Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến

Chương 29: Chương 29

Hắc Vô Thường

Thật ra Lệ Nam vô cùng muốn nói thật rằng trên đường gặp một tên cướp, tài sắc không muốn lại muốn cướp cái áo trị giá 59 đồng của hắn.

Nhưng dù sao vẫn phải để lại mặt mũi cho Ngôn Hành Yến, Lệ Nam không thể làm gì khác hơn ngoài nói dối, hắn không cẩn thận vấp ngã nên áo bị dính nước bùn, dù sao áo ngắn tay cũng rẻ, cứ vứt luôn là được.

"Có rẻ thì cũng là tiền mà." Mẹ không đồng ý, "Dính nước bùn mà thôi, giặt đi là sạch ngay."

"Mẹ hiền siêng năng lại tiết kiệm." Ba vòng tay ôm eo mẹ bế người vào chỗ ngồi, "Con trai vừa về không nói mấy chuyện này nữa, ăn đi ăn đi, mở bình rượu chúc mừng luôn."

Lệ Nam vẻ mặt thoải mái đặt túi lớn túi nhỏ thành đống ngoài huyền quan, thay quần áo rồi đi rửa tay.

Hắn vui vẻ ngồi vào bàn ăn tiện thể chụp một tấm ảnh gửi cho Ngôn Hành Yến, caption: Ai bảo cậu không đến, thèm chết nè.

Ba giây sau, Ngôn Hành Yến nhanh chóng trả lời, cũng là một tấm ảnh, trên đó là một cái bàn tròn đầy món ăn, có cá, có thịt, có tôm, đa số vẫn được bọc trong màng giữ tươi chưa hề động đũa, có một cái đầu chồn đang vục vào cái giò heo to bự vừa gào khóc vừa điên cuồng ăn, còn Ngôn Hành Yến đang giơ danh thiếp của một nhà hàng trông rất cao cấp, cho thấy cuộc sống của y cũng không quá tệ.

Lệ Nam trả lời một bằng một meme quấy rầy rồi sau đó đặt điện thoại sang một bên gia nhập vào câu chuyện phiếm của ba mẹ, nội dung không ngoài dự đoán đều nói về việc Lệ Nam chọn vào trường nào cùng với chuyên ngành gì.

"Đại học N ạ.

Chuyên ngành, con cũng không quá muốn làm gì, sau khi có điểm cứ chia đều ra rồi điền nguyện vọng theo điểm chuẩn năm ngoái từ cao xuống thấp là được."

Mặt ông Lệ có chút chua xót, "Không có gì đặc biệt muốn làm? Con không có gì muốn nói về thế gia ngành y nhà mình có mối quan hệ khắp giới y khoa à?"

"Thôi thôi, đừng ép buộc con phải kế thừa y bát của chúng ta, nếu nó có chút hứng thú với nghề y thì sớm đã gặm hết sách y học trong thư phòng của anh rồi." Bà Lệ thế nhưng lại nghĩ khác, "Muốn làm gì thì làm thôi, em thấy tài chính cũng rất tốt, cộng lại với chúng ta là bác sĩ đúng là mưu tài hại mệnh."

"Ha ha ha..." Ba rất cho mấy câu chuyện cười cổ lỗ sĩ của mẹ mặt mũi, ban đầu Lệ Nam cũng không có cảm xúc gì nhưng bị ba lườm cũng nhanh chóng cười tươi, "Mẹ, mẹ nói buồn cười quá ha ha ha ha ha ha ha."

Trong chốc lát khắp căn nhà tràn đầy không khí vui vẻ.

Cơm nước xong Lệ Nam phụ mẹ dọn dẹp nhà bếp, lại xem TV với ba, sau đó cả nhà cùng nhau đi dạo.

Lệ Nam sợ mình ở chung sẽ đột nhiên kéo ba mẹ vào trong giấc mộng nên trước khi ra cửa đã nhỏ một giọt máu Cùng Kỳ.

Sau khi đi dạo Lệ Nam mua một túi kem lớn, hắn muốn cho Ngôn Hành Yến hơn một tháng trước còn lèo nhèo đòi ăn kem một hộp nhưng lại không có lý do gì đi xuống lầu đưa cho Ngôn Hành Yến ngay trước mặt ba mẹ.

Có lẽ nên nói thẳng việc có một bạn học cùng lớp cấp ba tình cờ chuyển đến sống ngay dưới tầng? Dù sao thì Ngôn Hành Yến cũng đã ở ngay tầng dưới rồi, nghỉ hè ba tháng không thể không mời y vào nhà chơi một lần được.

Hơn nữa Lệ Nam nhất định còn phải gặp Ngôn Hành Yến vô số lần, hơn nữa cả hai cũng không quan hệ mờ ám, hà tất phải giấu diếm cứ như kim ốc tàng Kiều.

Nghĩ như vậy Lệ Nam bỏ hết kem vào trong tủ lạnh rồi đi tắm, sấy tóc xong hắn đến thư phòng xem phim Mỹ trên máy tính với mẹ, mười rưỡi đêm lại ăn thêm một bát mì nước tương, cuối cùng cũng đến mười một giờ đúng, Lệ Nam cầm một ly sữa bò nóng bình thản đi vào phòng của mình.

Một cơn gió lạnh thổi vào mặt, đôi mắt thú tỏa ra ánh sáng vàng trong bóng tối ngồi trên giường nhìn Lệ Nam yên tĩnh đợi hắn.

"..." Lệ Nam đã tôi luyện ra một lá gan lớn hơn nhiều lắm, da đầu cũng tê dại, chân không mềm nhũn, ngược lại động tác thành thạo trở tay đóng cửa, động tác mạnh đến nỗi sữa văng đầy đất.

Hắn nhanh tay bật đền, trên giường không chỉ có Phong Ly đang nằm mà có cả một tên đeo bịt mắt màu đen không mời mà đến.

"Cậu giỏi đấy, bọn này ngồi chờ cậu hơn một tiếng rồi." Ngôn Hành Yến bật điều hòa thổi gió, rất không nhịn được nghịch máy ảnh palaroid Lệ Nam đặt trong tủ đầu giường, "Sao cậu lại có máy ảnh palaroid hình mèo Hello Kitty? Có phải hồng quá rồi không?"

"Quà sinh nhật lúc lên trung học cơ sở, ba tôi nói cả quầy chỉ còn mỗi cái này...!Nhân tiện còn nói đây là để cổ vũ tôi tích cực củng cố sở thích, tích cực tham gia hoạt động ngoại khóa." Lệ Nam đặt cốc sữa lên tủ rồi rút liên tiếp bốn năm tờ giầy lau chùi, "Sao mấy người lại ở đây? Đợi một tiếng mà sao không gửi tin nhắn cho tôi?"

Phong Ly giơ hai cái chân trước lên, trừng đôi mắt nhỏ màu vàng, nói: "Gửi, gửi nhiều lắm rồi!"

Lệ Nam không hiểu sao có hơi chột dạ liếc nhìn điện thoại di động bị lãng quên đã lâu, vừa mở khóa màn hình đã thấy hơn mười thông báo tin nhắn mới.

"...!Được rồi, thật ngại quá không để ý điện thoại.

Vậy mấy người vào bằng cách nào?"

Ngôn Hành Yến ngồi thẳng người, "Nhảy cửa sổ vào."

"Đây là tầng chín đấy!"

"Thì?" Ngôn Hành Yến nghiêng đầu, Phong Ly cũng bắt chước nghiêng đầu, hai con yêu quái ba con mắt đồng loại nhìn khiến Lệ Nam nháy mắt cũng không nói được gì, nhịn lâu lắm chỉ đành thở dài, "Thôi thôi thôi, hai người tài cao mật lớn, thế nửa đêm đến tìm tôi làm gì, ngủ chung à?"

"Không phải bọn này muốn tới tìm cậu...!Là có người nhờ vả chúng tôi đến." Ngôn Hành Yến không đợi Lệ Nam hỏi lại đã chĩa ngón trỏ về phía sau hắn, "Ở phía sau đó."

Lệ Nam nghi ngờ quay người lại, chỉ thấy ở cửa có một người đàn ông cao gầy không biết đã đứng đó từ bao giờ, người này cao khoảng 1m90 đến 2m, tóc đen dài rậm, khoác trên người áo da đen và quần da đen nốt, ống quần được bỏ vào trong đôi giày Martin màu đen, nước da của người đàn ông cũng ngăm đen hơn người da vàng bình thường, khi hắn ngước mắt lên tròng trắng có màu đen còn con ngươi lại màu đỏ, không khác gì con mắt quỷ của Ngôn Hành Yến.

Nhưng tất cả những điều này cũng không thể che dấu sự thật rằng người đàn ông trước mặt hắn đẹp trai ngầu lòi một cách bất thường.

Khuôn mặt như dao khắc, mày kiếm kéo dài đến tận tóc mai, hốc mắt sâu, đôi môi mỏng như cắt càng khiến cho khuôn mặt như điểm mắt cho rồng.

Lệ Nam nghĩ mình đoán được người đàn ông này là ai, "Xin chào...!Hắc Vô Thường."

Hắc Vô Thường híp mắt, "Chào ngươi, Ngôn Lệ thị."

Lệ Nam: "..."

Lệ Nam: "???"

Phía sau truyền đến âm thanh tiếng cười bị kìm nén đến cực điểm, Lệ Nam nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại, chỉ thấy Ngôn Hành Yến vùi đầu vào gối cả người run như cái sàng.

Phong Ly không muốn chơi với đồ điên, nó nhảy đến phía sau lưng Lệ Nam rồi linh hoạt trèo lên vai hắn, tò mò quan sát Hắc Vô Thường cool ngầu.

Hắc Vô Thường chậm rãi giương mắt, con ngươi màu đỏ sậm đối diện với hai mắt Lệ Nam.

Lệ Nam cảm thấy hồi hộp như có gai sau lưng, hắn không nhịn được căng cứng toàn thân, khuôn mặt nghiêm túc nhìn về phía Hắc Vô Thường.

" Hắc Vô Thường...!Ngài và Bạch Vô Thường rất khác nhau."

"Ừ." Hắc Vô Thường nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đã là màu da của người bình thường cùng với đôi mắt trắng đen: "Dù sao ta cũng phải hành tẩu tại nhân gian, phải biến hóa thành nhân loại bình thường."

Không, tướng mạo và trang phục của ngài bây giờ tuyệt đối không bình thường, đi trên đường đẹp trai bùng nổ đến mức khiến người khác phải quay đầu.

Lệ Nam cảm thấy Hắc Vô Thường bề ngoài lạnh lùng nhưng lại rất dễ nói chuyện, nếu những lời vừa nãy là nói cho Bạch Vô Thường nghe nhất định Bạch Vô Thường sẽ giả thần giả quỷ dọa hắn sợ đến giật mình, nhưng Hắc Vô Thường vẫn là giọng đều đều giải thích lý do một cách đơn giản.

Lệ Nam lập tức được một tấc lại muốn tiến một thước mà hỏi thăm: "Ngài và Bạch Vô Thường thật sự chưa từng gặp mặt à?"

"Đúng vậy." Hắc Vô Thường quả nhiên có hỏi sẽ trả lời, "Sau khi cả hai chết, ta không thể vào Địa Phủ, hắn không thể đến thế gian nên chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng lúc nào cũng có thể giao lưu...!Như bây giờ, Tiểu Bạch bảo ta đừng nói nhảm với ngươi nữa, mau nói chính sự."

"Ha ha ha..." Lệ Nam cười rộ lên, hắn bỗng nhớ tới cái gì liền quay người đi tới bên cạnh Ngôn Hành Yến lấy máy ảnh palaroid vừa bị y nghịch rồi hướng về phía Hắc Vô Thường tách một tiếng, mèo Hello Kitty béo ú ồng ộc phun ra một tấm ảnh chụp, Phong Ly rướn dài cổ ngó, oa một tiếng: "Ôi chao! Chụp được này!"

Chỉ chụp bừa một tấm ảnh mà gò má của Hắc Vô Thường nuột như đồ thị hàm số, sống mũi thẳng, đẹp trai đến mức Lệ Nam cũng phải thầm than để nặn ra được chắc Nữ Oa phải tốn không ít công phu.

"Ngươi đang làm cái gì?" Hắc Vô Thường cầm lấy đồ trang sức hình lưỡi liềm treo trước ngực làm ra tư thế chuẩn bị tấn công, Ngôn Hành Yến cũng lập tức cứng người cảnh giác nhìn về phía tay Hắc Vô Thường.

Lệ Nam thì ừ một tiếng hỏi những người khác trong phòng: "Lúc trước dưa và trái cây trong hôn lễ của chúng ta gửi đến Địa Phủ thế nào?"

"Đốt đi." Ngôn Hành Yến giải thích: "Giống như hóa vàng cho cố nhân trong tiết thanh minh, nhưng bây giờ người sống có tiền nên tiền giấy cứ đốt thành cọc, điều này khiến lạm phát dưới Địa Phủ quá mức nghiêm trọng nên tiền giấy chẳng còn đáng giá."

Dứt lời Ngôn Hành Yến cũng rất ăn ý mà móc ra một cái bật lửa từ trong túi: "Tôi biết cậu muốn làm gì."

"Sao lại là bật lửa, không phải nên là một cái bùa đốt lửa à? Thiên sư như cậu chẳng có điểm gì giống thiên sư cả." Lệ Nam đưa tấm ảnh chụp Hắc Vô Thường tới lại nghe thấy Ngôn Hành Yến cười xùy một tiếng, từ trong bật lửa bỗng sáng lên ngọn lửa màu u lam, "Thấy ngu chưa, hiện tại thiên sư đều dùng dầu Minh Hỏa để đốt cháy."

Hắc Vô Thường mơ hồ nhận ra gì đó, hắn chậm rãi buông lưỡi hái trong tay, hơi chút kinh ngạc nhìn tấm ảnh chụp lớn bằng bàn tay dần dần bị ngọn lửa chập chờn cắn nuốt.

Bạch vô thường gần như nhận được lễ vật Lệ Nam và Ngôn Hành Yến gửi đến ngay lập tức, Lệ Nam từ vẻ mặt bỗng chốc trở nên ôn hòa của Hắc Vô Thường cảm nhận được Bạch Vô Thường xa tại Địa Phủ cũng đang vui mừng.

Bỗng nhiên Hắc Vô Thường ngước mắt lên nghiêm túc nói: "Cảm ơn ngươi Ngôn Lệ thị, Tiểu Bạch rất thích, tuy rằng ta không có cách nào để thấy dáng dấp của Tiểu Bạch bây giờ nhưng có thể nghe Tiểu Bạch vui vẻ như vậy ta cũng rất thỏa mãn rồi."

Lời nói này khiến Lệ Nam vô cùng ngại ngùng, bên ngoài thì là ta không mong muốn gì nhưng từng chữ nói ra đều là: Không đâu không đâu không đâu, các ngươi nhanh nghĩ cách, ta cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Tiểu Bạch.

Lệ Nam chỉ đành nhanh chóng trấn an: "Có thời gian tôi sẽ nghĩ cách..."

Quả nhiên Hắc Vô Thường nghe xong vẻ mặt thả lỏng, môi mỏng như nở nụ cười mơ hồ, "Cái này cho ngươi." Hắn biến ra một lưỡi hái nhỏ trong tay, "Có việc tìm ta thì nhỏ máu tươi vào nó."

"..." Lệ Nam kinh ngạc, chỉ là đốt một tấm ảnh chụp, tiện tay mà thôi, mấy trăm năm trôi qua năm trôi qua cũng không có ai nghĩ đến việc làm như vậy cho Hắc Bạch Vô Thường một lần sao? Thấy dáng vẻ vô cùng thận trọng của Hắc Vô Thường, đến tín vật cũng cho, Bạch Vô Thường có phải vui đến mức cái lưỡi dài cũng quăng đi rồi phải không?

"Cảm ơn ngài." Lệ Nam nhận lấy lưỡi hái, "Ngài có thể gọi tôi là Lệ Nam thay cho Ngôn Lệ thị."

"Vì sao?" Hắc Vô Thường khó hiểu mà nhíu mày, "Ngươi đã gả cho Ngôn Hành Yến thì đương nhiên là thiếu công tử nhà họ Ngôn, phải theo họ chồng."

Lệ Nam nói không lại cái tên đen ngốc nghếch này, ôm trán hỏi: "Đến cùng có chuyện gì?"

Một phút đồng hồ sau Lệ Nam bưng cốc sữa, Ngôn Hành Yến, Phong Ly một người một thú mỗi đứa cầm một que kem, còn Hắc Vô Thường há miệng to như chậu máu hai ba miếng giải quyết một hộp kem rồi mới giải thích lí do mình đến đây.

"Căn biệt thự này ở số 198 đường XX, thành phố L." Hắc Vô Thường vừa nói lòng bàn tay vừa hiện lên ánh sáng màu lam trong suốt chiếu ra quang cảnh biệt thự kèm theo cả vườn hoa và hồ nước, căn biệt thự này nhỏ hơn trang viên khoa trương của nhà họ Ngôn một chút nhưng lại là nơi ba đời nhà họ Lệ làm công ăn lương cũng không mua nổi.

"Bên trong có một con trạch quỷ, ít nhất cũng hơn một trăm năm." Bàn tay Hắc Vô Thường khẽ động xóa hình ảnh đi, "Lúc ta câu hồn nghe được nó có nguyện vọng chưa đạt thành nên muốn nhờ các ngươi đi xử lý."

"Ồ?" Ngôn Hành Yến ngậm que kem, "Quỷ câu hồn cấp dưới của ngài đâu? Đi đầu thai hết rồi à?"

"Trạch quỷ là quỷ chỉ ở trong nhà thôi hả? Quỷ câu hồn là gì?" Phong Ly hỏi Lệ Nam vấn đề thắc mắc, còn nhân loại giảo hoạt mừng thầm trong lòng che giấu sự dốt nát của mình.

Ngôn Hành Yến bóp lỗ lai nhỏ toàn lông nhung của Phong Ly, "Quỷ câu hồn đại khái là cảnh sát vong hồn ở nhân gian, bọn họ có tinh thần trọng nghĩa, ghét ác như thù, không muốn luân hồi đầu thai, phải mang hình thái quỷ hồn quay lại nhân gian để trợ giúp Hắc Vô Thường câu hồn."

"Cảnh sát Địa Phủ?" Lệ Nam đưa ra tổng kết, Ngôn Hành Yến suy nghĩ, "Có thể nói như thế?"

"Số lượng quỷ câu hồn chợt giảm không giúp được." Hắc Vô Thường nhìn về phía Ngôn Hành Yến, "Còn nguyên nhân, ngươi hẳn là nên biết."

Trong nháy mắt ánh mắt mờ mịt của Lệ Nam và Phong Ly bắn thẳng về Ngôn Hành Yến, người sau mím mím môi, "Khi tôi còn bé quỷ hồn của đích nữ nhà họ Trần bốn trăm tuổi tới giết tôi, khi đó nhà họ Ngôn triệu tập tất cả viện trợ có thể mời đến, dù vậy tôi vẫn mất một con mắt, cũng rất nhiều quỷ câu hồn mời đến thua trận...!Được rồi, lúc đó nhà họ Ngôn đã đồng ý với ngài nếu có việc chúng tôi sẽ hết sức giúp đỡ, chỉ là trạch quỷ, đương nhiên không nói chơi."

"Tốt, chờ tin tức của các ngươi." Hắc Vô Thường biến ra một tấm giấy màu đen, "Sau khi xong thì dán tờ giấy này lên người trạch quỷ, ta sẽ tới dẫn nó đến Hoàng Tuyền."

Nói xong ánh mắt của Hắc Vô Thường sáng quắc nhìn về phía máy ảnh palaroid trong tay Lệ Nam không chớp, Lệ Nam rất có mắt nhìn lập tức dâng đồ tới, "Tôi giữ lại cũng không có tác dụng gì, Hắc Vô Thường đại nhân hẳn sẽ thích nó."

Hắc Vô Thường căng mặt, im lặng ba giây cuối cùng trịnh trọng nhận lấy, trong nháy mắt bàn tay đen như mực của hắn có thêm chút màu hồng phấn, "Cảm ơn ngươi, có việc cứ tìm ta."

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

Yến: Ngôn Lệ thị~.

t

Nam (cởi quần): Ngày hôm nay để tôi cho cậu thấy họ của ai xếp trước!.