
VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Giới thiệu truyện
Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần là một truyen moi của tác giả Rodycelloor@ sáng tác thuộc thể loại Tiên hiệp, Huyền huyễn, Khoa huyễn, Đô thị, Dã sử, du hí dị giới, đô thị dị năng, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.
Truyện Chữ Truyện VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần.
Turan dừng lại trước cánh cửa gỗ màu xám tro dẫn vào quán rượu quen thuộc. Nó định bước vào nhưng đôi chân lại chợt trở nên thật nặng nề, đến không thể nào nhấc lên được. Áp lực từ việc bị đuổi khi chỉ vừa mới vào làm được nửa ngày khiến nó không dám trở về đây, nhưng nó lại không còn chỗ nào để đi cả. Không người thân, không công ăn việc làm và hơn cả là món nợ hơn năm nghìn xen mà nó phải đối mặt trong ba ngày nữa, Turan thấy mình thật đúng là nỗi hổ thẹn của các đấng tạo hóa. Trong thoáng chốc, nó đã nghĩ đến việc tự sát, nhưng không mất bao lâu để nó nhận ra điều đó là vô ích.
Cánh cửa quán rượu bỗng nhiên bật mở ra, cắt đứt dòng suy tư u ám của Turan. Turan không buồn ngước lên nhìn. Nó biết quá rõ đó là ai.
– Thằng ôn con này không vào lại đứng đó cản trở bà mày làm ăn à!? Vào ngay!
Dứt câu, người đàn bà liền giơ cánh tay lực lưỡng nắm lấy cổ áo Turan rồi cứ thế lôi nó xềnh xệch vào trong. Hành động của bà ta nhanh chóng và dứt khoát như thể đã làm qua rất nhiều lần; và Turan, có vẻ cũng đã quá quen với việc bị lôi đi như thế, chẳng hề có một sự phản kháng nào.
Người đàn bà đặt Turan lên một chiếc ghế sát quầy trước sự ngạc nhiên của mọi người trong quán rượu. Sau khi lườm một lượt để đánh bay những con mắt tò mò xung quanh, bà ta mới bước vào trong, thì một thì hai lấy một cái cốc gỗ rồi đổ đầy một loại rượu màu đỏ tía. Xong, bà ta đưa nó đến trước mặt Turan, lúc này vẫn đang cúi đầu nhìn xuống.
– Vào quán của bà là phải uống rượu!
Người đàn bà gắt lên rồi gõ mạnh cốc rượu xuống bàn làm Turan giật nảy mình. Trong một chốc hoảng sợ, nó vội vàng giơ hai tay chụp lấy cái cốc, nhưng đầu vẫn không hề ngẩng lên.
– Hôm nay mày to gan nhỉ? – người đàn bà nghiến răng.
– T-tôi nào dám…
Turan lắp bắp trả lời. Tuy nhiên, sự lắp bắp của nó không phải do sợ hãi mà là vì nó thật sự không muốn nói gì cả.
– Mới nửa ngày đã bị đuổi rồi phải không?
– Kh-không. Tôi…
– Hả!?
Người đàn bà đột nhiên nói lớn và điều đó liền phát huy hiệu quả: Turan nói ngay.
– Vâng thưa bà!
Một tiếng thở dài cất ra, dù chỉ của một người nhưng cả quán rượu xuống sắc hẳn đi. Mọi người xung quanh không ai dám lên tiếng.
– Chậc, uống đi rồi nói tiếp.
Turan gật nhẹ đầu rồi chậm rãi kéo cốc rượu lại gần. Nhìn vào trong cốc rượu, nó cố tìm kiếm hình ảnh thảm hại của mình qua mặt phản chiếu nhưng không được; đôi bàn tay không ngừng run rẩy của nó đang gây ra vô vàn những gợn sóng lăn tăn.
“Mình có nên uống không? Thật sự là mình nên uống chứ?!” Turan nói thầm, nheo mắt vài cái lấy tự tin rồi đưa cốc lên miệng mà uống. Mùi rượu nồng vào miệng nhanh chóng xông lên mũi và mắt cay xè; cổ họng của nó cũng rất nhanh được hâm nóng lên, và rồi đến cả cơ thể của nó. Nó cảm thấy thật lâng lâng. Mọi sự đối với nó giờ đều nhẹ tựa lông hồng. Thứ rượu này, quả thật chưa bao giờ khiến nó thất vọng. “Tuyệt vời!”
Turan uống một hơi hết cả cốc rượu, đặt mạnh lên bàn rồi “khà” một tiếng sảng khoái. Bầu không khí trong quán rượu theo đó mà sôi nổi trở lại, thứ im lặng đáng sợ cũng biến mất đi như thể mọi việc vừa nãy chưa hề xảy ra.
– Bà chủ, thêm cốc nữa! – Turan nói lớn,
– Mày cứ rượu vào là tươi tắn hẳn ra.
Người đàn bà cười nói rồi rất nhanh tay làm đầy lại cốc rượu cho Turan. Turan trông cốc vừa đầy liền nâng lên mà uống. Tuy nhiên, người đàn bà đã đưa tay ra ngăn lại.
– Khoan đã.
Đang đà sung sướng thì bị chặn, Turan gắt gỏng:
– Gì nữa đây bà già!?
– Hôm nay thế nào, kể bà nghe rồi uống tiếp.
Turan xì một tiếng vẻ bực bội, bảo:
– Có chuyện cỏn con đó cũng làm phiền tôi uống rượu.
– Ừ. Chuyện cỏn con đến nỗi khiến mày đứng chết trân ngoài cửa mấy giờ liền đấy! – người đàn bà nói móc.
– Bà đừng có mà xạo! – Turan phủ nhận – Tôi vừa bước tới thì bà đã biết mà chạy ra rồi không phải sao!?
Người đàn bà cười khì một tiếng, rút tay lại. Turan thấy thế liền đưa cốc lên miệng tu ừng ực. Rượu trôi qua cổ họng lần nữa xông đi khắp người nó, nóng ran. Đặt cốc trở xuống bàn, thở hì hà vài hơi rồi nó mới cất tiếng:
– Tôi… Nói sao nhỉ… Thật sự là rất hổ thẹn vì là thằng Turan! Tôi hổ thẹn với các đấng tạo hóa của mình! Tôi chẳng làm được cái gì cả! Tôi chỉ là một thằng Turan- à không, là một thằng thất bại thôi!
– Tao chẳng hiểu mày đang nói cái khỉ gì cả. – người đàn bà nói, luôn tay lau khô những cái cốc vừa rửa – Tao chỉ muốn biết vì sao hôm nay mày lại bị đuổi nữa thôi.
– Hừ. Bà còn lạ gì lý do tôi bị đuổi nữa.
– Lại lơ đãng à? Mày lúc nào cũng thế. Có làm đổ bể gì không?
Turan lắc đầu.
– Thế là có tiến bộ rồi đấy. Ha ha ha!
– Đùa hay lắm, bà già. – Turan gằn giọng.
Người đàn bà không mảy may để ý vẻ bực tức của Turan, quay qua đổ rượu cho mấy vị khách vừa vào rồi quay lại nói tiếp:
– Mày lúc nào cũng làm quá mọi chuyện lên. Hỏng việc này thì kiếm việc khác. Coi cái bản mặt của mày lúc nãy khéo như sắp rời bỏ thế giới ấy.
– Mọi chuyện có dễ nghĩ thế đâu. Cũng may là có rượu.
Turan nói rồi đưa cốc rượu về trước, ra ý thêm rượu. Người đàn bà liền tay đổ đầy cho nó rồi hỏi:
– Thế giờ mày tính sao?
Turan không trả lời vội. Nó nốc hết cốc rượu vừa đổ, đặt lại cốc lên bàn rồi cảm nhận hơi rượu lan đến từng mạch máu nhỏ. Xong xuôi mới đáp:
– Tôi có hẹn ngày mốt thử việc ở tiệm rèn ông Phylts rồi. Cũng không trông đợi gì lắm.
– Mày hẹn ông ta khi nào? – người đàn bà thắc mắc – Đừng bảo tao là bốn ngày trước khi ông ta sang đây mở tiệc mừng lên Thần cấp nhé!
Turan nở một nụ cười đắc ý thay cho câu trả lời. Người đàn bà liền lập tức khẻ đầu nó bằng cái cốc đang lau, gắt:
– Tổ cha mày thằng cơ hội. Tao vốn biết ông ta không có lý do gì nhận mày mà. Cơ mà… mày hẹn thử việc từ lúc đó cơ á!?
– Hẹn trước lại chẳng tốt hơn? – Turan đinh ninh – Đằng nào thì mấy việc tôi làm cũng bị đuổi sau một hai ngày.