Việt Hùng Diễn Nghĩa

Chương 50: 50: Nhân Tính 2

Người ban đầu tính vốn thiện!

Vậy xin hỏi ác từ đâu?

Người ban đầu tính vốn ác!

Vậy xin hỏi thiện bao lâu?

Người ban đầu đã có cầu!

Vì truy cầu sinh thiện ác!

Được cầu này, lại cầu khác!

Cầu không dứt, nghiệp không dừng!

(P/s: nói nhảm, không vần, cũng không rap được)

Bởi vì sự việc ‘Nỏ thần liên châu’, Hoàng Hùng bị Hoàng Thừa Ngạn kéo lại hỏi han tới hết buổi chiều, cuối cùng Hoàng Hùng phải khéo nói rằng chỉ có Tây Âu Vu Vương Cao San mới nắm giữ kỹ thuật chân chính, hứa rằng đợi sau này khi Hoàng Hùng quay về từ Lạc Dương thì Hoàng Thừa Ngạn có thể đi Âu Lạc mở xưởng nghiên cứu.

Thế là tối hôm đó, Hoàng Thừa Ngạn liền gấp gáp bàn công sự với Hoàng Hùng thâu đêm, chủ yếu là làm sao để Hoàng Hùng mau chóng rinh cái quan chức to trở về để hắn có thể dọn nhà đi Lĩnh Nam cho lẹ.

Vấn đề Phu Văn Lâu là một điều khá nhức nhối.

Nói khó thì cũng cực kỳ khó, bởi vì tư tưởng học tập để làm quan đã ăn sâu vào máu của học giả thời này rồi, nho sinh muôn làm quan là vì tư tưởng quân thần ảnh hưởng, học sinh bách gia cũng muốn làm quan để kiếm chỗ đứng cho học phái của mình nơi triều đình.

Đối với việc học tập để phục vụ cho các ngành thực nghiệp như công nông thương y thì hầu như không có ai hứng thú, cho dù là đệ tử của công gia, nông gia, thương gia và y gia cũng hy vọng thông qua Phu Văn Lâu để làm bàn đạp thăng tiến trong sĩ lâm và quan trường.

Ví dụ tiêu biểu như Trương Cơ, bậc thầy trong lĩnh vực bệnh truyền nhiễm, nhà đồng phát minh của ‘phòng y tế’, cùng với Hoàng Hùng nghiên cứu ‘bẩn’, cũng đã làm tới huyện lệnh, nhà họ Trương còn nhiều lần nói gần nói xa, của biếu kết thân, hy vọng Hoàng Thừa Ngạn có thể hổ trợ Trương Cơ tranh chức Thái Thú Trường Sa.

Nhưng nếu nói dễ thì thật ra cũng khá dễ …

“Ta cảm thấy có thể đem sách in công bố.

Trước hết là ngươi đem sách in dâng tặng cho Lưu Hoành, vừa lấy lòng, vừa lấy tiếng, lại có thể dùng Lưu Hoành làm khiên, ngăn chặn thế gia.

Thứ nữa là có thể công khai bán sách cho học sinh hàn môn.

Đám thế gia kia vì lợi ích gia tộc, không thể không đem thiên tài của gia tộc đầu nhập vào quan trường.

Hàn môn thì khác, 8-9 phần chỉ cầu cơm no áo ấm, nguồn lực vô cùng dồi dào.

Đến lúc đó đem Phu Văn Lâu thay máu, mở rộng thêm đào tạo tập huấn hướng nghiệp, để cho hàn môn thực dụng thay thế đám mọt gạo cả ngày kêu gào công danh”

- Hoàng Thừa Ngạn không hề từ bỏ ý đồ giúp đỡ Hoàng Hùng chiếm cảm tình của Lưu Hoành.

Hoàng Hùng cười nấc nói:

“Thúc thúc dùng chiêu ‘gắp lửa bỏ tay người’ này hơi bị lộ liễu.

Lấy tính cách bạc bẽo của Lưu Hoành, chỉ sợ sẽ không chính diện cùng thế gia cương.

Đến lúc đó có khi ta lại thành thầy Thái Ung thứ hai.

Có điều,

Ý tưởng này cũng không sai.

Có thể thử sửa đổi một chút rồi áp dụng”

Trong sự chăm chú của Hoàng Thừa Ngạn, tiểu tử nâng chén trà ấm lên nhấp môi, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:

“Thúc thúc cảm thấy đem công nghệ in tuồn ra cho Viên thị sẽ như thế nào?”

Hoàng Thừa Ngạn trừng mắt:

“Ngươi tính học con trâu ngốc Hoàng Tổ, làm phá gia chi tử hả?”

Hoàng Hùng lắc đầu nói:

“Thúc thúc!

Công nghệ nằm trong tay chúng ta, không mất đi được.

Chúng ta cũng không có ý định bán sách kiếm tiền”

Hoàng Thừa Ngạn vẫn không cho la đúng, phản bác:

“Vấn đề nào phải tiền bạc.

Nắm giữ công nghệ in ấn trong tay, Viên thị liền có thể triệu tập hàn môn trong thiên hạ.

Thế khả định quốc a, lực không thể cản a!”

Hoàng Hùng vẫn lắc đầu:

“Viên thị bây giờ cũng đã đủ mạnh rồi, tiến cũng chẵng tiến được bao xa.

Ngược lại,

Cháu cảm thấy Viên thị sẽ bởi vì cầm ‘ngọc’ nơi tay mà bị cô lập thành chúng địch.

Nếu bọn họ thông minh, thì sẽ đem kỹ thuật in này ém nhẹm, coi như không biết.

Nhưng đây là một dụ hoặc quá lớn, cháu không cảm thấy họ sẽ làm như vậy.

Lấy tính cách ích kỷ và vị thế bá đạo của Viên thị, tuyệt đối sẽ huênh hoang mở rộng xưởng in.

Đến lúc đó, khà khà …”

Hoàng Thừa Ngạn cũng cười nhưng rất nhanh lại cảm thấy không đúng:

“Chiêu này có lợi gì với chúng ta?

Có chút hại mình hại người nha!

Mặc dù cũng không hại mình bao nhiêu, hoàn toàn có thể chế tạo ra một chút lỗi kỹ thuật rồi mới giao cho Viên thị.

Lấy kiến thức công nghệ mèo ba cẳng của đám hủ nho đó, chưa chắc có thể phát hiện ra lỗi chứ đừng nói là cải tiến đến ngang hàng với kỹ thuật in của chúng ta”

Hoàng Hùng trợn mắt:

“Thúc thúc đúng là đáng sợ,

Cháu cũng mới nghĩ đến việc giao công nghệ cũ lỗi thời cho Viên thị thôi.

Thúc trực tiếp thăng cấp đến việc chủ động chế tạo ra lỗi kỹ thuật.

Thật là cao minh!

Thật là đáng sợ!”

Hoàng Thừa Ngạn cười mắng:

“Thằng này!

Rõ ràng là do ngươi nghĩ ra, ta chỉ thêm chút chi tiết nhỏ.

Được rồi, nói đi.

Làm sao để biến hại người thành lợi mình”

Hoàng Hùng thu lại nụ cười, nghiêm túc thưởng trà, nói:

“Mấy năm nay chúng ta đem giấy trắng hạng tốt tuyên truyền khắp Giang Nam.

Lưu Hoành hẵn là cũng đã thèm nhỏ dãi”

Hoàng Thừa Ngạn giây lát liền hiểu, cười to:

“Hahaha!

Tiểu tử, ngươi còn nói ta đáng sợ.

Ta thấy ngươi mới nguy hiểm thì có.

Trước là ám nâng Viên thị, làm rối loạn đội hình của thế gia Trung Nguyên.

Sau là góp sức Lưu Hoành, cổ vũ hắn hợp tác cùng có lợi với Viên thị.

Bên trái cầm khiên, bên phải cầm đao.

Lợi ích về cả ngươi.

Thôi thôi!

Tiểu tử ngươi trâu bò như vậy thì ta còn suy nghĩ nhiều làm gì.

Đọc đi ta ghi lại”

Hoàng Thừa Ngạn nói rồi lập tức cầm lên giấy bút, cũng đem một nghiên mực mới đẩy về phía Hoàng Hùng.

Hoàng Hùng cười giả bộ hiền lành, vừa mài mực vừa nói:

“Đầu tiên là sửa lại kỹ thuật in như thúc thúc nói, đừng làm quá đáng, nhất định phải đảm bảo lực trùng kích đủ mạnh thì các thế gia khác mới cảm thấy nguy cơ.

Sau đó mua chuộc một đoàn thương nhân tây vực, đem kỹ thuật in bán cho một đoàn thương buôn cấp dưới của Viên thị, cũng giám sát toàn bộ hành trình.

Nếu như trực tiếp dâng cho Viên Phùng thì không có gì để nói, nếu như dám ém riêng, chúng ta liền thông qua nhân sĩ giang hồ, phao tin cho Viên Thuật và Viên Thiệu,

Hai anh em này đều có chí lớn, một người biết khả năng cao sẽ giữ làm của riêng, nhưng cả hai đều biết thì chắc chắn sẽ lựa chọn dâng lên cho Viên Phùng để lấy lòng …”

Hoàng Thừa Ngạn dừng bút, nhiếu mày:

“Chớ tự tin quá đáng.

Hai đứa kia co lẽ không nhận ra khác thường nhưng Viên Phùng chắc chắn sẽ”

Hoàng Hùng gật đầu nói:

— QUẢNG CÁO —

“Cháu cũng biết.

Nhưng nguy hiểm lớn cũng đi đôi với lợi ích cao.

Lấy cái miệng khoe khoang của Viên Thuật và thói quen ngụy quân tử của Viên Thiệu, có lẽ Viên Phùng còn phân vân không biết nên xây xưởng in hay không thì cả Lạc Dương đều đã biết chuyện.

Thúc thúc chưa từng đến Lạc Dương nên không biết.

Nói đến 2 anh em thì cháu hiểu rõ, khách quen của Hoàng Lạc lâu nha.

Viên Thuật cực kỳ thông minh, cũng có thiên phú tài hoa, nhưng luôn luôn thấp hơn Viên Thiệu một đầu, lại thường hay bị so sánh với Viên Thiệu, tâm lý ức chế rất lớn, đâm ra huênh hoang khoác lác, muốn được người khác công nhận.

Nhưng đám tiểu nhân bám đuôi nịnh hót hắn đều là vì tiền tài và thế lực của Viên thị chứ đâu phải vì tài hoa thực sự của Viên Thuật

Thế là lâu dần thành tật, Viên Thuật đâm ra ưa ăn to nói lớn, dùng tiền bạc và quyền thế nhiều hơn dùng đầu óc.

Chỉ cần uống rượu vào, nghe vài câu nịnh nọt, thì đến tiểu thiếp của cha hắn cũng có thể bị bán.

Về phần Viện Thiệu, bề ngoài là thanh niên tuấn kiệt số 1 Lạc Dương, rộng rãi khoáng đạt, ưa thích kết giao bằng hữu, hiền hòa nhân nghĩa, hoàn toàn đối lập với Viên Thuật.

Nhưng kỳ thật thì không phải vậy.

Viên Thiệu cả ngày bị Viên Thuật chữi mẹ nhưng vẫn làm bộ hiền huynh không chấp ấu đệ, rõ ràng là cố ý dung dưỡng thói xấu của Viên Thuật, muốn hạ thấp địa vị của người em này trong mắt Viên Phùng.

Vì tăng lên vai trò của bản thân mà không tiếc ảnh hưởng đến danh tiếng của gia tộc.

Vì lợi nhỏ mà bỏ nghĩa lớn, lại cả ngày rao giảng nhân nghĩa.

Viên Thiệu quả thực là ngụy quân tử chính cống vậy.

Theo cháu thấy, không cần chúng ta khích tướng Viên Thuật, chính Viên Thiệu sẽ làm điều đó.

Tiếp đến nói Viên Phùng, mặc dù thỉnh thoảng mới tới Hoàng Lạc lâu, hầu như chỉ là được mời chứ không phải chủ động, nhưng cháu cũng thông qua nhiều con đường, tìm hiểu về hắn.

Viên Phùng là một kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ, trong mắt không có lấy một hạt cát, hầu như không vừa lòng với bất kỳ ai, việc trên triều đình đến việc trong nhà đều do một tay hắn quán xuyến.

Hai anh em Viên Thiệu-Viên Thuật lông bông khắp chốn, rõ ràng có tài năng thiên phú, lại cả ngày hô bằng gọi hữu làm điều nhố nhăng, ganh tỵ lẫn nhau, cũng một phần là do Viên Phùng không giao việc cho con cháu, úm quá kỹ.

Không chỉ hai người họ, mà hầu như thế hệ này của Viên thị đều bị biến thành gỗ mục tốt nước sơn.

Cho nên nếu như Viên Phùng bỏ công đi truy tra đầu nguồn của kỹ thuật in hoặc tìm xem ai báo tin cho Viên Thiệu-Viên Thuật thì cháu lại càng mừng.

Bởi như thế thì sẽ phân bớt tinh lực của Viên Phùng trong việc ứng phó với đám thế gia khác, dễ làm gia tăng hiềm khích nghi kỵ giữa họ.

Một nước cờ không khéo, cả bàn đều thua, vạn kiếp bất phục”

(P/s: Xem tam quốc vài lần, từ truyện đến phim đến biến thể, bất kể là đê hèn lùm cỏ như Tào-Tôn-Lưu hay là danh môn như Tuân-Quách-Dương-Trần, đều có một đống thanh niên anh kiệt.

Duy chỉ có Viên thị, xưng là thiên hạ đệ nhất thế gia, ngoài Viên Thiệu và Viên Thuật hầu như chẵng có ai.

Cho nên tác đem tội lỗi quy cho gia chủ Viên Phùng.

)

Hoàng Thừa Ngạn suýt nữa rớt bút:

“Hùng nhi!

Ta nhớ rõ ràng là thời gian ngươi sống ở Lạc Dương chỉ có không tới 1 năm rưỡi a.

Chỉ dùng chừng ấy thời gian mà nắm rõ tính cách của 3 cha con nhà họ Viên như lòng bàn tay.

Ngươi có nói khoác không đấy?!”

Hoàng Hùng lắc đầu, nói tỉnh bơ:

“Không phải 1 năm rưỡi.

Kỳ thực thì bắt đầu từ lúc thầy Thái Ung bị hạch tội thì cháu mới chú tâm truy tra nhà họ Viên.

Tính ra chỉ khoảng 2 tháng.

Đương nhiên, cũng phải dùng đến dữ liệu tình báo thống kê của Hoàng Lạc Lâu suốt mấy năm chứ nào phải chỉ có 1 năm rưỡi ấy”

Hoàng Thừa Ngạn tức không chịu được, quăng bút hô to:

“Yêu nghiệt!

Ngươi là ai, trả cháu ta đây!”

Hai chú cháu ha ha hô hô một hồi lại ai vào chỗ nấy.

Hoàng Thừa Ngạn cầm bút lên, vào tư thế sẵn sàng viết:

“Yêu nghiệt!

Nói tiếp quỷ kế của ngươi”

Hoàng Hùng nín cười nói:

“Viên thị có kỹ thuật in nhưng lấy chất lượng của giấy Thái Luân ở Trung Nguyên hiện nay thì không thích hợp để sản xuất sách đại trà.

Lúc này nếu chúng ta bán giấy cho Viên thị thì sẽ bị cột vào chiến thuyền của họ, có thể trở thành dê thế mạng khi Viên thị tranh đấu với các thế gia khác và với Lưu Hoành.

Cho nên chúng ta phải đem kỹ thuật làm giấy đang lưu hành ở Giang Nam giao cho Lưu Hoành.

Lại thông qua Lưu Hoành để liên hợp với Viên thị.

Lưu Hoành bán giấy cho Viên thị có tiền, tất nhiên sẽ coi trọng chúng ta …”

Hoàng Thừa Ngạn đang viết lại mở giọng nhắc nhở:

“Không phải chúng ta, mà là ngươi.

Chúng ta cần ngươi đạt được công danh, thực quyền, cao tước, sớm ngày quay lại coi giữ, bảo vệ phương Nam.

Không cần mấy lời khen vớ vẫn và chút tiền thưởng bủn xỉn của Lưu Hoành”

Hoàng Hùng gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại tiếp tục nói:

“Lưu Hoành bán giấy cho Viên thị có tiền, tất nhiên sẽ coi trọng cháu.

Từ đó có thể thao tác rất nhiều thứ, trước không nói đến, tùy tình hình mà phán định.

Bây giờ nói tới hợp tác giữa chúng ta và Viên thị.

Chúng ta bỏ tiền nhờ Viên thị in một chút sách vỡ lòng, không cần nhiều, đến lúc đó thúc thúc ước lượng mà làm, cháu cũng không thể tiên tri, biết rõ chi tiết.

Chủ yếu là để làm dáng cho thiên hạ nhìn, biết được sách trong Phu Văn Lâu là có nguồn gốc từ đâu.

Đợi đến khi mang về phương nam thì chúng ta có thể tự mình in ra kiểu tương tự.

Có điều không thể làm một lần là xong, tốt nhất là mỗi năm đều đặt hàng một số kha khá từ Viên thị.

Bọn họ chắc chắn sẽ bị những gia tộc khác liên hợp chèn ép, chúng ta muốn trở thành khách hàng thân quen, là đầu ra tin cậy, là túi tiền thường niên của Viên thị.

Hơn nữa, Viên thị bán được nhiều sách thì giấy của Lưu Hoành mới đắc hàng, vị trí của chúng ta …”

Liếc mắt thấy Hoàng Thừa Ngạn trừng trừng, Hoàng Hùng lập tức sửa ngay:

“Vị trí của cháu trong mắt Lưu Hoành sẽ càng cao.

Cuối cùng là Phu Văn Lâu.

Việc này thì dễ rồi, có lượng lớn sách vỡ trong tay, liền có rất nhiều thao tác để làm.

Cháu tin tưởng thúc thúc ém nhẹm kỹ thuật in suốt 3 năm nay cũng đã dằn bụng một đống kế sách.

Chỉ là xin thúc thúc nhớ kỹ!

Tuyệt đối không thể trực tiếp ném bỏ đám cổ hủ đang ăn bám Phu Văn Lâu, phải thanh lọc từ từ, tốt nhất là có biện pháp cải tạo tư tưởng, hoặc ép buộc họ đi theo đường lối thực nghiệp.

Nếu không được thì đi theo thuần nghiên cứu như thầy Thái Ung cũng có thể chấp nhận”

Hoàng Thừa Ngạn vừa viết vừa gật đầu nói:

“Yên tâm đi, ta so với ngươi càng hiểu sức mạnh tiềm ẩn của đám người cổ hủ đó.

Sẽ không phạm chúng nộ, đem cơ nghiệp nhà ta chôn vùi, đem tương lai của ngươi và đồng bào đặt lên bàn chông.

Mặc dù ta không yêu ma quỷ quyệt như ngươi, nhưng mưu kế cũng có một bộ”

Hoàng Hùng lắc đầu than thở:

“Trời đã tối muộn, có thể bớt nói chuyện ma quỷ sao.

Mặc dù cháu không tin nhưng gió rất lạnh nha”

Hoàng Thừa Ngạn nhìn thấy biểu lộ ấy rất ngứa mắt, nhưng cố kiềm lại, đợi đến khi viết xong, đặt bút xuống mới nói:

“Không phải còn chuyện bán buôn lời đồn ở Hồng Nghĩa đường sao?

Tối nay mi và ta thức trắng đêm!

Khỏi về!

Khỏi gió máy gì sất!

Rách việc!”

Hoàng Hùng buồn rầu mè nheo:

“Cháu xưa nay đều ăn ngủ điều độ mà thúc thúc!”

“Hừ!”

Hoàng Thừa Ngạn hừ hơi lạnh giọng:

“Ngươi bớt nói xạo!

Ta còn nhớ năm ngươi 3 tuổi đã từng thức trắng 3 đêm liền, ban ngày cũng không ngủ”

Nhìn hai mắt mở to thao láo của Hoàng Hùng thì Hoàng Thừa Ngạn cười gằn:

“Ngươi ngạc nhiên cái gì?

— QUẢNG CÁO —

Cảm thấy mẹ ngươi và ta bị ngu hở?

Cho rằng mấy chiêu trò vặt vảnh của ngươi có thể đánh lạc hướng chúng ta.

Ta nói cho ngươi biết.

Ngươi nằm mơ đi!

Ta và mẹ ngươi từ sớm đã biết ngươi khác người.

Nào là không cần ngủ nghỉ, nào là gặp qua không quên, nào là vết thương tự lành.

Mẹ ngươi khi đó rất là lo lắng, nếu không thì cũng không đến nổi nửa bước không rời Trường Sa.

Bất kể là khi ngươi đi Ngô Hội hay khi ngươi đi Lạc Dương thì nàng vẫn luôn dõi theo ngươi.

Về phần ta, ta chỉ có một câu tặng cho ngươi…

Yêu nghiệt trả cháu ta đây!”

Hoàng Hùng đang xúc động lại bị Hoàng Thừa Ngạn dí chạy, nên cũng co giò lên cổ lờn vờn một hồi.

Lại qua mấy đoạn ha ha hô hô, Hoàng Thừa Ngạn lần nửa quay lại tư thế cầm bút, nghiêm túc nói:

“Giải trí một hồi đỡ buồn ngủ rồi.

Nói đi!

Còn Hồng Nghĩa đường thì giải quyết thế nào?

Muốn tung lời đồn kiểu gì?

Làm sao để có lợi cho ngươi?

Làm sao để Lưu Hoành tin tưởng, không nghi kỵ?

Làm sao để …”

Hoàng Hùng thở hắt:

“Thúc thúc!

Ta biết ngươi hận ta hồi nhỏ hỏi nhiều, nhưng cũng không cần như vậy a.

Để từ từ ta uống miếng trà”

Hoàng Thừa Ngạn rờ ấm trà rồi giễu cợt:

“Trà nguội rồi.

Uống nước lạnh, đi tiểu suốt đêm đấy.

Gió lạnh lắm!”

Hoàng Hùng trêu ngược:

“Yêu nghiệt không sợ!

Người phàm mới sợ!”

Nói thì mạnh miệng nhưng trước khi Hoàng Thừa Ngạn kịp phản ứng lại thì Hoàng Hùng đã xách ấm trà đi ra ngoài, chỉ còn tiếng vọng của một thiếu niên nối liền sau tiếng đóng cửa:

“Cháu đi hâm trà!”

Một lát sau, Hoàng Thừa Ngạn đang đọc lại bản kế hoạch thì thấy Hoàng Hùng đẩy cửa bước vào, một tay xách ấm trà, một tay bê nguyên cái bếp lò nhỏ, sau lưng còn đeo một gùi cũi, hẵn là đoạt từ phòng bếp:

“Tiểu tử!

Còn nói ngươi không có ý định thức nguyên đêm.

Ôi cái thân già của tôi!

Sắp tứ tuần (40) tới nơi còn phải bồi tiếp thằng cháu thức nguyên đêm”

Hoàng Hùng cười làm lành, rót cho Hoàng Thừa Ngạn một chén trà ấm:

“Đợi ngài dỡ xuống bút nghiên là lại một tay búa một tay cưa chứ gì!”

Hoàng Thừa Ngạn gật đầu nâng chén trà, nhắm mắt hít hà hơi ấm, nói bâng quơ:

“Cũng không biết bao giờ mới được Nguyệt Anh dâng trà như vầy”

Hoàng Hùng im lặng uống trà, gió đêm bên ngoài lạnh thật, mặc dù không ảnh hưởng đến thần trí hắn, thậm chí không đủ để làm hắn nổi da gà, nhưng chắc chắn là hắn sẽ không từ chối một chén trà ấm vào lúc này.

Căn phòng rơi vào tỉnh lặng an yên suốt một tuần trà (10 phút).

Tất nhiên là Hoàng Hùng đã kịp dằn bụng 3-4 chén trà.

Chỉ có Hoàng Thừa Ngạn mới thật sự biểu hiện như dân uống trà chuyên nghiệp lâu năm, thưởng thức không bỏ xót từng cụm nhiệt khí vương vấn thoảng hương trà, từng giọt đắng ngọt vào bụng còn ấm nồng.

Hoàng Hùng không buồn tiểu, nhưng hắn không hy vọng thúc thúc phải thức nguyên đêm, cho nên hắn chủ động phá vỡ bầu không khí này:

“Lời đồn cũng như trà vậy.

Mới vào thì nghe vị đắng.

Nhấm nháp kỹ lưỡng lại thấy ngọt, thấy hương”

Hoàng Thừa Ngạn vẫn yên lặng thưởng thức trà, cảm thấy mấy lời nói ví von vớ vẫn không cần phải ghi chép lại.

Hoàng Hùng lại tiếp tục nói nhãm:

“Hồng Nghĩa đường cũng không khác mấy.

Nhìn như lủng thành cái sàng, so với Huyền Kính Ty còn thảm.

Nhưng kỳ thực cũng có cái hay của nó”

Hoàng Thừa Ngạn bắt đầu cảm thấy nếu mình cứ uống trà, thì thằng này sẽ nói vẫn vơ hoài thôi, thế là đặt chén xuống, cầm bút lên, hai mắt hằm hằm, có chút khó chịu:

“Dạo màn xong!

Nói thẳng đi, lẹ còn ngủ”

Hoàng Hùng nghiêm túc giảng giải:

“Đầu tiên, chúng ta cần một lời đồn bất lợi cho Lưu Hoành.

Lời đồn ấy không thể bắt nguồn từ chúng ta, nhưng nhất thiết phải do Hồng Nghĩa đường phát ra.

Mục đích chính là tự bôi chính mình, cũng để hành động tiếp sau của chúng ta không quá đột nhiên”

Hoàng Thừa Ngạn viết viết gật đầu:

“Sau đó, chúng ta lại ra mặt bác bỏ lời đồn ác ý kia, rồi tung lời đồn có lợi cho Lưu Hoành phải không?”

Hoàng Hùng cười đáp:

“Dạ vâng!

Như vậy thì việc chúng ta tâng bốc Lưu Hoành sẽ không quá lộ liễu.

Lưu Hoành không nghi kỵ mục đích của chúng ta.

Đám thế gia cũng chỉ cho rằng chúng ta là người bị hại, sẽ không cảm thấy chúng ta muốn nhập vào phái bảo hoàng”

Hoàng Thừa Ngạn liếc Hoàng Hùng hỏi:

“Lời đồn đầu tiên, ngươi dự định cho ai cõng nồi?

Ta nghĩ ở Giang Nam này chỉ có Ô Giang hội phù hợp.

Chuyện này không dễ thao tác đâu.

Hai phe chúng ta xưa nay nước giếng không phạm nước sông.

Ngô hội bên kia cũng có một bộ phận thành viên Đông Hải thương minh khả năng cao là người của Ô Giang hội”

Hoàng Hùng không trả lời mà hỏi ngược lại:

“Thúc thúc nghi ai nhất?”

Hoàng Thừa Ngạn nói:

“Lục gia”

Hoàng Hùng chăm chú ánh mắt:

“4 đại siêu cấp gia tộc!

Vì sao?”

Hoàng Thừa Ngạn nói:

“Lục Khang là phái bảo hoàng.

Sau khi Lư Thực hồi triều, hắn liền được Lưu Hoành bổ nhiệm làm Lư Giang thái thú.

Từ đó đến nay Sơn Việt và Mân Việt lại không xuất hiện ở Lư Giang.

— QUẢNG CÁO —

Hoạt động của Ô Giang hội ở Lư Giang cũng dịu hẵn.

Ngược lại, Huyền Kính Ty không có việc gì lại lảng vảng ở Lư Giang”

Hoàng Hùng gật đầu:

“Ra là vậy!

Quá sạch sẽ!

Quá suôn sẽ!

Quá trắng chính là đen”

Ngừng lại một lát, Hoàng Hùng lại nói:

“Nói đến Lư Giang cũng là quê nhà của tam sư đệ Chu Dị.

Tính ra thì con trai hắn Chu Du cũng đã 5 tuổi.

Cháu dự định đi thăm hắn một phen, tiện thể gặp gỡ gia chủ họ Lục một phen”

Hoàng Thừa Ngạn gật đầu nói:

“Cũng được!

Cẩn thận một chút, không được thì thôi, thà từ bỏ hết dây nhợ tuyến nhân mà mẹ ngươi kéo ra, còn hơn là cắm luôn ngươi.

Nếu hắn thật là Ô Giang hội vậy thì tất nhiên là người ghê gớm, có thể trà trộn vào cao tầng phái bảo hoàng, làm lên tới Thái Thú, tố chất tâm lý để ta lạnh sống lưng”

Hoàng Hùng nghiêm túc nghe rồi gật đầu xin vâng, sau đó nói tiếp:

“Giả thiết có thể thuyết phục hoặc lừa gạt Ô Giang hội thay chúng ta rãi lời đồn đầu tiên.

Thì vấn đề tiếp theo là làm sao tẩy trắng chúng ta.

Thúc công ở Lạc Dương cũng gây không thiếu thù hằn, nhất là từ khi rời bỏ Viên thị, bám lên Chu Thái Úy.

Làm không khéo, chưa kịp mừng vui thì tai họa đã xuống”

Hoàng Thừa Ngạn trầm ngâm một hồi mới nói:

“Ô Giang hội không phải đồng minh của chúng ta.

Một khi ra tay, khó mà đảm bảo được mức độ lớn nhỏ.

Không thể đặt hy vọng vào việc kiểm soát lời đồn kịp thời.

Nếu vậy …

Chi bằng tẩy trắng từ khi chưa bẫn”

Hoàng Hùng cũng đang suy nghĩ khả năng này, lập tức liền nối vào:

“Thúc công là định thông báo cho Huyền Kính Ty về ý đồ của Ô Giang hội sao?

Lấy lỗ hổng của Hồng Nghĩa đường, hoàn toàn có thể thực hiện thao tác này.

Chỉ là chúng ta cần phải bố trí thiên y vô phùng, giọt nước không lọt,

Để cho cả Ô Giang hội và Huyền Kính Ty đều cảm thấy chúng ta là kẻ biết chuyện cuối cùng”

Hoàng Thừa Ngạn cười mỉm:

“Nếu ta nói ta có danh sách 8 phần 10 gián điệp Huyền Kính Ty cài vào Hồng Nghĩa Đường.

Ngươi tin không?”

Khóe miệng Hoàng Hùng cũng kéo lên một đường cong gian gian.

Hắn đương nhiên tin, bởi vì ngay khi vừa bàn việc thành lập Hồng Nghĩa đường cách đây 3 năm thì Hoàng Thừa Ngạn cũng đã thắc mắc làm sao để ngăn ngừa nó bị thẩm thấu.

Phải biết rằng Huyền Kính Ty do chính tay Quang Võ Lưu Tú bí mật xây dựng, riêng thuộc về hoàng đế chứ không phải hoàng tộc, chỉ phụng sự hoàng đế đương nhiệm, và phải là họ Lưu.

Kết quả, vẫn bị thế gia thẩm thấu!

Cho nên Hoàng Hùng khi ấy liền nói: “Vậy thì để mặc cho họ thẩm thấu”

Đúng thế!

Ấy là bởi ‘chỉ có ngàn ngày làm tặc, chứ làm gì có ngàn ngày đề phòng tặc’!

Có những thứ dù cho giám sát, đề phòng kỹ lưỡng đến đâu thì địch nhân cũng sẽ tìm được cách cao minh hơn để xâm nhập vào, việc truy tra kẻ thâm nhập lúc này sẽ rất vất vã.

Như vậy thì không bằng ngay từ đầu liền mở hổng cho ai thích vào thì vào.

Địch nhân không có rãnh mỡ, cho dù cẩn thận đến đâu cũng không đến mức mỗi lần thẩm thấu vào một tổ chức lũng lỗ chổ như Hồng Nghĩa đường lại còn phải che giấu kỹ lưỡng này nọ.

Kết quả là Huyền Kính Ty thật đúng là cực kỳ bất cẫn, những xuất thân được biên ra đều có một đống sơ hở, có lẽ vì Huyền Kính Ty dưới trướng Lưu Hoành hơi cùi.

Về phần Ô Giang hội thì khác, bị vùi dập suốt 400 năm, tự nhiên cẩn thận vô cùng, cho dù Hoàng Thừa Ngạn ‘mở rộng nhà cửa bỏ đi mất’ mà họ vẫn không lòi mặt chuột.

Chỉ là, quá cẩn thận cũng không khác với lòi bao nhiêu, nhất là khi ai cũng đen mà ngươi lại trắng:

“Vậy còn danh sách gián điệp của Ô Giang hội thì sao?”

Hoàng Thừa Ngạn cười hà hà:

“Không dám nói 10 phần.

Nhưng một nửa vẫn là có”

Hoàng Hùng gật đầu thở ra:

“Vậy thì cháu an tâm.

Nếu thúc thúc cảm thấy chưa đủ cẩn thận thì có thể huy động lực lượng trong tay Nhã tỷ”

Hoàng Thừa Ngạn lắc đầu:

“Của mẹ ngươi cho ngươi thì ngươi giữ lại dùng đi.

Tiểu tử ngươi quăng cái ý tưởng liền đi mất hút.

Hồng Nghĩa đường do một tay ta dựng nên, tự nhiên biết phải làm thế nào.

Nói tiếp xem sau đó thì sao.

Ngươi dự định rãi loại lời đồn nào để vừa chuộc tội với Lưu Hoành, vừa có thể bợ đỡ phái bảo hoàng”

Hoàng Hùng đáp thẳng:

“Tin vào hoàng đế!”

Hoàng Thừa Ngạn nhiếu mày ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi lại:

“Ngươi xác định chủ đề là ‘Tin vào hoàng đế’

Mà không phải là ‘Tin vào Lưu thị’ hoặc ‘Tin vào triều đình’?”

Hoàng Hùng nhấp ngụm trà rồi trả lời:

“Vấn đề lớn nhất của việc rãi lời đồn có lợi cho kẻ địch là sau này khi chúng ta đánh nhau với chúng, phải làm sao để lý giải cho dân chúng phía dưới hiểu.

Lưu thị là thiên mệnh, dân chúng bị mê hoặc hồi lâu, khó mà bác bỏ trong sớm chiều.

Triều đình căn bản là thế gia, chỉ cần còn thế gia thì vẫn là triều đình, khó mà phủ định.

Tin vào hoàng đế nha!

Từ xưa minh quân không sống lâu.

Lưu Hoành tuy chưa tính là minh quân nhưng cũng rất lao lực trong việc đối chọi với thế gia.

Từ năm 12-13 đã vào triều cầm ấn nặng, đội mũ cao, thao tác biến chiêu không ngừng.

Mưu toan lấy sức một mình làm nên Hán Vũ hùng phong, Quang Võ trung hưng.

Kỳ thực là lấy trứng chọi đá mà thôi.

Cháu cảm thấy hắn tối đa sống được thêm mười mấy năm”

Kỳ thực đó là Hoàng Hùng còn coi trọng Lưu Hoành.

Sau khởi nghĩa hoàng cân, nhìn thấy giang sơn của họ Lưu nhuốm màu tang thương sụp đổ, tâm lực và tinh thần của Lưu Hoành suy yếu nhanh chóng, chỉ 2-3 năm liền lâm trọng bệnh liệt giường, không lâu thì băng hà.

Tất nhiên, đó là chuyện của nhiều năm về sau, hiện giờ thì Lưu Hoành vẫn còn đang ngấm ngầm liên hệ với Trương Giác, mưu toan dùng Thái Bình đạo để chèn ép thế gia.

.