Vạn Vật Quy Nhất, Tu Đạo Thành Thần

Chương 21: Khiêu Chiến (4)

Từ lúc chưởng lực của Hứa Xuyên đánh vỡ lá chắn khí đến khi Tiêu Quân quyết định chủ ý cũng chỉ có một tích tắc, chàng nhanh chóng thi triển Thượng Cổ Thần Công hai thức đầu Thượng Cổ Bát Mạch và Thượng Cổ Thần Thể, với Thượng Cổ Bát Mạch chàng mở ra ba trên tám mạch, còn với Thượng Cổ Thần Thể chàng thi triển ra hai tầng đầu, đây chính là giới hạn của chàng hiện tại và chàng cũng không quá thoải mái trong trạng thái này, nhiều nhất chàng chỉ có thể duy trì năm phút mà thôi.

Chân khí của chàng lập tức bạo phát, dưới sự kinh ngạc của vô số người, chàng thi triển Lôi Hình Bộ lùi lại phía sau, cùng lúc cũng ngưng tụ nội lực lên lòng bàn tay, không quá một giây sau, nội lực tích tụ đã đủ, chàng lại thi triển ra Bài Sơn Chưởng, trực tiếp đối cứng với Kinh Lôi Thần Chưởng.

Hai chưởng lực đụng nhau vang lên một âm thanh giòn giã, đất đá phía chân hai người Tiêu Quân và Hứa Xuyên như bị lật tung, bay tứ tán trong không khí, trong chốc lát khói bụi mù mịt, hai người bị gió áp đẩy bay về hai phía khác nhau.

“Á.” Hứa Xuyên hét lên một tiếng, tức giận xen lẫn không cam lòng: “Chuyện này… sao có thể xảy ra được.”

Để mở ra phong ấn khí thứ hai, hắn đã không tiếc thiêu đốt nguyên khí, đúng vậy, hậu quả khi mở ra các phong ấn khí của Kinh Lôi Công là rất lớn, với khả năng của hắn hiện tại thì càng nghiêm trọng hơn, không chỉ gây tổn thương cơ thể, kinh mạch, tu vi của hắn trong mấy tháng tới không thể gia tăng, thậm chí có nguy cơ tụt xuống. Đáng hận là hắn bỏ ra cái giá lớn như vậy mà vẫn không thể làm gì nổi Tiêu Quân, bảo hắn làm sao cam lòng đây!

Hứa Xuyên như một con thú bị thương, hoàn toàn mất đi lý trí, hắn gầm lên xông vào Tiêu Quân, nhưng ngay cả khi nội lực còn sung túc hắn còn không phải đối thủ của chàng nữa là khi nguyên khí của hắn đã tổn thương, nhất là chàng còn sử dụng hai thức Thượng Cổ Bát Mạch và Thượng Cổ Thần Thể.

Bốp! Bốp!...

Những tiếng da thịt đụng nhau vang lên chan chát, hiển nhiên toàn bộ là cơ thể Hứa Xuyên chịu đòn, hết quyền đến cước, ngực, đầu,... của hắn không chỗ nào không dính đòn, máu mồm máu mũi đều trào ra nhìn mà phát kinh.

“Ha ha ha…” Hứa Xuyên đang chịu đòn, khuôn mặt dữ tợn bỗng dưng nở ra một nụ cười điên cuồng: “Tiêu Quân… ngươi phải chết, dù cho ta phải trả cái giá lớn đến đâu cũng khiến ngươi phải chết.”

Đây không biết là lần thứ bao nhiêu hắn nói câu này, Tiêu Quân chẳng buồn đáp lại, bình tĩnh chờ xem hắn định giở trò gì, nếu chàng không nhầm, hắn lại định mở ra một phong ấn khí nữa của Kinh Lôi Công. Vừa rồi mở ra phong ấn khí thứ hai, sau khi thực lực bạo tăng thì hắn đã suy yếu rõ rệt, không biết giờ sẽ thế nào đây. Mà dù hắn làm gì thì chàng cũng không sợ, chỉ là không biết phải tung ra thêm con bài tẩy nào thôi.

“Tiêu… Quân…” Hứa Xuyên gằn từng chữ: “Ngươi… sẽ… được… chứng kiến… Kinh Lôi Công… thật sự… cũng coi như là may mắn của ngươi trước khi tạm biệt thế giới này.”

Hứa Kinh Lôi ở cách đó không xa nghe được những lời này thì vẻ bình thản đã được thay thế bằng cả kinh, hắn đứng phắt dậy, quát lớn: “Xuyên Nhi, với khả năng hiện tại của con không thể mở ra phong ấn khí cuối cùng được, nếu cố chấp… con biết hậu quả sẽ thế nào mà.”

Kinh Lôi Công phong ấn khí cuối cùng, để mở ra cần phải luyện thành tầng thứ mười, cũng là tầng cuối cùng của công pháp này, nhưng luyện thành tầng tám cũng không phải không thể mở ra, chỉ có điều phải có thêm một điều kiện vô cùng khó khăn, đó là phải thiêu đốt toàn bộ nguyên khí, trong vài năm tiếp theo hoàn toàn là một phế nhân, sau vài năm dù hồi phục nguyên khí thì tu vi cũng sẽ đại giảm.

Dù luyện thành Kinh Lôi Công tầng mười cũng không thể tùy tiện mở ra phong ấn khí này, dù sao thì cũng không phải tự nhiên mà người sáng tạo ra môn công pháp này tạo ra phong ấn khí để hạn chế sức mạnh của nó.

“Ha… Ha…” Hứa Xuyên thở dốc, toàn bộ cơ thể hắn bốc lên một luồng khí màu đỏ, là dấu hiệu của việc thiêu đốt nguyên khí, chân khí của hắn lần nữa bạo tăng, lần này đã trực tiếp ngang bằng với Địa Võ Cảnh, thậm chí là Địa Võ cảnh cấp hai.

Tiêu Quân mặt mày ngưng trọng, chân khí của Hứa Xuyên vẫn tiếp tục gia tăng, tuy chưa biết mở ra phong ấn khí cuối cùng Kinh Lôi Công của hắn có gì chuyển biến không, nhưng chỉ xét riêng về cường độ, đã không phải trạng thái bây giờ của chàng có thể đối phó, ít nhất là khi chàng chưa dùng thêm năng lực nào khác.

“Chết.” Hứa Xuyên hét lên một tiếng, toàn thân bao quanh bởi một luồng khí màu tím, tốc độ hắn đạt đến cực hạn, chỉ nhìn thấy một tia sáng xẹt qua, hắn đã xuất hiện trước mặt Tiêu Quân tung ra một cú đấm, hét lên: “Kinh Lôi Công phong ấn khí cuối cùng, Kinh Lôi Tất Sát.”

Chỉ là một cú đấm, nhưng ẩn chứa trong đó là một năng lượng cực đại đến trời long đất lở, tổng hợp các nguyên tố pháp tắc, ẩn chứa âm dương ngũ hành chân khí, không gì không phá, không gì cản nổi.

Đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này, ngay khi Hứa Xuyên còn ở cách xa, Tiêu Quân đã âm thầm thi triển Hắc Ám Sát Kỹ, chỉ đợi hắn đánh tới liền tung ra, toàn thân của chàng cũng được bao bọc bởi một luồng khí, nhưng khác với Hứa Xuyên là màu tím, của chàng là màu đen, chàng không la không hét, cũng tung ra một quyền, nhằm thẳng quyền của Hứa Xuyên đánh tới.

Hắc Ám Sát Kỹ thức thứ tám, Hắc Ám Hóa Kình!

Ầm! Ầm! Ầm!

Hai quyền đụng nhau, nền đất dưới chân Tiêu Quân bị lực xung kích làm ngay lập tức biến mất vô tung vô ảnh, xung quanh không khí cũng bị nén lại, tạo thành gió lốc bủa ra xung quanh mấy chục trượng.

Phụt!

Hứa Xuyên ngay lập tức phun ra một ngụm máu lớn, như diều đứt dây bay thẳng về phía sau mười mấy trượng.

“Hô.” Tiêu Quân đổ mồ hôi trán, thoải mái thở phào một tiếng.

“Xuyên Nhiii!” Hứa Kinh Lôi kinh hoảng, lập tức nhảy vào võ đài đỡ lấy Hứa Xuyên.

Hứa Xuyên nằm im bất động trong tay Hứa Kinh Lôi,dường như đã ngất đi, khí tức vô cùng yếu ớt, Hứa Kinh Lôi lập tức đút cho hắn ăn một viên Phục Thương Đan, đồng thời dùng nội công của chính mình luyện hóa đan dược cho hắn.

“Chuyện gì vừa xảy ra?”

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mọi người chỉ thấy Hứa Xuyên đang vận công, từ khi hắn lao vào đến khi bất tỉnh thời gian cũng chỉ có một giây, rất nhiều người vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.

“Tiêu… Tiêu Quân hắn đánh bại Hứa Xuyên, hắn vậy mà đánh bại được Hứa Xuyên?”

“Tiêu Quân hắn đã làm gì? Không phải hắn chỉ là Linh Võ Cảnh cấp ba sao? Đòn tấn công cuối cùng của Hứa Xuyên đã đạt tới Địa Võ Cảnh cấp hai đó.”

“Điều… điều kinh khủng là Hứa Xuyên trọng thương rất nghiêm trọng, nhưng Tiêu Quân dường như lại không mảy may xảy ra chuyện gì, dường như một vết thương cũng không có, làm sao có thể?”

Toàn bộ tộc nhân Hứa Gia chết lặng, mặt mũi ai nấy đều ngơ ngác, không phải Kinh Lôi Công là vô địch thiên hạ sao? Thực tế cũng chứng minh, đòn tấn công của Hứa Xuyên đã đạt tới cấp độ của Địa Võ Cảnh cấp hai, nhưng tại sao một lực lượng lớn đến như vậy lại không thể đánh bại được một Linh Võ Cảnh cấp ba, thậm chí còn thất bại thảm hại?

Vốn dĩ nên vui mừng là tộc nhân Tiêu Gia cũng không có hò reo, phần lớn vẫn không tin nổi những gì đã xảy ra, mà nhiều người sau khi hoàn hồn cũng không có cảm thấy vui mừng, ngược lại bắt đầu ghen ghét Tiêu Quân, họ cho rằng mình rất ưu tú, họ từng xem thường Tiêu Quân, nhưng giờ họ lại sinh ra đố kỵ, vì cái gì bọn hắn không phải cháu trai tộc trưởng, vì cái gì không phải bọn hắn được dạy công pháp vô địch đó.

Phải, trong suy nghĩ của họ, sở dĩ Tiêu Quân thắng được là do chàng được tộc trưởng bí truyền công pháp.

Tiêu Gia có quy định rất nghiêm ngặt về việc phân chia tài nguyên tu luyện, nhưng bí kíp võ công thì khác, dù sao tài nguyên có hạn còn bí kíp sao chép ra bao nhiêu bản cũng chẳng tốn kém, vậy nên gần như toàn bộ tộc nhân Tiêu Gia đều có thể học Chính Nghĩa Quyền, Bài Sơn Chưởng,... và các công pháp khác có trong Tàng Kinh Viện.

Chỉ trừ…

Đúng vậy, là các võ công bí tịch được sở hữu riêng, Tiêu Gia cũng không có quy định tộc nhân bắt buộc phải dạy nó cho tộc nhân khác, hoặc đưa nó vào Tàng Kinh Viện, cũng tương tự với các tài nguyên tự kiếm được, như tiền tài, đan dược,... đều được xem là sở hữu cá nhân. Tất nhiên, nếu đã là sở hữu cá nhân, muốn cho ai, muốn dạy ai đều là toàn quyền tự quyết, thậm chí bao gồm cả người ngoại tộc, chỉ cần không phải kẻ thù gia tộc hay những nhân vật Tiêu Gia cấm tộc nhân qua lại.