Vấn Tiên

Quyển 1 Chương 35: Thí luyện bắt đầu

Chỉ thấy linh áp mà nữ nhân váy đỏ lửa này cũng không kém Lệnh Hồ Hòa quá xa, cộng thêm cả phần Viên Dương nữa còn có phần nhỉnh hơn y nữa.

Lệnh Hồ sư tổ thấy thế, mắt liếc nhìn nữ nhân và họ Viên kia một cái, tức thì ba người ngầm hiểu ý cùng nhau thu lại linh áp, đến lúc này đám đệ tử mới hít thở bình thường lại được.

“Yên muội quả nhiên thực lực tăng tiến không nhỏ a, không xa nữa sẽ vượt lão phu đấy.” Lệnh Hồ Hòa, ánh mắt có một tia dị sắc, miệng lạnh nhạt nói.

“Lệnh Hồ huynh khen lầm rồi, tiểu muội còn xa mới bằng huynh được.” Nữ nhân họ Yên lả lơi đáp lại.

Lục Văn có chút tò mò, quay sang hỏi một vị sư huynh ở bên cạnh thì biết được nữ nhân này tên Yên Nghi Dung, ở thời gian hai năm trước cũng đã tiến cấp Kết Đan Hậu kỳ hơn nữa tương lai rất có khả năng tiến vào Nguyên Anh Kỳ, với điều này hiển nhiên Lệnh Hồ sư tổ tuy không sợ ả nhưng cũng phải lo cho tương lai Liệt Dương Tông mà xuống nước.

Viên Dương ở bên kia tuy đã thoát khốn nhưng sắc mặt không khỏi tái đi vài phần, ánh mắt đầy oán độc nhìn Lệnh Hồ Hòa mà y cũng không e ngại, khinh khi nhìn lại đầy vẻ uy hiếp.

“Nhìn hai huynh hình như còn chưa bằng lòng với cách hòa giải của muội thì phải, hay là chúng ta đánh cược một chút đi, không biết ý hai huynh thế nào” Yên Nghi Dung thoáng nhìn hai người một chút rồi đột nhiên đưa ra đề xuất đồng thời ánh mắt thâm ý nhìn Viên Dương.

“Đánh cược cái gì? Không lẽ hai người các người muốn liên thủ thử chiêu với ta?” Lệnh Hồ sư tổ hiển nhiên nhận ra ẩn tình trong ánh mắt kia, không mặn không nhạt đáp.

“Lệnh Hồ huynh thực lực áp đảo quần hung, ta cũng không muốn làm ra hành động kiểu đó, lần này là đất diễn của đám nhỏ, vậy thì lấy kết quả ra để cược đi.” Viên Dương thực sự là có chuẩn bị từ trước, nhanh chóng nói ra.

“Không được, chúng ta thân là tiền bối, sao có thể đem việc đệ tử liều mạng đi thí luyện ra đánh cược!” Lệnh Hồ Hòa vừa nghe liền gạt phắt đi.

“Hi hi, có gì mà không thể chứ, Lệnh Hồ huynh hay là lo đệ tử của mình không đủ năng lực, đánh cược thua?” Viên Dương châm chọc.

“Ngươi…” Lệnh Hồ Hòa đang muốn lần nữa nổi giận còn chúng đệ tử Liệt Dương Tông cũng nổi hào khí, nhìn chằm chằm vào nam tử họ Viên.

“Kìa hai huynh, thế này đi. Muội là người đề xuất thì xin đưa phương thức, Lệnh Hồ huynh nghe xong rồi hãy từ chối. Lần thí luyện này nếu số linh thảo mà Liệt Dương Tông nhận được hơn bốn phần của hai phái ta và Viên huynh thì huynh thắng, và ngược lại, nếu bằng thì tính đến chất lượng và số người còn sống sót đi ra khỏi thí luyện.”

“Hừ, nghe ra các ngươi cũng đã có chuẩn bị từ trước rồi, không cần nhiều lời, muốn lấy gì ra để cược.” Lệnh Hồ sư tổ hiển nhiên hiểu đối phương có chuẩn bị nhưng không muốn mình hay tông môn mất mặt khi đối phương đưa ra điều kiện có phần lợi cho Liệt Dương Tông nên sau một thoáng cân nhắc liền dứt khoát đáp.

“Ở đây muội có nội đan yêu thú cấp năm, Hỏa Thiềm Thú, nghe nói Viên huynh có một gốc Long Vũ Thảo hỏa hầu tám trăm năm, có thể mang ra đánh cược không, nếu thắng thì Lệnh Hồ huynh có cả hai thứ, ngược lại thì quyền quản lý phường thị Ngân Sơn trong hai năm sẽ hoàn toàn thuộc về hai phái chúng ta, không biết ý hai huynh thế nào.” Yên Nghi Dung nói xong liền đưa ra một hộp ngọc, trong đó thình lình là một khỏa nội đan yêu thú màu đỏ tươi.

“Ta thấy cách này cũng hay, cứ như thế đi.” Viên Dương nhanh chóng gật đầu.

Phải biết phường thị Ngân Sơn tuy lợi ích trong hai năm xét về mặt tiền tài chưa thể bằng nội đan Hỏa Thiềm Thú cấp năm cộng Long Vũ Thảo hỏa hầu tám trăm năm nhưng xét về mặt khác thì lại là chuyện khác, mất đi quyền quản lý phường thị này đồng nghĩa với việc tông môn tỏ ra yếu thế, tự nhiên đệ tử xuất chúng sẽ khó mà đầu nhập mà trong hai năm tới vừa vặn có một một đợt tuyển đệ tử.

“Sao thế Lệnh Hồ huynh, huynh thân là kẻ đứng đầu Liệt Dương Tông mà không dám quyết định sao?” Nhìn Lệnh Hồ Hòa có vẻ hơi trù trừ, Viên Dương tranh thủ châm chích.

“Được, ta đồng ý!” Lệnh Hồ Hòa không để ý tên này, sau khi thoáng quan sát đệ tử cả ba phái rồi cân nhắc thiệt hơn một chút liền đáp ứng.

Ba người vừa thống nhất được phương thức đánh cược xong thì phía xa xa trên bầu trời thình lình có một đường cầu vồng màu đen, tỏa ra sát khí bức người lao vụt tới rồi nhanh chóng đáp xuống, khí thế so với Thanh Lân Kiều của Lệnh Hồ sư tổ còn có phần hơn.

“Là Hắc Huyết Thần Chu của Hắc Sát Môn!” Một đệ tử ở dưới đột nhiên hô lên, tức thì các đệ tử khác cũng xôn xao một hồi, chỉ khi các vị trưởng bối lên tiếng quát mới chịu trật tự lại.

Lại nói tiếp, tám phái tham gia lần này gồm có ba tông phái láng giếng ở dãy Ngân Sơn là Liệt Dương Tông, Phần Thiên Cốc, Chính Khí Môn thì còn có năm phái thuộc biên giới nước Lỗ là Vạn Thú Sơn, Tử Y Am, Hắc Sát Môn, Tiêu Dao Các và Thượng Võ Môn.

Trong số này thì Hắc Sát Môn là môn phái khiến người ta kiêng kỵ nhất bởi thuật ẩn nấp và ám sát, giết người trong vô hình, rất khó đối phó, hơn nữa dù chỉ là môn phái trung bình nhưng lại có trưởng lão Nguyên Anh trung kỳ tọa trấn, không khỏi có phần đè ép các tông phái khác, pháp bảo phi hành Hắc Huyết Thần Chu kia chính là của vị trưởng lão này, có điều không biết tại sao lại phá lệ cho đám đệ tử mượn dùng.

Đám người Hắc Sát Môn vừa đáp xuống, lập tức bầu không khí có phần trở nên căng thẳng, không tính vị trưởng lão dẫn đội có tu vi Kết Đan trung kỳ mà sát khí tỏa ra như dao cắt làm chúng đệ tử có phần đau đớn kia thì hai mươi đệ tử vận y phục đen kia đa phần đều là Luyện Khí tầng mười hai, chỉ có hai ba kẻ là Luyện Khí kỳ tầng mười một nhưng cũng không có thua bao nhiêu.

Lệnh Hồ sư tổ nhìn đám đệ tử có phần chịu không nổi, trong lòng thầm oán giận nhưng cũng không có phản ứng mạnh, chỉ tỏa ra một luồng linh áp tường hòa che chắn.

“Hắc Sát Môn quả rất giỏi a, mới đến đã hưng sư động chúng, ra tay chấn nhiếp cả đám đệ tử Luyện Khí nhỏ nhoi này sao?!” Đúng lúc này, thiếu phụ áo tím của Tử Y Am lên tiếng đồng thời không chút khách khí buông xuống linh áp chấn nhiếp lại đám đệ tử Hắc Sát Môn.

“Ha ha, ta chỉ muốn cho đám nhỏ rèn luyện một chút thôi, không có ý gì khác, Minh Khuê tỷ đừng hiểu lầm.” Nam tử cao gầy, gương mặt hẹp dài đưa ánh mắt bất thiện nhìn thiếu phụ áo tím xong lại cười ha ha đáp.

Gã không phải e ngại Tử Y Am hay thiếu phụ áo tím mà là quan hệ không bình thường của Tử Y Am với một trong Tứ Thế là Vạn gia nên không thể làm cứng được.

“Ha ha, các vị không đợi ta tới mà đã náo nhiệt thế này, thực là không nghĩ cho ta mà.” Từ phía xa xa trên bầu trời, một âm thanh nam tử hào sảng lại pha chút tiếu ý truyền đến.

“Hừ, đám người Tiêu Dao Các các ngươi có khi nào mà không chậm chạp, bắt ai đợi chứ.” Ở phía xa hơn, một âm thanh nam tử thô lỗ vang lên.

“A, thì ra là Liên huynh, Thượng Võ Môn chẳng phải đang đến sau chúng ta sao, ha ha.”…

Cứ như thế tám phái đã nhanh chóng tề tựu đầy đủ rồi rất nhanh lại cùng riêng phần mình lên pháp khí phi hành xé gió cùng lao về phía tây, qua một khắc, tám đoàn người cùng đáp xuống trước một ngọn núi sừng sững, nhìn ngoài như có dấu vết cấm chế.

Lục Văn tự thị mình cũng thông hiểu trận pháp nên thả ra thần thức ra dò xét một chút, không ngờ thần thức mới tiếp xúc với cấm chế mặt ngoài này thì thần thức bị đánh bật lại đồng thời mặt mày hoa lên khiến hắn âm thầm kinh hãi.

“Không biết là vị cao nhân tiền bối nào đã tạo ra trận pháp cấm chế này nữa.” Hắn tự hỏi rồi chuyển ánh mắt tập trung nhìn sang khoảng đất trống phía tay phải, lúc này đang có tám vị trưởng lão của tám tông phái đứng, mỗi người tự mình tung ra pháp bảo của mình, tay liên tục đánh ra pháp quyết đủ màu sắc đồng thời miệng lẩm nhẩm những chú ngữ khó hiểu.

Tức thì đủ loại công kích từ tám người cùng đánh tới, màn sáng cấm chế bị oanh kích thì rung lên mãnh liệt nhưng không hề thấy có dấu hiệu hư hại, phải qua nửa canh giờ, tám vị trưởng lão liên tục công kích, hao tổn không ít pháp lực mới miễn cưỡng mở ra một cánh cửa rộng chừng nửa trượng, cao hơn trượng đồng thời có xu hướng chậm rãi khôi phục lại, bên trong lờ mờ thấy có một màn sáng nữa.

“Cấm chế đã mở, các đệ tử có thể tiến vào, nhớ kỹ thời gian duy trì cánh cửa này chỉ là một tháng, sau thời gian này sẽ đóng lại, hãy nhớ cho kỹ tránh việc bị giam cầm trong đó.”

Vị thiếu phụ áo tím của Tử Y Am cao giọng tuyên bố sau đó tự mình đi tới chỗ đệ tử Tử Y Am dặn dò một lần nữa.

Các trưởng lão khác cũng dặn dò lần cuối đồng thời không quên hứa hẹn thêm vài thứ xem như lên cót tinh thần cho đệ tử trước giờ xuất phát khiến đám đệ tử bỗng nhiên bừng bừng khí thế, quả nhiên đã bị kích động không ít.

Chỉ có Liệt Dương Tông là Lệnh Hồ Hòa không nói gì nhiều, chỉ ngắn ngủn một câu: “Đừng làm ta và tông môn mất mặt!”

Rất nhanh sau đó, từng đệ tử hoặc một hoặc một nhóm hai, ba người lần lượt tiến vào.

Lục Văn thuộc Liệt Dương Tông, vào thứ sáu.

Hắn thong thả vừa bước qua màn sáng cấm chế vừa thầm quan sát hai bên, đáng tiếc không có phát hiện gì cả.

Khi bước tới màn sáng phía trong thì thình lình hắn chỉ cảm thấy trước mắt là một màn trắng xóa đồng thời bên tai vang lên tiếng vù vù như tiếng gió.

Khi hắn nhìn rõ ràng lại mọi thứ thì thấy mình đang ở trên sườn một ngọn núi với đủ loại cây từ thân thảo đến thân gỗ, đủ màu sắc xanh đỏ vàng tím trông như rừng rậm nhiệt đới kỳ dị vậy.

Lục Văn thận trọng nghiêng tai lắng nghe đồng thời phóng thần thức ra thăm dò trong phạm vi hơn mười trượng quanh người, sau một khắc mà không phát hiện có người hay vật gì khác mới yên tâm, nhẹ nhàng tung mình leo lên ngọn một cây cổ thụ cành lá um tùm để quan sát tình hình xung quanh.

Chỉ thấy khắp xung quanh là một màu xanh đen của cây rừng xen lẫn là những mỏm đá xám trên vố số những ngọn núi cao thấp khác nhau, có đỉnh cao như một ngọn đồi, chỉ mấy chục trượng, có ngọn núi thì cao cả ngàn trượng, đỉnh núi chìm hẳn trong sương mù, gần nhất là một bãi loạn thạch được gọi là Hôi Thạch Lâm.

Ở xa xa phía trung tâm là một vùng sương mù đỏ quỷ dị đang không ngừng quay cuồng, theo như tìm hiểu của hắn trước đây thì đấy là một khu thí luyện khác, có thể là dành cho đệ tử Trúc Cơ hoặc cao hơn, không ai dám khẳng định bởi những kẻ có tu vi trên Luyện Khí Kỳ khi vừa vào khu hắn đang đứng đã bị cấm chế đánh văng ra ngoài rồi.

Đây có thể cũng chính là nguyên nhân mà ở đây chỉ có yêu thú cấp hai là cao nhất, tức là ngang với đệ tử Luyện Khí kỳ tầng mười một đến mười ba, tuy nhiên theo ghi chép trên thẻ ngọc mà Lục Văn nhận được thì lượng yêu thú này cũng không nhiều, chủ yếu là yêu thú cấp một, loại này thì Lục Văn có thể xử lý tương đối dễ dàng.

Sau khi quan sát địa thế một chút rồi so sánh với bản đồ trong thẻ ngọc thì hắn có thể khẳng định bản thân đang ở rìa phía đông của khu thí luyện rộng hàng ngàn mẫu này.

Hắn với việc này cũng chỉ có thể âm thầm trách bản thân không được may mắn, bị truyền tống đến chỗ rìa, nếu được chỗ gần trung tâm một chút thì hẳn có thể dễ dàng kiếm linh thảo một chút, tuy nhiên sau lại tự an ủi rằng còn may mắn vì không bị truyền tống đến hang ổ yêu thú, chưa kịp làm gì có khi đã mất mạng.

Lục Văn quan sát thêm một lúc rồi tụt xuống, chậm rãi xuống núi đi về phía Hôi Thạch Lâm.

Lò dò đi bộ vì hắn không dám phi hành để biến thành mục tiêu cho những kẻ khác, qua nửa canh giờ hắn mới tới được chỗ rìa rừng đá này.

Theo ghi chép thì chỗ gần trung tâm rừng đá tính từ phía hắn có Quỷ Diệp Thảo, một loại linh thảo không có ở bên ngoài, lá đỏ lại có hình dáng như mặt quỷ đồng thời còn có một loại yêu thú cấp một tên là Hồng Quỷ Xà chuyên gia thủ hộ quanh đó.

Sau hơn một khắc nữa, Lục Văn bước tới một chỗ có mật độ những mỏm đá ít hơn đồng thời nhìn từ xa qua đám loạn thạch thì phát hiện ra một bãi đất trống với một gốc linh thảo lá đỏ đúng như miêu tả về Quỷ Diệp Thảo đang tản mát ra linh khí và mùi hương có chút tanh nồng.

Hắn thầm vui mừng vì có thể nhanh chóng tìm được một gốc linh thảo, đang khi định nhanh chóng tiến đến hái nó thì hắn bỗng khựng lại, cảm giác có gì đó không đúng.

Đang khi hắn còn do dự thì một hướng khác, một bóng áo trắng đã nhanh chóng phóng tới đồng thời không ngừng đảo mắt nhìn láo liên xung quang rồi bất thình lình ngồi thụp xuống toan hái gốc linh thảo kia.

Đúng lúc này, một màn khiến Lục Văn kinh hãi xảy ra.

Ngay khi cái bóng trắng cũng chính là một gã nam đệ tử Chính Khí Môn vừa định hái gốc linh thảo kia thì một cái bóng đen nhanh như điện chớp từ mỏm đá sát gần đó vô thanh vô tức phóng tới rồi gọn gàng cắt đầu gã đệ tử Chính Khí Môn xuống.

“Người của Hắc Sát Môn!!!”