Vấn Tiên

Quyển 1 Chương 9: Đưa ra quyết định

Sau một khắc lòng vòng với vài lần hỏi, cuối cùng Lục Văn cũng đi tới được trước phòng của Vương Khiết.

Hắn gõ gõ cánh cửa mấy lần nhưng không thấy có hồi đáp gì cả.

“’Miệng Rộng’ đi đâu thế nhỉ?” Lục Văn uể oải tự hỏi, đang khi định quay bước trở về thì lại thấy ‘Miệng Rộng’ xuất hiện.

Thấy hắn đứng trước cửa phòng mình, Vương Khiết không khỏi ngạc nhiên, miệng nhỏ không chút tương xứng với biệt danh lập tức cất lời:

“Ngươi không ở phòng lo dưỡng thương, chạy đến đây làm gì, ta không có cần ngươi làm gì đâu.”

“Là ta tới thăm công tử, tiện xem vết thương trên cổ ngươi thế nào rồi chứ ta thì khỏe như voi rồi.” Nói đoạn, Lục Văn huơ tay, múa chân ra điều đã khỏe nhưng nghĩ lại thì thấy hơi xấu hổ, phần vì giờ hắn mới hỏi tới thương thế của Vương Khiết, phần vì hắn tới đâu phải vì hỏi thăm đâu.

“Hừ, bổn công tử chờ ngươi hỏi tới thì đã chẳng còn thương tích nữa rồi.” Vương Khiết chu chu cái mỏ đoạn ngửa đầu vênh vênh, bộ dáng khoe cái cổ thon chẳng có chút vết tích nào.

“Mà đứng đó làm gì, vào phòng ta nói chuyện đi, ta đang buồn chán muốn chết đây.” Vương Khiết sau thoáng vênh vang lại đổi giọng buồn bực lôi hắn vào phòng.

Thời gian sau đó là một màn độc thoại của Vương Khiết, Lục Văn chỉ biết ngồi nghe.

Nào là y vừa về tới phòng chưa kịp tắm rửa nghỉ ngơi, cơm ăn chưa kịp tiêu thì đã bị cha y lôi tới bái kiến rồi còn bị lão vương gia đích thân bắt mạch, nhìn tới nhìn lui mất cả nửa ngày trời.

Chưa hết, y còn luôn miệng than thở rằng y không nhịn nổi hỏi sao lại bắt mạch hắn, hắn có bệnh gì sao thì vị vương gia kia lại chỉ lắc đầu xong lại như cực kỳ kích động, cười cười bí hiểm rồi phán mấy chữ tốt, tốt lắm đoạn lại lắc lắc đầu bảo sao không sớm năm năm khiến y chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.

Sau khi bắt mạch nhìn ngó chán mà chẳng có lời giải thích nào rõ rang, y được một tên gia nhân phủ vương gia đưa về còn Vương Nghĩa thì ở lại nói chuyện thêm càng khiến y bực mình.

Lục Văn nghe thế cũng lấy làm lạ, một vị vương gia đích thân động thủ như thế hẳn không phải là chuyện bình thường. Hơn nữa cái năm năm trong lời vương gia nghĩa là gì, không lẽ thân thể Vương Khiết có vấn đề gì, chậm năm năm nên không kịp chữa trị?!

Nhưng nghĩ lại nếu là bệnh tật cũng không phải vì vương gia kia còn nói tốt, tốt lắm mà.

Cứ như thế, hai đứa trẻ lại một kẻ huyên thuyên, một người thì ngồi nghe rồi thầm tự suy nghĩ, trông có phần giống như một buổi giảng đạo.

Trong lúc đó, trong thư phòng chứa đầy sách của vương gia Trịnh Khắc, hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau, trên chiếc bàn ở giữa là bộ ấm chén pha trà với hai chén trà đã nguội lạnh.

Một người là Vương Nghĩa, trên mặt đang hiện đầy vẻ phức tạp như có điều khó nghĩ.

Người còn lại là Bát vương gia, Trịnh Khắc, trên khuôn mặt từ hòa của lão lại có nét hưng phấn, khẩn trương khó có thể kiềm chế.

“Ta tuy tu luyện không đến đâu nhưng nhìn không thể sai. Thể chất của hiền chất đúng là cổ kim hiếm thấy, nếu không phải nhờ người đó chỉ điểm cho ta nhiều thứ thì cũng khó mà nhận ra.” Vương gia đắc ý nói.

“Vương gia, ngài sẽ không nhầm chứ?!” Vương Nghĩa, thần sắc phức tạp, trịnh trọng hỏi lại.

“Tuyệt không sai lầm. Đây là phúc khí của nhà ngươi, chớ nên bỏ lỡ!” Trịnh Khắc nói, giọng chắc như đinh đóng cột kèm theo vẻ khuyên nhủ.

“Chuyện này…” Vương cục chủ trù chừ.

“Chuyện này không nên chậm trễ, tuy thời hạn kia phải năm năm nữa mới tới nhưng ta có thể giúp Khiết nhi sớm gặp người đó, với tư chất của nó thì hẳn có thể có ngoại lệ!” Trịnh Khắc lại thúc giục đồng thời nói thêm như trấn an.

“Vâng, vậy việc này xin nhờ vương gia sắp xếp.” Sau một khắc suy nghĩ, cuối cùng Vương Nghĩa cũng đưa ra quyết định.

Hai đứa bé hiển nhiên không biết đến việc này, vẫn hồn nhiên nói chuyện trên trời dưới biển mãi đến khi xế chiều, sắc trời đổi sang màu mỡ gà thì Lục Văn mới cáo từ trở về phòng trong tiếng kỳ kèo của Vương Khiết.

Vừa về phòng, hắn liền đóng cửa lại, lôi một miếng ngọc bôi làm bằng Dương Chỉ Bạch Ngọc mà Vương Khiết tặng hắn, y nói rằng là món quà cảm ơn hắn đã liều thân bảo vệ y, dù cho Lục Văn từ chối liên tục nhưng dưới uy áp như mưa rào tháng sáu, hắn đành phải nhận lấy.

Vương Khiết bảo đây vừa là quà vừa là để hắn bớt quê mùa cục mịch, đi theo sẽ không làm y xấu hổ khiến Lục Văn cười khổ không thôi.

Việc hắn có đi theo y hay không còn phải đợi sau tối nay mới biết được vì hắn còn vài điều phải làm rõ.

Đang lúc suy nghĩ miên man thì A Phúc tới lôi hắn đi ăn tối.

Nói là ăn một bữa tối nhưng thực tế thì phải gọi là đại yến. Bát vương gia không hiểu vì lẽ gì mà hưng phấn ra lệnh tổ chức đại yến để khoản đãi đoàn người Thanh Phong tiêu cục.

Với kiểu sống tương đối ẩn dật của Trịnh Khắc, lại thêm bao nhiêu năm nay phủ Bát vương gia không có tổ chức đại yến thì quả là một sự lạ.

Tuy vậy trong bữa tiệc này Trịnh Khắc cũng không nói rõ nguyên cớ, lão chỉ hàm hồ nói bữa tiệc này để cảm ơn Thanh Phong tiêu cục đã giúp lão một chuyện lớn rồi ra lệnh khai tiệc, nói mọi người không được giữ lễ quá mức, phải ăn uống thoải mái nhiệt tình.

Đoàn người Thanh Phong tiêu cục nghe thế cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ luôn miệng đa tạ vương gia rồi tận tình chè chén làm huyên náo cả phủ Bát vương gia.

Lục Văn thì lẳng lặng ăn một chén cơm rồi lẳng lặng trở về phòng mình, bỏ mặc A Phúc ruột ngựa đang hưng phấn chén tạc chén thù.

Về phòng hắn lại lên giường ngồi tu tập hít thở, định bụng chờ tiệc tan sẽ qua phòng Vương cục chủ nói chuyện.

Nửa canh giờ sau, tiệc còn chưa tan nhưng Vương cục chủ bất ngờ tới gõ cửa.

Hắn có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng ngừng tu luyện, rảo bước ra mở cửa mời y vào.

“Thế nào, cháu đã có quyết định chưa?” Vương cục chủ hôm nay đã bớt đi phần trịnh trọng, hiền hòa hỏi hắn.

“Trước khi nói quyết định cháu có thể hỏi cục chủ mấy lời được không?” Lục Văn không trả lời mà cung kính hỏi lại.

“Tự nhiên là được.” Vương Nghĩa không có ngạc nhiên, bình thản đáp ứng.

“Về lựa chọn thứ hai thì cháu không cần. Nếu không theo Thanh Phong tiêu cục cháu cũng không muốn nhận chỗ tiền tài đó, nhưng cháu muốn hỏi là tại sao cục chủ lại đưa ra điều kiện lớn như vậy…” Lục Văn nghiêm túc nói xong hơi ngừng một chút, đưa mắt nhìn vẻ ngạc nhiên trên mặt Vương cục chủ.

“Về lựa chọn thứ nhất, tại sao cục chủ lại chỉ trong thời gian ngắn như thế đã muốn nhận cháu làm đệ tử?” Lục Văn từ tồn nói tiếp.

“Về phần điều kiện ở lựa chọn sau, cháu hoàn toàn xứng đáng để nhận. Chỉ bằng việc cháu làm ở Cửu Khúc đã thừa đủ rồi, cụ thể ta không cần nhắc thì cháu cũng hiểu.” Vương Nghĩa thong thả đáp.

“Còn về việc nhận cháu làm đệ tử thì trước ta muốn hỏi cháu học môn nội công trong người là từ ai?”

“Sao ạ? Nội công? Cháu có tu luyện nội công?” Lục Văn kinh ngạc hỏi.

“Vậy cháu thường ngày có tu tập thứ gì không? Ta khi bắt mạch cho cháu phát hiện ra người cháu đã từng trải qua việc tu luyện nội công, hơn nữa thời gian không ngắn.” Vương Nghĩa vẫn giữ vẻ từ hòa, chậm rãi nói.

“Quả thực cháu có được một vị đại sư truyền thụ cho một đoạn khẩu quyết tập hít thở, đại sư nói để cho người khỏe mạnh chứ không nói đó là nội công tâm pháp gì cả.” Lục Văn nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, lộ vẻ chợt hiểu nói.

“Một nhà sư sao? Hừm, cũng phải. Thứ cháu luyện không phải thứ nội công tầm thường mà là Thái Cực Thần Công nổi danh của Thái Cực chân nhân hơn trăm năm trước. Ta tuy không gặp và cũng chưa bao thấy người nào thân mang nội công loại này nhưng từ mạch tượng đặc biệt của cháu thì tuyệt đối không sai.” Vương Nghĩa nhìn ra vẻ khó hiểu của Lục Văn liền giải thích qua một chút.

Tiếp đấy, vị cục chủ giải thích thêm rằng lần đầu thấy hắn chạy chuyển đồ đã thấy y là đứa trẻ nhanh nhẹn, căn cơ, khí tức cũng không tồi nên muốn nhận hắn vào tiêu cục, sau khi bắt mạch biết hắn luyện Thái Cực Thần Công thì mới quyết định nhận hắn làm đệ tử.

Còn về chuyện nếu hắn không chịu làm đệ tử thì muốn trục xuất hắn ngay cũng không có gì khó hiểu.

Người ta nói, một lần bị rắn cắn, mười năm sau thấy dây gầu vẫn còn kinh, tấm gương phản phúc của Lương Nhân còn sờ sờ trước mắt sao không khiến cho Vương Nghĩa có lòng đề phòng, nhất là khi nhìn ra được Lục Văn không phải đứa trẻ tầm thường mà là đứa nhóc có tâm cơ khiến người lớn còn phải nể.

“Cháu đừng trách ta có lòng đề phòng, với ta thì cái gì đệ nhất tiêu cục hay tiền tài thiên vạn tuyệt chỉ là thứ phù du, Vương Khiết mới là thứ quan trọng nhất, cháu đã từng cứu nó nhưng mà nhìn Lương Nhân…” Vương Nghĩa như có điều xấu hổ, cảm khái nói.

“Cháu hiểu, đại sư cũng từng nói với cháu rằng không được có tâm hại người nhưng lòng đề phòng thì không thể không có. Đổi là người khác cũng sẽ nghĩ như thế. Cháu muốn hỏi thêm hai điều nữa. Một là sau khi trở thành đệ tử của cục chủ thì cháu có phải cả đời gắn với tiêu cục hay không? Hai là sau này cháu có thể đi theo cục chủ tham gia vận tiêu hay không? Thú thực cháu tham gia tiêu cục là vì muốn tìm cha mẹ của mình, cháu nghĩ rằng họ còn sống!” Lục Văn nói đỡ cho Vương Nghĩa xong liền đưa ra câu hỏi như điều kiện của mình.

“Việc nhận cháu làm đệ tử giờ ta cũng không ngại nói thật là ta muốn có người thân tín bên cạnh Vương Khiết sau này, nhưng giờ có lẽ không cần, ta chỉ muốn để một thân võ công của ta không mai một, còn sau này cháu có thể tùy ý tung hoành. Về việc kia, cũng tốt nhưng giang hồ hiểm ác, vận tiêu không phải đi chơi, khi cháu đủ lớn hãy quyết!”

“Vậy, cháu đồng ý bái cục chủ làm sư phụ!” Lục Văn nghe xong lời này lập tức nói.

“Tốt, tốt! Từ hôm nay con trở thành đệ tử của Vương Nghĩa ta.” Vương cục chủ nghe thế không khỏi vui mừng tuyên bố.

Thời gian sau đó, hai người lập tức làm lễ bái sư nhận trò, Vương Nghĩa hào phóng tặng Lục Văn một vòng cổ có khả năng kỵ gió, trục hàn lại có thể cảm ứng được vật mang độc tính.

Nửa canh giờ sau, hai người nói chuyện xong, Vương Nghĩa liền rời phòng trở về nghỉ.

Còn Lục Văn thì nằm hưng phấn suy nghĩ về tương lai của mình, nghĩ tới chuyện có thể có võ công cao cường như Vương cục chủ, giờ là Vương sư phụ không khỏi khiến hắn muốn huơ tay múa chân một hồi.

Trưa ngày hôm sau, Bát vương gia lại tổ chức một bữa tiệc nhỏ tiễn đoàn người Thanh Phong tiêu cục. Trong bữa tiệc này, Vương Nghĩa đồng thời tuyên bố Lục Văn từ hôm nay trở thành đệ tử của y.

Lời này vừa xuất ra, tức thì khiến mọi người trong Thanh Phong tiêu cục ồ lên, có người kinh ngạc, hâm mộ, lại có kẻ thầm ghen tị.

A Phúc thì há miệng rộng đủ nhét ba cái bánh lớn, kinh ngạc mất nửa ngày trời không nói nổi một câu.

Vương Khiết thì hậm hực không thôi, nói cục than đen tài đức gì mà cha y nhận làm đệ tử rồi oán thán rằng cha không thương y, đến cả thư đồng của y cũng muốn cướp khiến cả Vương Nghĩa lẫn Lục Văn chỉ biết cười trừ.

Ngay sau bữa trưa, đoàn người Thanh Phong tiêu cục liền khởi hành rời thành Song Giang đi nhận một chuyến hàng nhỏ khác rồi nhanh chóng trở về nước Lỗ.

Chuyến trở về này tuy nhân số ít đi nhưng cũng không có kẻ nào dám có suy nghĩ bất lợi với họ. Vương cục chủ và Thanh Phong Thập Sát Tinh trực tiếp đi áp tiêu, chuyện này có ý nghĩa gì thì hẳn không cần nói nữa.

Hơn mười ngày sau đó, đoàn người Vương Nghĩa, Lục Văn đã trở về thành Thanh Nguyệt, kinh đô nước Lỗ đồng thời cũng là nơi Thanh Phong tiêu cục đặt trụ sở chính.

Nhìn bốn chữ lớn sơn son thiếp vàng “Thanh Phong Tiêu Cục” được đề trên một chiếc biển lớn bằng đồng, treo trên cửa chính cao chừng năm trượng, rộng gần bốn trượng, Lục Văn thầm nghĩ:

“Không thể nghĩ tới mình lại trở thành đệ tử của vị cục chủ đứng đầu tiêu cục lớn nhất cả nước này. Không biết cuộc sống sau này sẽ thế nào đây.”

Sau một thoáng ngẫm nghĩ hắn liền nhanh chân theo Vương Nghĩa bước vào trong tiêu cục.