Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến

Chương 5: Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Minh quỷ 5 – Tôi có một ý tưởng khác

Sàn nhà được trải thảm xốp xếp hình, những bộ bàn ghế nhỏ được xếp giữa lớp học, bên tường được trưng bày rất nhiều búp bê và đồ chơi.

Lệ Nam có phỏng đoán về thân phận của nữ quỷ, "Là giáo viên mầm non đúng không? Có phải cô ta ngược đãi trẻ em nên mới mang dáng vẻ xấu xí này trong mơ? Y tá ở phòng sát vách còn mi thanh mục tú hơn cô ta."

Ngôn Hành Yến cười cười, "Chưa chắc vì bị ghét nên mới xấu đâu, có thể đó chỉ là một kí ức được phóng đại, như là cô giáo mầm non này có khả năng rất gầy, tóc dài, đi giày cao gót, hay đi lại loanh quanh phát ra tiếng lộc cộc, có vài đứa trẻ sợ cái này."

"À..." Lệ Nam gật đầu, hắn quan sát bốn phía nhưng không thể nào nhận ra được chấp niệm của con quỷ là gì, cũng không thể là một cô bé đáng thương chịu đựng bệnh tật dày vò muốn được trải nghiệm lạc thú chơi trò chơi cùng các bạn trong lớp!?

Họ kiếm đâu ra bạn cho cô bé đây? Huống chi giáo viên của cô bé còn bị Ngôn Hành Yến cố định trên mặt đất đang khóc lóc đây này.

"Nhà trẻ và bệnh viện đều có thể vào, nhưng cửa lớp 11 lại bị khóa, nói cách khác...!Con quỷ từng ở trong phòng học, cũng từng ở phòng bệnh nhưng chưa bao giờ thành công tiến vào lớp 11 vì nửa đường sẽ có một con quái vật lớn sáng chói xuất hiện đè chết nó?"

Lệ Nam nghe suy đoán của Ngôn Hành Yến cảm thấy mình đã theo kịp với logic trong giấc mơ, "Cho nên rất có thể thứ trong lớp 11 chính là chấp niệm của con quỷ này, chí ít chúng ta có thể vào coi như hoàn thành phân nửa?"

Ngôn Hành Yến gật đầu với Lệ Nam, "Vậy trước tiên chúng ta nên làm rõ con quái vật kia là thứ gì." Lệ Nam lại chỉ chỉ vào đầu lưỡi của nữ quỷ bị kiếm ghim trên đất, "Pháp khí của cậu không có chút ảnh hưởng nào đến nó à?"

"Kiếm của tôi chỉ có thể làm quỷ bị thương, không thể gây thương tích cho quái vật xuất hiện trong giấc mơ của quỷ." Ý thức chủ quan của Ngôn Hành Yến không định giải thích nhiều nhưng miệng lại không nghe sai khiến mà nói liên tục, "Mức độ mạnh yếu của những y tá, giáo viên nhà trẻ này phụ thuộc vào chính bản thân bé gái, y tá chữa bệnh cho cô bé, giáo viên nhà trẻ dạy dỗ cô bé, nhưng thứ bên ngoài kia rất có thể chính là nguyên nhân hại chết cô bé, chỉ dựa vào chúng ta e rằng không thể thắng nó được."

"...!Cô bé đến trường vào buổi sáng, xế chiều đi bệnh viện khám bệnh, buổi tối về nhà bị kính thủy tinh phản quang rơi xuống từ tầng cao hại chết?" Lệ Nam chậm rãi ngồi xuống tấm nệm trên mặt đất, "Tìm một cây búa đập vỡ kính thủy tinh bên ngoài? Lớp 11 là nhà của cô bé?...!Ba mẹ cô bé sẽ không bị tưởng tượng ra dáng vẻ xấu xí kì dị gì đó chứ!?"

"Vừa nghe đã thấy không đáng tin rồi, muốn thì tự cậu đi mà thử." Ngôn Hành Yến cũng ngồi xuống theo nhưng trong vòng một phút y bị đống đồ chơi chất đống trong góc phòng hấp dẫn lực chú ý, gọi Lệ Nam cùng đi tìm kiếm manh mối.

Lệ Nam không rõ vì sao hắn lại phải ở đây cùng nhau phán đoán tâm lý nhi đồng với Ngôn Hành Yến trong một tiết thể dục có thể nói là quý như vàng với học sinh lớp mười hai.

Trong đống đồ chơi có xếp gỗ, có robot biến hình, còn có cả bộ bát đũa mini, ống tiêm đồ chơi của bác sĩ y tá, còn có cả mô hình còng tay của cảnh sát bằng nhựa...!Lệ Nam loay hoay với đồ chơi gỡ rối một hồi sau đó không tự chủ được mà hào hứng chơi tiếp.

Ngôn Hành Yến nhìn về phía đường đua xe ô tô bốn bánh bị gãy suy tư một hồi đến lúc quay đầu lại phát hiện Lệ Nam chẳng khác gì đứa ngốc đang vắt hết óc suy nghĩ cách tháo đồ chơi gỡ rối, "...!Cậu đang làm gì đấy?!!"

"..." Lệ Nam hơi chột dạ giơ đồ chơi gỡ rối trong tay lên, "Tôi chơi thử vì trông có vẻ dễ..."

"Đương nhiên là rất dễ!!" Ngôn Hành Yến đoạt lấy đồ chơi gỡ rối thành thạo dứt khoát thuận tay xoay một cái – đồ chơi gỡ rối vẫn y nguyên không chút sứt mẻ.

Trong năm phút sau đó vì bảo toàn mặt mũi thiên sư đại nhân của mình y dùng hết trí thông minh và vận may cả đời cuối cùng cũng gỡ ra được, còn đang hãnh diện thì bỗng nhiên nghe Lệ Nam ở phía sau mình kỳ quái ồ lên một tiếng, Ngôn Hành Yến quay đầu lại nhìn hắn, "Phát hiện cái gì sao?"

Lệ Nam lắc đầu lại gật đầu một cái, xem ra vô cùng do dự, "Có chút lạ..." Hắn nói.

"Lạ cái gì?"

"Tôi mới nhìn lướt qua một lần, tất cả đồ chơi ở đây đều đủ bộ bao gồm cả loại đồ chơi dễ mất nhất như xếp gỗ cũng đủ bộ, nhưng chỉ có cái đường đua này, có đường đua nhưng không có xe đua...!Vì sao không có xe?"

Ngôn Hành Yến nghe lời của hắn xong cũng khom lưng tìm kiếm một lần, hiện trường thật sự không có cái ô tô đồ chơi nào.

"Mặc dù không rõ vì sao nhưng cũng có thể chứng minh xe là một đạo cụ quan trọng?" Lệ Nam rũ mắt, không bao lâu sau mắt hắn bỗng sáng lên, "Tôi biết rồi!" Hắn kéo cánh tay Ngôn Hành Yến, "Tôi biết thứ bên ngoài là gì rồi!"

"Là xe?" Dựa vào hoàn cảnh trước mắt Ngôn Hành Yến cũng thốt ra một cách tự nhiên, tiếp theo càng nghĩ càng thấy đúng, "Hai luồng ánh sáng chói mắt chính là đèn, còn cảm giác toàn thân tan vỡ là đau đớn sau khi bị xe tông!"

"Tôi cũng nghĩ như vậy! Có lẽ trong hiện thực con quỷ này gặp tai nạn trên đường, vậy nên chúng ta mới bị con quái vật kia tấn công ở trước cửa lớp 11." Mấy chữ tai nạn đánh thức một phần kí ức của Lệ Nam.

Hắn mím mím môi, nhỏ giọng nói: "Hình như tôi biết con quỷ là ai rồi...!Hôm thứ hai hay thứ ba gì đó, tôi nghe loáng thoáng mấy đứa trong lớp nói chuyện, hình như là con gái của cô giáo dạy âm nhạc năm lớp 11 của lớp mình bị xe tông chết rồi, cô bé tên là Yến Nhi, bởi vì họ tên khá đặc biệt nên cô nói một lần nhưng tôi vẫn nhớ."

Tiểu Yến Tử mặc áo bông

Xuân hàng năm tới nơi này...!

Lệ Nam lại nhớ đến bài đồng dao cứ vang vọng mãi trong đầu nên càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

Ngôn Hành Yến hỏi: "Cậu quen cô bé à?"

"Không quen, cho tới bây giờ chưa từng gặp."

"Vậy tại sao cô bé lại tìm cậu? Còn phải kéo cậu vào giấc mộng?"

"...!Làm sao tôi biết được? Cậu là thiên sư còn tôi chỉ là học sinh lớp 12 bình thường, loại vấn đề này còn phải hỏi tôi à?" Lệ Nam đã có suy đoán về thân phận của con quỷ, hắn cúi đầu bẻ xuống cái đèn giao thông to cỡ một ngón tay trên đường đua, trên đèn giao thông có ba miếng dán màu sắc, hắn gỡ xuống miếng màu đỏ rồi tùy ý dán lên, "Xe phải tuân thủ luật giao thông đúng không? Có phải chúng ta chỉ cần dựng cái này trước mặt nó thì nó sẽ ngừng tấn công?"

Đèn giao thông nhỏ nhắn xinh xắn to chưa quá 5cm, bắt nó phải đối mặt với con quái vật to lớn ngoài kia cũng thật buồn cười nhưng Ngôn Hành Yến lại vuốt cằm nói: "...!Tuy rằng giả thiết rất to gan nhưng chúng ta có thể kiểm chứng." Y cũng biết phiền phức lớn nhất hai người cần giải quyết lúc này nên cũng không quá để ý đến nó nữa.

Ngôn Hành Yến tiếp nhận món đồ chơi nhỏ từ tay Lệ Nam, lúc đi tới trước cửa vẫn không quên nhắc nhở Lệ Nam một câu: "Đi theo sau tôi, có gì không đúng cậu cứ nhanh chân bỏ chạy trước."

"Đã hiểu, không cần quan tâm sống chết của cậu, gặp phải nguy hiểm tôi bán cậu luôn." Không cần Ngôn Hành Yến căn dặn Lệ Nam cũng đang tính như thế.

Ngôn Hành Yến cười cười không nói thêm gì nữa, y rút cây kiếm đang ghim nữ quỷ lên, nữ quỷ đáng thương rú lên một tiếng rồi trốn vào trong góc phòng chỉ mong có thể chui luôn vào trong vách tường.

Ngôn Hành Yến rất hài lòng với sự thức thời của nữ quỷ, y mở cửa ló đầu ra quan sát một hồi sau đó cẩn thận đi ra ngoài.

Lệ Nam lập tức đuổi kịp, hắn cũng không chắc nữ quỷ trong lớp có thật sự ăn mềm không ăn cứng hay không, lỡ đâu Ngôn Hành Yến vừa đi nó lại lộ ra nguyên hình, Lệ Nam còn chưa muốn khóc xin nó tha đâu.

Hành lang bên ngoài an tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, Lệ Nam và Ngôn Hành Yến đi tới trước cửa lớp 12 tinh tường nhận thấy con quái vật lớn đang đứng chắn trước cửa lớp 11, tuy rằng nó chỉ là một đống vật chất đặc sệt nhưng Lệ Nam vẫn tinh ý nhận ra đối phương đang nhìn mình chằm chằm tựa như chỉ cần bọn bước thêm nửa bước nó sẽ cho họ biết thế nào là cảm giác tan xương nát thịt.

Ngón tay trỏ của Ngôn Hành Yến nắm cái đèn giao thông vừa giơ về phía con quái vật vừa tiến về phía trước một bước.

Mười giây sau Lệ Nam và Ngôn Hành Yến trên nhảy dưới nhảy, quần ma loạn vũ chui tọt vào cửa lớp 13.

Lệ Nam che mắt chỉ muốn đập hết đèn đóm trên đời này, Ngôn Hành Yến còn đang thở phì phò ném cái đèn giao thông vào trong lòng Lệ Nam, "Chiêu này tạch rồi.

Thứ ngu xuẩn không tuân thủ luật giao thông, tôi đoán cô bé bị một chiếc xe hơi vượt đèn đỏ tông chết."

"Không sợ đèn xanh đèn đỏ, vậy còn có thể sợ cái gì?" Lệ Nam hỏi xong bỗng có ý tưởng, nói: "Không thì chúng ta mang cả đường đua ra ngoài, rồi hướng một đầu khác ra ngoài cửa sổ? Có khi ô tô chạy men theo đường đua rồi bay luôn đấy."

Ngôn Hành Yến: "...!Chủ ý này đúng là xấu xa quá rồi."

Năm phút sau họ bước qua mảnh vỡ của đường đua vất vả quay lại lớp 13.

Lần này không may mắn như lần trước, Ngôn Hành Yến bị đụng gãy một chân, Lệ Nam còn thảm hại hơn hai chân đều bị đâm gãy xương, hai kẻ tàn phế chỉ dựa vào một chân khó lòng mà lết được đến cửa.

Ngôn Hành Yến rất nhuần nhuyễn nhắm mắt lại, mấy giây sau đã khôi phục như lúc ban đầu; Lệ Nam thì không thuần thục được như vậy, bám tường một lúc tự thôi miên ám thị bản thân mới thấy hai chân dần khôi phục tri giác.

Trải qua mấy lần bị con quái vật làm nhục, Lệ Nam lại bùng lên ý chí chiến đấu, "Tôi lại có một ý tưởng."

"..." Ngôn Hành Yến rất bội phục, "Cậu có nhiều ý tưởng ghê nhỉ."

"Không tuân thủ đèn xanh đèn đỏ, cũng không đua xe...!Vậy tại sao nó lại đâm chết người? Chế tài của pháp luật khó thoát, bây giờ hệ thống theo dõi cơ bản đều không có góc chết, dù có gây tai nạn bỏ trốn cũng không thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, vậy trong những khắc tinh của nó nhất định có cả cảnh sát." Lệ Nam nhặt ra cái còng tay nhựa trong đống đồ chơi, tiếp đó còn thấy một búp bê cảnh sát trong đống đồ chơi.

Lệ Nam nhanh chóng ấn búp bê cảnh sát vào trước ngực Ngôn Hành Yến rồi vội vàng giục giã y mau đi chịu chết.

Trong ba phương án Ngôn Hành Yến cảm thấy phương án hiện tại là đáng tin nhất.

Ban đầu Lệ Nam còn lo lắng Ngôn Hành Yến có thể vì hai lần trước thất bại mà không nghe mình nói nữa nhưng hắn không ngờ đối phương lại hành động ngay lập tức, thậm chí còn thuận tay tháo cái mũ nhỏ trên đầu búp bê cảnh sát ra, cũng không ngại ngây mà dứt khoát đội lên đầu, tay cầm kiếm lần nữa ra cửa.

Lệ Nam cảm nhận đau đớn gãy xương hai lần, quay đầu nhìn lại thấy khuôn mặt của con quỷ váy đó bỗng nhiên hài hòa dễ thương hơn hẳn, lại nhớ đến búp bê kim tiêm trong lớp 12, quả là một cô gái xinh đẹp quyến rũ làm sao.

Phía trước Ngôn Hành Yến cách hắn một bước xa đang đứng trước cửa lớp 12, sau hai lần thất bại, con quái vật màu đen to lớn vẫn tận chức tận trách canh chừng tại chỗ nhưng lần này khí thế của nó khác xa lúc trước, khi Ngôn Hành Yến nâng cái mũ cảnh sát lên nó bỗng nhiên co rúm lại, biểu hiện sống động hệt như một tên tội phạm sợ hãi khi gặp phải cảnh sát.

Hết chương 5.

Đồ chơi gỡ rối (Iron puzzles):

.