Vị Ngã Tiên Tâm

Chương 17: Lão đầu

Rừng trúc đung đưa, lá cây xào xạc, một mảnh nhịp điệu âm dịu của gió và tia nắng tạo nên sức sống mãnh liệt của Thanh Trúc Các.

Lúc này rừng trúc bỗng xuất hiện một đạo hư ảnh màu xanh đang lướt đến, hư ảnh như ảo mộng hòa mình vào không gian nơi đây, lá trúc rơi như mưa nhưng cũng không thể nào chạm vào được đạo hư ảnh ấy.

Trong tầm mắt xuất hiện một lão giả xám y đang nằm xoài ra ngắm trời, lão quơ quơ tay, mang theo hơi rượu nồng nặc.

"Ta lén dò được tin tức quan trọng…"

"Chuyện gì"

"Ngươi không biết a"

"Tông môn chúng ta có đệ tử mới nhập môn"

Lão đầu tròn mắt: " Có chuyện này, sao ta không biết"

Cô nương váy xanh biểu môi: " Ngươi suốt ngày trốn trong dược viên uống rượu, có khi ma môn đánh tới đầu giường rồi cũng không biết".

Lão đầu cười gượng một tiếng, loay hoay hồ lô, tay nhấc gậy trúc gõ vào đầu tiểu cô nương.

Tiểu cô nương bị gõ đau ôm đầu, hai mắt ngập nước: " Sư phụ, ta chỉ là nói đùa thôi".

Lão đầu ngồi dậy, hai má đỏ bừng vì rượu, mắt mông lung: " Đệ tử mới nhập môn, là nhà nào".

Tiểu cô nương ai oán lau nước mắt: " Là Tống phong chủ, mai là khảo hạch nhập môn rồi".

Lão đầu ý vị sâu xa: " Tống lão sau sự việc lần đó đã trăm năm chưa hề thu đồ đệ, lần này chắc tư chất không tệ a"

" Trung phẩm sao???"

Nói xong lão lại nâng hồ lô uống một ngụm rượu.

Cô nương nghe xong một mặt kì quái nhìn lão đầu, Tống phong chủ còn có chuyện xưa nữa sao, nàng lại không biết mà tên say sỉn quanh năm suốt tháng này lại biết.

Nghi hoặc trong lòng, sau này nàng nhất định phải đi điều tra mới được, Nhu Hương ta thích nhất chính là biết chuyện của người khác a.

Thật lâu không thấy nàng trả lời, lão đầu lại cầm gậy trúc lên gõ.

Nhu Hương: "........"

Lão đầu quơ quơ gậy trúc: " Khi trò chuyện với ta không được phân tâm".

Nói rồi lão lại nâng hồ lô lên uống rượu.

Nhu Hương xoa xoa cái đầu nhỏ: " Là thượng phẩm a"

" Phụt… "

Lão đầu phun rượu ra ngoài, rơi đầy trên mặt tiểu cô nương.

Nhu Hương: "......." ----------------------------------

Thủy Phong Hương Linh Các

Đoàn Sinh một mặt mộng bức mà nhìn cổ tay mình.

Chớp mắt lần nữa, hắn lại cầm dao "rạch" mạnh một cái.

Đường vết thương sâu hiện ra, máu chảy ào ạt, cảm giác đau lại xông lên đại não, nhưng bằng mắt thường có thể thấy vết thương đang chầm chậm khép lại.

Lay hoai cánh tay, Đoàn Sinh lẩm bẩm: " Dưỡng Huyết đại viên mãn"

Toàn thân Đoàn Sinh lúc này biến thành vô cùng cường trán, tuy chỉ có lờ mờ cơ bắp nhưng lực lượng bảo đảm không sai biệt, hắn lúc này đã có tự tin có thể tay không đấu kiếm, một chống trăm người, lực đấm một ngàn cân khi vận thêm chân khí có thể lên đến hai ngàn cân đủ để đập nát cả một tòa tiểu trận pháp phòng ngự.

Đây là thành quả sau bao giờ khổ luyện với thiên phú đặc biệt của hắn.

Hóa Khí Cảnh đại viên mãn!!!

Nửa bước, chỉ còn cách nửa bước từ Dưỡng Huyết ngưng tụ thành Đoái Cốt hắn lập tức sẽ đột phá Hóa Khí Cảnh tấn thăng Dẫn Linh cao thủ.

…………

Bên ngoài sơn môn Sơn Hà Tông năm trăm dặm, lúc nãy có một thân ảnh màu đen đang đứng, thân mặc hắc bào, vai phủ huyết lụa, trên mu bàn tay trái có săm một huyết quỷ đầu lâu, Tu La Môn!!!.

" Ngày mai nhất định phải thành công, nếu không cướp được thì giết đi, tránh để lại hậu quả".

Hắn cứ như tự nói lẩm bẩm một mình nhưng nếu chú ý rõ hơn, dưới ánh trăng sáng của màn đêm sẽ thấy dưới thân hắn có đến ba cái bóng với hình thù khác nhau.

Thoắt một cái, một cái dáng người gầy yếu nhất phân hóa mà ra, lướt đi như cơn gió trong đêm.

Hắc bào Tu La Môn nhìn theo bóng đen bay đi đôi mày nhíu chặt.

" Sắp tới có lẽ là một trận hạo kiếp"

……….