiền tệ chính thức của giới tu tiên.

Đơn vị nhỏ nhất là linh thạch bậc thấp, cao hơn là linh thạch bậc trung, cứ một linh thạch bậc trung thì bằng một trăm linh thạch bậc thấp, tương tự như thế một viên linh thạch bậc cao đúng tiêu chuẩn bằng một trăm linh thạch bậc trung. Đây chỉ là cách quy đổi mang tính tương đối vì thực tế ít người đem linh thạch bậc cao đi đổi linh thạch bậc thấp hơn nên tỉ lệ quy đổi thực tế còn cao hơn nữa.

Trước đây vì biết điều này từ miệng Ngọc Nhi nên hắn đã lén giấu đi hơn mười viên linh thạch cao cấp, quả nhiên lúc này vừa khéo cần dùng tới.

Trở lại chuyện giao dịch, lúc này vừa nghe hắn thoải mái đồng ý, ánh mắt Liễu Vô Tam thoát hiện ra nét dị sắc nhưng miệng thì lập tức nở nụ cười rồi đáp ứng ngay.

Tiếp đó hai người liền cùng nhau đi tới một chỗ có chấp sự trông coi nơi này để thực hiện giao dịch.

Việc giao dịch diễn ra rất thuận lợi, Lục Văn lấy ra hai viên linh thạch bậc cao từ tay nải tiêu chuẩn đã hao hụt gần hơn sáu thành ra rồi một tay giao tiền một tay giao hàng.

Vừa nhận xong, hắn lập tức cất nó đi rồi nhanh chóng cáo từ, lẫn vào đám người đang chen chúc.

Trong lúc đó, bên cạnh Liễu Vô Tam thình lình xuất hiện thêm một nam tử trạc tuổi hắn, gã này nhỏ giọng nói:

“Liễu đạo hữu, có nên ra tay không?”

“Không nên, tên đó dù cực kỳ quê mùa, túi trữ vật cũng không có nhưng tiền tài lại lớn như thế, hơn nữa giờ truy tung cũng không dễ, lúc ta giao dịch có để ý, từ tay nải làm bằng vải thường của hắn lại không hề thấy có dấu hiệu gì của linh thạch bậc cao cả, nếu như thế trừ khi là trong tay nải kia có bảo vật che giấu linh lực cấp pháp bảo nhưng kỳ lạ là pháp bảo gì mà lại không tản mát ra linh lực?! Tóm lại, người như thế tốt nhất không nên tùy tiện trêu chọc, hơn nữa ta cũng không muốn sư môn phải khó xử.” Liễu Vô Tam lắc lắc đầu giải thích.

Lục Văn hiển nhiên không hề biết nhờ sự thận trọng của họ Liễu kia mà hắn thoát khỏi chuyện giết người đoạt bảo bởi số linh thạch bảy ngàn mà hắn bỏ ra kia có thể thừa so với gia sản của hai ba tu sĩ Trúc Cơ bình thường, càng không nói đến tu sĩ Luyện Khí Kỳ vốn chỉ có vài trăm linh thạch đã là tương đối khá rồi.

Hắn lúc này mới từ một cửa tiệm bước ra, cửa tiệm này thực chất là một tiền trang, trong này hắn gọn gàng đổi một viên linh thạch bậc cao được gần bốn mươi viên linh thạch bậc trung sau đó lại đổi thêm một ngàn linh thạch bậc thấp nữa.

Suy nghĩ tiếp theo của hắn là phải mua vài cái túi trữ vật nhỏ bởi việc cứ xách tay nải đi khắp nơi cũng không tiện, nghĩ thế hắn liền tìm một cửa hàng luyện khí trông có vẻ khang trang ở giữa phường thị.

“Vị đạo hữu này không biết cần mua món đồ gì? Pháp khí của bổn tiệm đều là thứ tốt, đảm bảo đạo hữu hài long.” Một nữ tử bộ dáng khoảng hai mươi tuổi thấy hắn bước vào liền đon đả ra mời chào.

“Ta muốn mua hai cái túi trữ vật loại tốt.” Lục Văn từ tốn nói.

“Loại thấp thì năm linh thạch, thường thì mười linh thạch, loại trung thì hai mươi, đạo hữu mua loại nào?” Nữ tử thấy hắn chỉ hỏi mua túi trữ vật, tức thì cực kỳ thất vọng, lạnh nhạt đáp.

“Loại cao cấp thì sao?” Hắn không buồn để ý vẻ kém thân thiện của nữ tử này, hờ hững hỏi tiếp.

“Quý khách muốn mua loại cao? Sáu mươi linh thạch một túi.” Nữ tử tỏ vẻ khó tin, cố tình nâng giá lên một chút.

“Một trăm cho hai túi?” Lục Văn nói ngắn gọn xong hắn liền cầm một viên linh thạch bậc trung đưa ra.

Nữ tử kia tức khắc đổi mặt, vui mừng lấy ra hai túi trữ vật đưa hắn xong không vội nhận tiền mà chào mời hắn mua thêm vài món khác.

Kết quả làm ả dở khóc dở cười là Lục Văn cũng mua thêm mấy món nữa nhưng toàn là mấy món pháp khí rẻ tiền, hạ phẩm chẳng đáng mấy, có chăng chỉ là một món pháp khí phi hành thượng phẩm nhưng cũng không phải quá đắt đỏ gì, khôi hài hơn là khách nhân giàu có này còn đi hỏi ả rất chi tiết việc làm sao dùng túi trữ vật với cả pháp khí phi hành.

Điều này không phải là Lục Văn tiếc tiền mà hiện tại hắn còn chưa bao giờ tiếp xúc với pháp khí, trước mắt cũng không cần mua pháp khí cao cấp làm gì, hơn nữa việc lộ ra tiền tài quá lớn trong khi chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ hẳn cũng không phải là chuyện tốt.

Trước mắt hắn cũng chưa định lập tức đến bái nhập Liệt Dương tông mà muốn chuẩn bị một thời gian nữa rồi mới đến.

Cân nhắc một chút xong hắn liền bỏ tất cả đồ vào trong tay nải rồi ném hết vào trong túi trữ vật xong lại đi dạo thêm một vòng, lần lượt vào mười mấy cửa hàng đan dược, bỏ ra hơn ba ngàn linh thạch mua Tụ Linh Đan, Ích Cốc Đan đủ dùng thay cơm trong ba tháng xong mới dừng mua sắm đoạn nhanh chóng lẩn vào trong đám người đông đúc rồi tìm đường ra khỏi phường thị.

Ngay sau khi vừa rời cổng phường thị, hắn liền lấy pháp khí phi hành hình lông vũ ra, đánh một đạo pháp quyết vào nó, tức thì pháp khí này hóa lớn đủ để chứa một người, hắn nhảy lên đó lắp một viên linh thạch bậc trung vào xong lại đánh tiếp một đạo pháp quyết, tiếp đó pháp khí bay lên trời rồi phóng vụt đi.

Trên đường trở về hắn liên tục đổi hướng, thậm chí bay vòng vèo mấy lượt, sau khi xác định không có ai theo đuôi mới yên tâm trở về trấn Ngân Sơn.

Thực ra không phải là không có kẻ nổi lòng tham, chỉ là vì kẻ thì nghĩ ngợi quá nhiều nên thành quá thận trọng, lại có kẻ coi thường hắn là Luyện Khí kỳ tầng bẩy nên chỉ phái một kẻ không ra gì dùng pháp khí phi hành hạ phẩm đuổi theo nên tự nhiên chỉ còn cách hít khói pháp khi phi hành thượng phẩm lại xa xỉ dùng linh thạch bậc trung như hắn.

“Hừm, cứ thế này chỉ thuận lợi trước mắt chứ sau này không biết phải làm sao.” Hắn kiểm tra lại số linh thạch một lượt rồi thở dài nói.

….

Ba tháng sau, trên dãy Ngân Sơn, một thiếu niên thân vận trường bào màu lam nhạt đang đứng tần ngần trước một vách núi nằm sâu trong đó.

Thiếu niên này đúng là Lục Văn.

Trong ba tháng qua hắn ở một nơi hẻo lánh cách đó không xa, liên tục ăn đan dược thay cơm, điên cuồng tu luyện, cuối cùng cũng đột phá lên Luyện Khí kỳ tầng tám.

Đến lúc này vừa đúng khi đan dược đã hết đồng thời muốn chuẩn bị một chút trước khi gia nhập Liệt Dương Tông nên hắn một lần nữa trở lại phường thị này.

“Cạch” một tiếng lớn vang lên, cánh cửa mở ra, một tên đệ tử ăn vận trang phục màu đỏ lửa bước ra nghênh đón.

“Quý khách mời vào, phí với ngoại nhân là…”

Lục Văn ném cho y mấy linh thạch rồi thong thả bước vào.

Mang mặt nạ lên, hắn đi dạo loanh quanh, hỏi han một hồi rồi bước vào một tòa lầu các ba tầng có mặt tiền rộng hơn mười trượng có cái tên rất thu hút “Vạn Dược Các”.

Các này cũng không phải là do người của ba tông phái tại đây mở mà là một chi nhánh do Cửu U Môn, một trong Tam Tông mở.

Lại nói tiếp, ở trong đại lục Vạn Hà thì những tông phái như Phần Thiên Môn hay Liệt Dương Tông chỉ là tông phái “tí hon” mà thôi, siêu cấp thế lực phải kể đến Tam Tông Tứ Thế gồm ba tông phái và bốn thế gia lớn. Trong đó Tam Tông là Băng Vân Tông, Thông Linh Các, Cửu U Môn, còn Tứ Thế gồm có Âu Dương gia, Vạn gia, Đường gia và Vân gia.

Hắn trước nhờ hỏi thăm một tên tu sĩ nhiều lời của Phần Thiên Môn nên mới biết được điều này khiến hắn có chút tin tưởng sẽ kiếm được thứ mình cần trong cửa hàng này.

“Vị đạo hữu này cần mua gì cứ nói, linh thảo, đan dược hay gì khác.” Một gã nam tử hơi gầy, gương mặt vàng vọt, vận y phục màu xám hờ hững ra đón tiếp.

“Tại hạ muốn mua đan phương dùng cho giai đoạn Luyện Khí kỳ tầng tám đến mười ba.” Hắn chậm rãi đáp.

“Thứ này rất tiếc bản các không có.” Nam tử áo xám lập tức đáp.

“Không có sao?!” Lục Văn thầm giật mình hỏi.

Có điều Lục Văn không biết đó là nhưng đan phương cho giai đoạn như hắn trở lên các tông phái đều giấu nhẹm trong tông chứ không truyền ra ngoài, điều này cũng chính là một phần nguyên nhân không nhỏ khiến tán tu bên ngoài thường chỉ dậm chân ở cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng tám, chín.

Tụ Linh Đan, Hỏa Lân đan hiện tại với hắn đã gần như vô dụng, thêm nữa là tư chất hắn quả rất kém, tu luyện chay thì không biết khi nào mới lên nổi, vì thế tự nhiên hắn muốn tự tìm cho mình đan phương thích hợp rồi tự tay kiếm cách luyện chế.

“Không có, tuy nhiên đan dược dành cho giai đoạn này thì bản các rất sẵn.” Nam tử áo xám giọng thân thiết hơn một chút mời chào.

Lục Văn thầm cười khổ, đành cắn răng mua một chút đan dược tên Hoàng Huyền Đan phù hợp với hắn.

“Có lẽ không thể chần chờ thêm được nữa rồi.” Hắn thầm nhủ.

Tiếp đó hắn rời các, đi tới một căn tiệm bán pháp khí trông có vẻ được.

“Chỗ này có bán thứ gì có thể ẩn giấu linh lực hoàn toàn không?” Lục Văn hỏi.

“Che giấu hoàn toàn chỉ có cấp pháp bảo mới được, rất tiếc thứ này bản tiệm không có.” Tên chưởng quầy lắc lắc đầu, thất vọng đáp.

Lục Văn thầm cười khổ nghĩ ngẫm, quả nhiên không dễ kiếm thứ có thể giúp hắn sử dụng cái hộp nhỏ kia mà không gây ra động tĩnh gì.

Hắn nhanh chóng rời tiệm đó chuyển sang một tiệm khác, cứ thế ba bốn lần vẫn như cũ.

Cuối cùng hắn đành đến một cửa tiệm của Thông Linh Các, cắn răng bỏ ra hơn vạn linh thạch mua ba món pháp khí thượng phẩm có diệu dụng khác nhau và một món pháp khí phi hành cực phẩm làm tên chưởng quầy cười đến không ngậm mồm lại được.

Lục Văn bước ra khỏi cửa hàng mà tên kia vẫn còn đang há mồm không thôi làm hắn chỉ biết lắc đầu, quả thực cứ thế này hắn sớm muộn gì cũng phá sản.

Bỏ bốn món pháp khí vào trong túi trữ vật, hắn liền đến một tiệm bán khí cụ bày trận, mua một bộ khí cụ rẻ tiền rồi kiếm một khách điếm trong phường thị tạm dừng chân.

Lần trước vì vội vã nên hắn không thấy khách điếm nằm ở góc vắng trong phường thị này, lần này hắn quyết định thuê một gian phòng ở mé tây trong vòng một tháng, quyết định tìm hiểu và vận dụng thuần thục mấy món pháp khí một chút rồi gia nhập tông phái, dù là tông phái lụi bại nhưng hẳn không thiếu đấu đá nguy hiểm, không thể không phòng bị trước.

Vừa nghĩ thế hắn vừa theo phương pháp tên chủ tiệm pháp trận đưa, bố trí thêm một tầng cấm chế ngăn dao động linh lực rồi mới yên tâm ngồi xuống, bắt đầu tìm hiểu bốn món pháp khí.

Món thứ nhất là một thanh phi kiếm có hình dáng gần giống tiểu kiếm của hắn nhưng dĩ nhiên linh khí tản mát kém hơn nhiều, đây là một pháp khí công kích mà tên chủ tiệm tự hào nói là không gì không phá, Phong Mang kiếm.

Kết quả là hắn truyền vào đó một chút linh lực xong dung Khu vật thuật đem nó chém lên cái hộp thấy vẫn vô dụng.

Tuy nhiên không thể nói kiếm này kém, khi hắn dùng nó chém lên một món pháp khí hạ phẩm lần trước mua thì món này lập tức bị chém rách một vệt sâu.

Cảm thấy nó cũng không tồi, hắn thử thêm mấy lần rồi bắt đầu chuyển qua món khác, ba thứ còn lại là Trấn Sơn Tháp, Kim Cương giáp và Thanh Ngọc phi chu là pháp khí có tính công kích nặng, phòng hộ và di chuyển.

Cứ thế, một tháng nữa trôi qua…

“Mộc sư muội biết gì chưa, có một tên cầm tín vật đến xin gia nhập đó, không biết có phải kẻ đã mua tín vật của Liễu Vô Tam kia không?” Một nam đệ tử dáng nho nhã cất lời.

“Muội có nghe rồi, có lẽ không phải là tên đó vì muội thấy Trần sư huynh kể lại tên đó trông rất tầm thường không giống kẻ nhiều tiền, tu vi cũng không giống kẻ đã mua, có thể là hậu nhân của một vị tiền bối nào đó.” Nữ tử kia đáp.

Nếu có Lục Văn ở đây, hẳn hắn sẽ nhận ra hai người này chính là cô gái đã tranh cãi với Liễu Vô Tam bốn tháng trước và người kia chính là vị sư huynh nho nhã đã ngăn nàng lại.

Cùng lúc đó, trong đại điện Liệt Dương Tông, trên ghế chủ tọa, một vị nam tử trung niên khuôn mặt anh tuấn, râu tóc muối tiêu, thân hình uy võ đang ngồi, vừa thầm quan sát vừa từ tốn nói:

“Lục hiền điệt đã mang tín vật đến đây, bổn tông nhất định chiếu theo quy củ thu nhận làm môn hạ đệ tử, có điều ta muốn hỏi một chút, ngươi là hậu nhân của vị tiền bối nào trong tông?”

“Bẩm tông chủ, vãn bối là được tổ tiên truyền lại cho tín vật này chứ không có nói gì đến tiền bối đã để lại tín vật.” Lục Văn, thân vận áo bào xanh, hông đeo một cái túi trữ vật hạ phẩm có phần sờn cũ, cung kính mà hàm hồ đáp.

“Ừm, là ta đa sự rồi, nhiều vị tiền bối là tặng cho hảo hữu nên cũng khó để hậu bối biết được, được rồi, hiền điệt từ hôm nay chính thức trở thành đệ tử Liệt Dương Tông, theo như quy định thì hiền điệt còn có quyền nghỉ ngơi làm quen ba tháng rồi chọn một công việc tùy ý mình trong tông, tiện lần này ta muốn hỏi sư điệt muốn chọn công tác nào?” Vị nam tử cũng chính là tông chủ của Liệt Dương Tông, Hồ Hùng Anh từ hòa hỏi.