Vạn Vật Quy Nhất, Tu Đạo Thành Thần

Chương 11: Tuyết Nhi Toàn Lực

Từ nơi Lam Thanh Toàn và Hiên Viên Tuyết Nhi quyết đấu, không khí xung quanh ba mươi trượng đều biến đổi, sắc trời u ám như đang run rẩy.

Cách rìa cuộc chiến không xa, đám đệ tử đời thứ hai, thứ ba của Thánh Kiếm Môn không ngừng bàn tán, một đám người thì kích động, kẻ thì ngưỡng mộ, cũng không thiếu đi vẻ sùng kính thậm chí cả chờ mong.

“Các ngươi nhìn thấy gì không? Thái sư bá chính là đang thi triển trấn phái võ công của Thánh Kiếm Môn chúng ta, Hóa Linh Kiếm Pháp đấy, hình như đó là thức thứ mười, Hóa Linh Bách Biến, trời ơi, ta mới chỉ nghe nói qua, đến hôm nay mới được trực tiếp chứng kiến, uy lực thật làm người ta ngưỡng mộ.”

“Ngươi cái thứ này mới nhập môn vài năm đương nhiên không biết, cách đây mười năm ta từng được chứng kiến các vị thái sư bá, thái sư thúc thi triển chiêu thức này rồi.”

“Tuy biết rằng các vị sư thúc bá thực lực đều mạnh đến kinh khủng, nhưng không ngờ lại có thể mạnh đến thế này, bản thân ta cũng tu luyện Hóa Linh Kiếm Pháp, chính là rõ ràng nhất nó hao tổn nội lực đến mức độ nào, sư bá vậy mà cùng lúc thi triển ra bốn đại chiêu của Hóa Linh Kiếm Pháp, cái này cũng quá vô lý rồi.”

“Thanh Toàn sư huynh lại tiến bộ rồi, cách đây hai năm ta từng có trận đấu tập với huynh ấy, khi ấy Hóa Linh Bách Biến của huynh ấy mới có thể tạo ra một phân thân mà thôi.”

“Thực lực của Thanh Toàn huynh hiện tại có lẽ đã ngang ngửa với Thanh Quang huynh mười năm trước ở đại hội môn phái rồi.”

Thanh Quang huynh trong lời hai vị Kiếm Đế này chính là Lam Thanh Quang, Kiếm Đế vị trí thứ nhất, Thánh Kiếm Môn đệ nhị nhân.

Cùng lúc đó, ở cách rất xa chiến trường, một đoàn người chạy ngược lại nơi cuộc chiến diễn ra, nhưng không ai không biết đằng sau họ đang diễn ra cái gì, vì họ chính là những giáo chúng Vô Cực Giáo đã được lệnh lui quân, trong đó không thiếu các vị Giáo Vương, trưởng lão.

Một vị trưởng lão thân thể lấm lém, quần áo cũng không nguyên vẹn, xem ra đã bị thụ thương không nhẹ, hướng về phía một vị Giáo Vương lo lắng hỏi: “Dương Thiên Vương, chẳng lẽ chúng ta thật sự bỏ lại Thánh Nữ đại nhân sao?”

Người này là trưởng lão thứ tám trong số hai mươi tám vị trưởng lão của Vô Cực Giáo, Hiên Viên Toàn, em họ giáo chủ Hiên Viên Chấn, đồng thời là chú họ Hiên Viên Tuyết Nhi, người ông đang hỏi là một trong mười vị Giáo Vương Vô Cực Giáo, đứng hàng thứ hai, Hỏa Lực Thiên Vương Dương Đại Bạch.

Dương Đại Bạch nghe thấy Hiên Viên Toàn hỏi thì chỉ nhẹ nhàng thở dài, không đành lòng nói: “Hiên Viên trưởng lão, giáo lệnh đã ban xuống, chúng ta còn có thể làm gì khác được đây?”

Không để ý đến Hiên Viên Toàn mặt nhăn như nuốt phải ruồi, Dương Đại Bạch lại nói tiếp: “Trong lòng chúng ta không phải đều rõ ràng rồi sao? Cuộc chiến này Vô Cực Giáo đã không có cửa chiến thắng, đánh tiếp chỉ có thể có kết cục duy nhất là diệt giáo. Nếu không phải vì cơ nghiệp mấy vạn năm của bản giáo, với tính cách của giáo chủ, lẽ nào ngài lại bỏ rơi Thánh Nữ đại nhân mà không lo.”

Hiên Viên Toàn đương nhiên cũng hiểu điều này, nhưng cũng không cho rằng nên bỏ lại một mình Hiên Viên Tuyết Nhi: “Giáo chủ vì bản giáo mà hạ lệnh là cái đức của người, nhưng Thánh Nữ đại nhân… chẳng lẽ chúng ta không thể quay lại giúp đỡ đại nhân sao? Dù có chết ta cũng cam lòng.”

“Nếu được thì ta cũng muốn được cùng sống cùng chết với Thánh Nữ đại nhân, nhưng ngươi có biết Vô Cực Giáo chúng ta đã tổn thất bao nhiêu nguyên khí rồi không? Hiện giờ mất đi một giáo đồ là mất đi một phần lực lượng chứ đừng nói là mất đi một trưởng lão hay Giáo Vương, chúng ta không thể hành động theo cảm tính được, cuộc chiến này đã kết thúc nhưng nguy cơ của bản giáo vẫn còn ở phía sau.” Dương Đại Bạch thở dài nói, sao mà ông nỡ bỏ lại Hiên Viên Tuyết Nhi được, nhưng vì đại cục, không thể không làm ra quyết định đau lòng này.

“Đó là…” Hiên Viên Toàn kinh ngạc quay đầu lại, vừa rồi giống như có gì đó xẹt qua, tốc độ rất kinh khủng hướng thẳng về hướng chiến trường.

Dương Đại Bạch cũng giật mình kinh hãi: “Vạn Lý Huyền Bộ.”

“Ngươi… ngươi nói cái gì?” Hiên Viên Toàn hét lên: “Không được, ta phải quay lại.”

“Làm càn.” Dương Đại Bạch quát lớn.

Lúc này thì đoàn người Vô Cực Giáo cũng dừng lại không di chuyển, đơn giản vì không ít người nhận ra Vạn Lý Huyền Bộ, độc môn khinh công của giáo chủ Hiên Viên Chấn.

“Chúng ta phải quay lại giúp giáo chủ và Thánh Nữ.” Không ít người sau khi biết giáo chủ vừa xông đến chiến trường thì lập tức hừng hực khí thế hét lên.

“Đúng thế, chúng ta phải quay lại giúp giáo chủ và Thánh Nữ, giết cho bọn lão cẩu Thánh Kiếm Môn không còn manh giáp.” Càng ngày lại càng nhiều người hưởng ứng hơn.

Lúc này thì một âm thanh vang động khắp trời, là dùng nội lực tuyệt đỉnh mà nói: “Các ngươi chớ có vọng động, chẳng lẽ các ngươi còn không hiểu giáo chủ tại sao hành động như vậy sao?”

Người nói lời này là Giáo Vương có vị trí cao nhất, Kim Cang Thiên Vương Phong Chấn Hải.

“Con mẹ nó Phong Chấn Hải, ngươi cái tên phản đồ này, ngươi có biết mình đang nói gì không?” Người lên tiếng là một vị Giáo Vương khác, Đại Đao Thiên Vương Trác Phát Huy, là người người có tính khí vô cùng nóng nảy.

“Ta rất rõ ràng ta đang nói gì, giáo chủ không thể bỏ Thánh Nữ, cũng không thể bỏ bản giáo, ngài ấy mới quyết định triệu chúng ta về rồi mới ra chiến trường, ngươi có biết vì sao không? Vì ngài ấy không thể bỏ rơi con gái, càng không thể để bản giáo bị hủy trong tay ngài ấy, nếu giờ các ngươi kích động chúng huynh đệ quay lại chiến trường rồi để bản giáo diệt vong, không chỉ các ngươi những kẻ không nghe lệnh này trở thành kẻ bất trung, cũng hại giáo chủ trở thành tội đồ lớn nhất trong mấy vạn năm của bản giác, ngươi nói cho ta xem Trác Thiên Vương, ngươi muốn trở thành kẻ bất trung, còn hại giáo chủ thành tội độ sao?” Phong Chấn Hải cũng đau lòng khôn xiết, nhưng trong lúc này cần phải lý trí, nếu đầu mọi người nóng thì nhất định ông phải giữ cái đầu lạnh, dù cho chính ông lúc này cũng tự coi thường quyết định của chính mình, coi thường chính mình.

Trác Phát Huy cùng không biết bao nhiêu giáo đồ Vô Cực Giáo phát run lên, không biết là run rẩy vì tức giận hay đau lòng hay vì một lý do nào khác, cuối cùng đoàn người Vô Cực Giáo cũng không có quay trở lại chiến trường.

Hiên Viên Tuyết Nhi một thân toàn máu đứng giữa không trung, trên thân nàng lúc này là Thanh Toàn Kiếm xuyên thẳng từ trước ngực ra sau lưng, trời cao lúc này cũng đang run rẩy như đang gào thét, đang khóc lóc thương thay cho số phận của nàng.

“Kết thúc rồi, Hiên Viên Tuyết Nhi, nhưng chỉ cần ngươi đồng ý buông xuống thù hận, ta vẫn có thể cho ngươi một con đường sống, đây chính là cơ hội cuối cùng.” Lam Thanh Toàn trên thân cũng không ít vết thương, áo trong áo ngoài đều rách nát không chịu nổi, nhưng chân khí vẫn coi là ổn định, nội lực cũng còn dư dả nhiều.

Đáp lại Lam Thanh Toàn, Hiên Viên Tuyết Nhi cười lạnh, tay trái ném lên lưỡi Thanh Toàn Kiếm, tay phải huy động Tinh Cực Kiếm, toàn lực xuất chiêu.

Tinh Cực Bí Pháp thức thứ mười, Tinh Cực Vô Hạn!

Đây chính là chiêu thức cuối cùng của nàng, nàng đã dồn hết toàn bộ nội lực còn lại vào chiêu này, đến nỗi hiện giờ còn không đủ sức để mở miệng nữa.

Trời xanh như run rẩy, sấm sét ầm ầm, gió lốc rít gào vây quanh lấy nàng và Lam Thanh Toàn, xung quanh hơn ba mươi trượng không gian toàn bộ đều bị ảnh hưởng.

Nhận thấy Hiên Viên Tuyết Nhi đã kiệt sức nhưng Lam Thanh Toàn chưa từng buông lỏng, nhưng hắn cũng không thể ngờ được là nàng vẫn còn đủ sức để tung ra chiêu thức mạnh đến nhường này, sức mạnh này thật sự đã làm hắn run rẩy. Phải, hắn hoảng sợ, hắn chưa bao giờ cảm nhận được tử vong gần tới như vậy.

Lam Thanh Toàn quyết đoán buông ra Thanh Toàn Kiếm lập tức thi triển khinh công lùi lại thật xa, từ trong nhẫn không gian lấy ra một thanh kiếm khác, lần nữa thi triển Hóa Linh Kiếm Pháp thức thứ sáu, Toàn Thủ Kiếm.

Lam Thanh Toàn vốn là định lùi ra càng xa càng tốt, nhưng lớp bão lốc gần như đã tạo thành một bức tường dày đặc, nội bất xuất, ngoại bất nhập, hắn vừa mới lùi lại được ba trượng đã không thể lùi tiếp được nữa, mồ hôi lạnh từ trán thấm ra ngày càng nhiều.

Tinh Cực Vô Hạn kích phát, toàn bộ sấm sét, vòi rồng như có linh tính, tập trung toàn bộ vào cơ thể Lam Thanh Toàn mà tiến, phát ra âm thanh trời rung đất giật, tưởng như dài liên miên vô tận.

Lam Thanh Toàn dùng Hóa Linh chân khí cản lại một phần, lại chui vào hộ thân cường khí của Toàn Thủ Kiếm, vốn dĩ thủ vững như tường đồng vách sắt, thế nhưng dưới thế công của Hiên Viên Tuyết Nhi, cái được coi như tường đồng vách sắt lại mỏng manh đến đáng thương, từng lớp lại từng lớp vỡ vụn.

Hự… Á!!

Lam Thanh Toàn thét lên một tiếng, lá chắn của hắn đã toàn bộ vỡ vụn, cơ thể lúc này đang chịu trùng kích lớn của gió bão và sấm sét, quần áo rách nát không còn ra hình thù gì, cơ thể cũng không còn chỗ nào lành lặn, vô cùng chật vật.

Thế nhưng dù sao Lam Thanh Toàn cũng là Kiếm Đế, thực lực cường đại, hơn nữa Toàn Thủ Kiếm trước khi bị hủy cũng đã chặn lại không ít uy lực của Tinh Cực Vô Hạn, hắn trọng thương nhưng cũng không đến nỗi mất mạng, ngược lại là Hiên Viên Tuyết Nhi, thi triển xong Tinh Cực Vô Hạn, toàn bộ cơ thể nàng thoát lực, yếu ớt rơi thẳng từ trên không xuống dưới mặt đất.

Đúng lúc này…

Một thân ảnh nhanh như điện xẹt không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước xẹt qua, căn chuẩn đường rơi của Hiên Viên Tuyết Nhi, nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, nhìn thấy thân ảnh trước mặt, Hiên Viên Tuyết Nhi nước mắt lưng tròng, thút thít gọi: “Phụ thân.”