Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 26: Cược thua

Vòng một của Chiết Hoa hội có 160 trận, tiến hành ở bốn võ đài, mỗi võ đài có bốn trận, mười ngày kết thúc. Có quy tắc như vậy là bởi vì trong lúc tỷ thí ở vòng đầu, sẽ có sự chênh lệch thực lực rất lớn, thời gian có hạn. Nếu như vượt qua thời gian, sẽ xử hòa nhau, hai người đều vào vòng trong.

Vòng kế tiếp thì lại không có chuyện hòa, thời gian kéo dài đến vô hạn, mãi đến tận khi phân ra thắng bại, hoặc là một người chịu thua.

Sau khi kết thúc phần rút thăm, những người tu hành trẻ tuổi có thời gian một ngày để chuẩn bị.

Toàn bộ Diệp thành trong ngày đó đều sôi trào.

Mỗi quán trà đều không còn chỗ ngồi, tiếng vỗ tay như sấm, khắp nơi trên phố lưu truyền chiêu thức của hai đối thủ, nói đến vô cùng có lý, khiến người tin phục, dường như thật sự thấy tận mắt.

Dân chúng gan góc chạy tới dưới chân núi Trọng Minh sơn dựng lều lá, cách võ đài thật xa, dù chỉ có thể nghe thấy tiếng vang, nhìn thấy ánh sáng, cũng đã đủ khiến cho bọn họ hưng phấn.

Nhưng mà, diễn viên chính của lần thịnh hội này hiển nhiên không phải dân chúng Diệp thành.

Bên cây cầu Tân Thủy ở thành Bắc là chỗ của đệ tử Bão Phác tông, rừng mơ ở thành Tây là nơi của đệ tử Liêm Giản tông, bên con mương an bình ở thành Đông là chỗ của nhóm phật tu, trong mấy khách sạn trong thành là chỗ cho những đệ tử của các môn phái khác, còn cạnh Thu hồ ở thành Nam là chỗ của đệ tử Thương Nhai sơn, đều là do kết quả rút thăm định ra.

Chúng đệ tử thu thập tư liệu, phân tích chỗ mạnh và chỗ yếu của đối thủ, suy nghĩ chiêu thức cho ngày mai, lo lắng cho mình xong, còn không nhịn được lo lắng cho đồng môn.

Thương Nhai sơn và Bão Phác tông có quan hệ không tốt, mỗi người đều biết.

Vòng rút thăm thứ nhất, ngoại trừ ba người Ân Bích Việt, cũng chỉ có Nguyễn Tiểu Liên rút trúng đệ tử bên Bão Phác tông.

Mà làm cho người lo lắng nhất cũng không phải Nguyễn Tiểu Liên.

“Ba tổ khác đều có đối thủ có cảnh giới tương tự, nhưng còn Ân sư huynh thì sao?” Vị đệ tử đang nói chuyện lộ vẻ vẻ ưu lo, “… Ân sư huynh nhập môn ba năm đã đến Ngưng Thần cảnh, đúng là rất nhanh. Mà ta nghe nói… Hà Lai kia của Bão Phác tông, nửa năm trước đã đột phá Phá Chướng cảnh!”

Dù cho Đoàn Sùng Hiên luôn khịt mũi coi thường sáu người còn lại trong ‘Bão Phác Thất Tử’, nhưng trên thực tế, danh tiếng của ‘Bão Phác Thất Tử’ vẫn rất vang dội.

Vừa dứt lời đã có người phản bác, “Chênh lệch cảnh giới thì thế nào! Ân sư huynh là đệ tử Kiếm Thánh đó! Nhớ năm đó sư huynh Quân Dục vẫn còn là Tiểu Thừa cảnh đã vượt qua một vị lão tổ Đại Thừa!”

Đệ tử nói lời này từ lúc nhập môn đã sùng bái Quân Dục, lúc cuồng nhiệt nhất, cách ăn mặc thậm chí là cách cầm kiếm đều bắt chước Quân Dục.

Cũng không phải người nào cũng mang tình cảm cá nhân để nhìn vấn đề, cũng có người tỉnh táo, “Tuy là vượt cảnh mà thắng, nhưng dù sao trăm người chỉ có một.”

“Nhưng ta tin tưởng Ân sư huynh sẽ thắng!” Tiếng nữ tử thanh thúy vang lên, cả khuôn mặt Hà Yên Vân đều mang nét kiên định.

Những người khác cũng bị niềm tin của nàng cảm hoá,

“Ta cũng tin tưởng Ân sư huynh sẽ thắng!”

“Ân sư huynh nhất định sẽ thắng!”

Khác với sự tự tin tràn ngập của đệ tử Thương Nhai sơn, trong sòng bạc ở Diệp thành, tỉ số cược hắn thua đã là 3:7. Rất nhiều người cược Ân Bích Việt thua.

Bởi vì không biết lúc nào, lời đồn đãi này đã lan rộng: Đệ tử Kiếm Thánh – Ân Bích Việt, lúc luyện kiếm tẩu hỏa nhập ma, tu vi tổn thất lớn, tóc đen biến tóc bạc chính là bằng chứng.

Lời đồn này rất thật, rất nhiều đệ tử các môn phái đều tin tưởng không nghi ngờ.

Diệp thành giàu có và đông đúc, sòng bạc cũng rất lớn, mà người cược phần lớn là tu sĩ ngoài thành hơn là dân chúng. Bởi vì dân chúng Diệp thành nếu muốn đánh cược, trước khi đặt cược nhất định phải cung cấp bằng chứng tài sản hiện có, chứng minh người nọ sẽ không vì đánh cược thua mà táng gia bại sản, trên lưng gánh món nợ khổng lồ. Ngoài ra, còn có thật nhiều hạn chế và quy củ. Lâu dần, người đánh cược cũng ít đi.

Tu sĩ bên ngoài không cần quy củ, bọn họ đặt cược ngoại trừ vì muốn thắng tiền, cũng là để tỏ lòng tin đối với môn phái, thể hiện thanh uy của môn phái.

Đoàn Sùng Hiên lắc quạt đi vào, rồi lắc quạt đi ra.

Lúc hắn đi vào, đến bàn cược của Ân Bích Việt và Hà Lai, tỉ số đang là 3:7. Lúc hắn đi ra, tỉ số bị kéo thành 4:6.

Các đệ tử Bão Phác tông không hiểu, “Không thể nào! Người này sao lại lắm tiền như vậy?!!”

Mà bọn họ chắc chắn không muốn thua thiệt, chắp vá lung tung sau đó lại phát hiện vẫn không thể kéo lại tỉ số, có một người nói, “Chắc chắn Hà sư huynh nhất định sẽ thắng! Bây giờ đi vay tiền đặt cược, lúc thắng rồi thì trả lại!”

Các đệ tử Bão Phác tông rộng rãi sáng sủa, đi đến ngân hàng tư nhân ở Diệp thành mượn một số lớn, đặt Hà Lai thắng.

Những chuyện này Ân Bích Việt hoàn toàn không biết.

Hắn đang luyện kiếm trong đầu, đã nhập định ba ngày ba đêm. Đến lúc này, mặc kệ mọi người trên thế gian này có tin tưởng hắn hay không, đều không ảnh hưởng đến hắn.

Bởi vì hắn có lòng tin vào bản thân.

Mãi đến tận ngày Đoàn Sùng Hiên tỷ thí, hắn mới tỉnh lại từ trong nhập định. Đổi thành đạo bào Thương Nhai sơn, ăn mặc chỉnh tề trước kính.

Đẩy cửa ra, gió thổi mùi hương của Mộc lan vào ngực.

Vừa nhấc mắt lại nhìn thấy Lạc Minh Xuyên đang chờ trước tàng cây đối diện, Đoàn Sùng Hiên cũng vừa vặn đi ra khỏi phòng.

Hôm nay, Đoàn Sùng Hiên không nhìn ra căng thẳng trước khi đối chiến chút nào. Ăn mặc càng thêm phong lưu tuấn dật, quý khí mà không phô trương. Không giống đi tỷ thí, lại tựa như đi hẹn hò.

Lạc Minh Xuyên lại nhìn Ân Bích Việt, “Sư đệ, đệ…”

Trên đạo bào không có áo choàng, không có mũ trùm, vì vậy ba ngàn sợi tóc bạc trút xuống.

Ân Bích Việt rất nhanh đã hiểu ý của y, nói rằng,

“Lúc trước ở trên đường đệ sợ khiến cho mấy đứa trẻ hoảng sợ, cũng không phải không dám gặp người, che đậy khuôn mặt khắp nơi. Bây giờ Chiết Hoa hội đã bắt đầu, đương nhiên phải quang minh chính đại.”

Lạc Minh Xuyên nghe xong chỉ cảm thấy đau xót trong lòng, nếu như không phải là bởi vì y, sư đệ vốb tướng mạo đẹp đẽ, chỗ nào cần phải che đậy? Sao lại bị đám trộm cướp ở núi Bàn Long phỉ nhổ?

Rất nhanh, tâm tư y trầm tĩnh lại, Thiên diệp liên trên Trọng Minh sơn, lần này không thể không có.

Ba người đi ra ngoài thành, trong dòng người đông đúc, có đệ tử các phái, cũng có dân chúng chạy đi xem náo nhiệt, màu tóc Ân Bích Việt vô cùng bắt mắt.

Chỉ là những suy đoán thiện ý, hoặc ánh mắt ác ý kia chẳng khiến hắn để tâm chút nào.

Thế nhưng Lạc Minh Xuyên để tâm.

Y phát hiện, có nhiều người nhìn sư đệ như vậy, trong lòng y bắt đầu nóng nảy bất an.

Điều này rất không bình thường, y không biết vì sao lại như vậy. Thậm chí không biết nên làm gì.

May mà, trên võ đài đã có người lên đài, lực chú ý của mọi người nhanh chóng bị dời đi.