Việt Hùng Diễn Nghĩa

Chương 93: 93: Đấu Với Trời 1

“Winter is coming!”

- Lord Eddard Stark, ep 1 Game of Thrones

“Mùa đông đang đến!”

- Lãnh chúa Eddard Stark, trong tập 1 series Game of Thrones, và cũng là tên tập luôn.

- ------------

Đông qua, xuân về, triều lại mở.

“Mởởởởở Triềuuuuu!”

- Âm giọng lanh lãnh của Trương Nhượng vang vọng điện các.

Lưu Hoành nghênh ngang không chút úy kỵ ngồi vào ngai vàng, bộ mặt ngu ngơ buồn chán nhìn lơ đễnh khắp chư quan tướng không chừa một ai những cũng chẵng ai lọt vào mắt hắn.

Chư quan cũng đã sớm quen, kẻ yên lặng cúi đầu thở dài mong giữ lại chút tôn ty cuối cùng của triều đại mạt hạng, người bình tĩnh thẳng lưng dương mắt trực diện ‘mặt rồng’ thể hiện rằng ta đây đếch ngán gì ngươi.

Như thường lệ, phần dạo đầu là một vài ‘xàm tấu’ liên quan đến những vấn đề ‘vớ vẫn’ mà ai cũng biết nhưng cóc người có quyền lực nào quan tâm như dân sinh dân kế, thiên tai cứu tế, hoặc chiến loạn biên thùy, quân lương vật tư.

Sau khi nhận được sự ứng đối qua loa từ Lưu Hoành và những vị quan lớn đại diện cho bộ mặt của thế gia Trung Nguyên thì chủ nhân của những bản tấu này lần nữa về hàng cúi đầu than thở trách trời thương dân.

Kế đến lại là một thường lệ khác …

Trương Nhượng liếc sang Triệu Trung, nở một nụ cười,

Người sau nhận ý, quay về hư vô, nghiêm mặt cất cao giọng:

“Còn việc thì tấu, hết việc bãi triềuuuuu!”

Đương nhiên không thể nào bãi triều, chỉ là ra hiệu rằng phần ‘xàm nhãm’ đã xong, đến phần chính sự.

“Bệ hạ, thần có việc bẩm tấu!”

- Người ra khỏi hàng lên tiếng là ‘tiểu Đình Úy’ Trương Câu, đương nhiệm gia chủ của Hà Nội Trương thị, anh họ của Ký Châu Thứ Sử Trương Phần, mặt ngoài là nhân vật trung kiên của phái bảo hoàng.

Giang sơn đời nào cũng có anh tài nhảy nhót, Trương Câu năm nay 41 tuổi, ở thôn quê đã tính là lão làng, nhưng tư lịch trong triều vẫn chưa đủ lão thành, dựa theo hứa hẹn ngầm của phe bảo hoàng, phải đợi đương nhiệm Đình Úy Chu Trung nhảy sang chức Thái Úy thay cho Chu Cảnh thì Trương Câu mới ngồi vào ghế Đình Úy được.

Chỉ là cái hứa hẹn ngầm này đã kéo được 6 năm, từ khi Trương Câu mới 35 đến giờ.

Kéo mãi đến năm ngoái, khi Trương Câu vừa bước qua tứ tuần (40), những lời bàn ra tán vào của thế nhân liên tục đập vào tai hắn, 3 chữ ‘tiểu Đình Úy’ cũng như u linh ám ảnh tinh thần Trương Câu từ đó.

‘Người không vì mình, trời tru đất diệt’, câu này mới nghe thì bàn luận tranh cãi không thôi, nhưng khi nhìn vào thực tế thì mấy ai thoát được định luật của nó.

Trương Câu phản Lưu!

Hay nói cho đúng là hắn làm ra một lựa chọn trung thành với lợi ích của mình, bởi vì thế gia cho nhiều, quá nhiều, cho cả hắn, và cả Trương thị.

Lưu Hoành cũng sớm biết Trương Câu có vấn đề, đó là vào hôm hắn nhận được mật báo của Huyền Kính Ty từ Nghiệp thành rằng Thứ Sử Ký Châu Trương Phần bí mật điều lương thảo đến nơi trú đóng tư binh của thế gia, ý đồ ủng hộ thế gia bóp ch.ết Thái Bình đạo.

Chỉ là mặt ngoài thì hắn không biết việc này, Trương Câu vẫn là bộ hạ trung thành của hắn, là thành viên nòng cốt dự bị cho 1 trong 9 ghế Cửu Khanh:

“Trương ái khanh có chuyện gì bẩm tấu.

Mau mau nói ra, trẫm còn có việc quan trọng muốn làm!”

- Lưu Hoành mỉm cười lơ đễnh nói.

Trương Câu cũng cung kính hành lễ bày ra một bộ vô cùng tôn trọng hoàng đế như phần đông thành viên phái bảo hoàng:

“Bệ hạ thánh minh,

Bẩm bệ hạ, thần gần đây bắt được mật tín có kẻ tụ chúng tạo phản,

Thần lo lắng không thôi, lại sợ kinh động long nhan cho nên tự tiện điều tra, dám mong bệ hạ tha thứ”

Lưu Hoành nheo mắt cười hòa ái:

“Trương ái khanh lệ thuộc Đình Úy, có quyền trông coi bảo vệ pháp luật Đại Hán, công việc điều tra tội phạm vốn là của ngươi, cần chi đến trẫm tha thứ?!

Chẵng lẽ trong quá trình này, ngươi từng phạm thượng làm loạn?”

Trương Câu có tật giật mình, run lạnh cả người, sóng lưng như ướp đá.

Ngoài Viên Phùng thì đám lão đại của thế gia cũng nghi hoặc hướng mắt về phía Lưu Hoành, dùng đôi mắt cáo già đánh giá biểu lộ của nghiệt long, hòng tìm tòi long ý.

Một trong số đó chắp tay sau lưng, ra hiệu cho thân tín của mình.

Người thân tín này vô cùng nhanh nhạy, lập tức đánh mắt ra hiệu cho Trương Câu, vừa đồng thời khéo chỉ về phía Đình Úy Chu Trung.

Trương Câu được ‘ném phao’, lập tức có tinh thần hẵn, nhìn về phía Chu Trung giây lát liền hiểu:

“Bẩm bệ hạ,

Bởi vì sự việc đột xuất lại vô cùng trọng đại, cho nên để tránh kẻ hiềm nghi sợ tội bỏ trốn, thần không thể không đơn độc điều tra.

Suốt cả quá trình này, Chu Đình Úy đều không tỏ tường.

Dựa theo luật lệ Đại Hán, thần quả thật đã phạm thượng làm loạn.

Dám mong bệ hạ thứ tội.

Thần trung thành cẩn cẩn, hết lòng vì việc công, tuyệt đối không hề có ý gì khác!”

Chu Cảnh và Chu Trung nghe thế nhíu mày, bởi vì việc này vừa có thể nói là Trương Câu phạm lỗi che giấu cấp trên, nhưng đồng dạng cũng có thể nói là Chu Trung trị hạ không nghiêm, lơ là tắc trách.

Chu Cảnh thậm chí bắt đầu hoài nghi về những lời đồn xuất hiện vào năm ngoái rằng Chu Trung là ‘tiểu Thái Úy’ chính là do Trương Câu bày ra, cốt yếu là vì hôm nay.

Khi mới nghe lời đồn ấy, Chu Cảnh vốn cho rằng có kẻ nhìn mình ngồi vị Thái Úy quá lâu, không vừa mắt, chuẫn bị công kích mình, hiện giờ xem ra là nhìn con mình không được.

Ông lão hít một hơi thật sâu, chỉnh lý biểu cảm bình ổn, chuẫn bị đứng ra lấy danh vọng Thái Úy giàn xếp nhưng Lưu Hoành không cho Chu Cảnh cơ hội này, hay nói cho đúng là Lưu Hoành căn bản không đem mấy lời công kích ngầm của Trương Câu để vào trong lòng.

Chủ đề hôm nay vốn không phải Chu Trung, Chu Cảnh, mà hắn lại đang còn một mớ lệ chi (trái vãi) thượng hạng đang đợi mình thưởng thức.

Đám cáo già thế gia cứ ngỡ rằng Lưu Hoành cố ý hù dọa Trương Câu để dò xét điều gì, nào biết rằng Lưu Hoành chỉ tùy ý giỡn chơi thôi, trọng điểm thực sự là câu trước: “trẫm có việc quan trọng muốn làm”.

Hồi sáng Hoàng Hùng bí mật diện kiến, bẩm báo tiến độ kế hoạch, đồng thời dâng lên một thứ quà quý để xoa dịu hai con mắt ngái ngủ của Lưu Hoành,

Đó là vài chùm lệ chi!

Lệ chi là đặc sản Giao Châu, được giới ăn chơi Trung Nguyên liệt vào hàng ‘trời ban thần quả’,

Nhưng bởi đường xá xa xôi, vận chuyễn khó khăn, lại không hợp khí hậu phương Bắc nên dễ bị hư trước khi đến Lạc Dương, thành ra xưa nay hiếm có vị hoàng đế nào được hưởng lộc trời.

Hoàng Hùng thi thoảng vẫn dâng lên một vài đặc sản phương nam, không chỉ từ Âu Lạc mà còn từ một số chuyến du thương ở biển nam và Thiên Trúc nữa, mục đích thì nhiều lắm nhưng chủ yếu là để định hình cảm quan tích cực lơ là của Lưu Hoành đối với sự phát triển của quê hương.

Lưu Hoành cũng nhiều lần khen nhà họ Hoàng khéo kinh thương làm ăn, đặc biệt là lần này nghe Triệu Trung nói nịnh rằng: Ngày xưa Tần Hoàng, Hán Vũ cũng chỉ miễn cưỡng ăn đến một chút quả hư quả thối thôi nên mới bày đặt xây dựng hành cung, vi hành thiên hạ để dễ bề tìm đặc sản tươi non mà ăn.

Lưu Hoành đương nhiên biết đấy là nịnh nọt vớ vẫn, thế nhưng từ sàng đến giờ hắn vẫn cứ nhẫm lại hoài trong đầu những lời của Triệu Trung:

[Thánh uy của bệ hạ giờ đây vươn cao hơn Tần Hoàng, trãi rộng hơn Hiếu Vũ.

Tiên thần trên chín tầng trời mây đều nghe tiếng mà ban phước lành.

Dân chúng khắp mười phương sông núi đều quy phục mà dâng trọng lễ!]

Cho nên xác định lịch trình luôn, hôm nay hoàng đế có 2 chính sự, một là chơi đùa với đám cáo già, nhanh chóng đẩy chúng vào hố đào sẵn, sau đó quay lại ăn quả tươi ngon ngọt trời ban mà Doanh Chính và lão tổ tông Lưu Triệt cũng thèm nhỏ dãi.

“Được rồi, được rồi!

Trương khanh có phát hiện gì thì mau tấu báo, chớ nói sang chuyện khác!”

- Lưu Hoành tỏ ra nôn nóng, hi vọng có thể thông qua thái độ ấy để đẩy nhanh tiến độ.

Đám cáo già suy xét một hồi cảm thấy hết thảy đều là biểu hiện bình thường, thế là chẵng ai ngăn cản Trương Câu tiếp tục:

“Bẩm bệ hạ,

Thần đã tra xét tỏ tường, phát hiện sự tình quả là thật.

Ký Châu, quận Trác Lộc, có một đạo sĩ tên là Trương Giác, vẽ bùa làm chú, truyền lời tà ma huyền hoặc, ý đồ mê dụ dân chúng chống đối mệnh trời, làm phản triều đình.

Dân chúng ngu muội, bị Trương Giác dùng đạo thuật Hoàng Lão lừa lọc, tụ tập tại Trác Lộc có đến trăm vạn, chuẫn bị công chiếm thành trì, lại còn hô vang bám bổ

Trời xanh đã chết, trời vàng nổi lên!

Trời xanh thương thiên chính là thiên mệnh mà nho gia thánh hiền nhắc đến …

Trời vàng chính là Hoàng Lão nhắc đến huyền hoặc hư vô Ngọc Hoàng thượng đế …”

Một tiếng thở mạnh rít vào tài Triệu Trung, nó vang lên từ bên kia của bức bình phong sau ngai vàng.

Tả đạo nhân đang chữi thầm trong lòng, rõ ràng Trương Giác là Thái Bình đạo, thậm chí thiên hạ đều biết Thái Bình đạo năm rồi tích cực diệt đạo ra sao, hiện giờ am miếu Hoàng Lão ở Hà Bắc còn ít hơn cả ổ bảo của thế gia, vậy mà trong lời nói của Trương Câu còn âm thầm công kích cả đạo môn:

[Hy vọng thằng kia làm đẹp đẽ một chút]

Sau Tả đạo nhân thì rất nhanh đến lượt Triệu Trung và Trương Nhượng nhíu mày thâm trầm nhìn Trương Câu bởi vì:

“…

Sau khi thần xác định được việc này thì nghi hoặc không thôi.

Vì sao phản tặc Trương Giác chỉ là kẻ nghèo hèn lại có thể giấu giếm tuệ nhãn của bệ hạ và chư quan, tụ tập trăm vạn phản quân đến Trác Lộc.

Thần liền mạo muội cho rằng triều đình có yêu nghiệt phản thần che mắt bệ hạ, lừa gạt bá quan, âm thầm trợ giúp cho phản tặc Trương Giác”

Dương Bưu lập tức đứng ra, cọp beo mắng sói chồn:

“Trương Đình Sử chớ nói năng tự tiện!

Toàn triều văn võ đều là con nhà đức hạnh, thuở nhỏ đọc thi thư, lớn lên giữ đức độ,

Ứng cử hiếu liêm ra làm quan, trãi nhiều năm rèn luyện mới có thể vào điện vàng phụ giúp quân vương an bang tế thế.

Sao có thể là yêu nghiệt phản thần câu thông loạn tặc?!”

Lời lẽ hùng hồn nghiêm chỉnh, uy thế của cựu Tư Không bày ra cuồn cuồn mà nhọn hoắc như Hoàng Hà chảy xiết.

Trương Câu nhanh nhảu ưỡn ngực, cương chính đáp lại:

“Hạ quan thân là thuộc cấp của Đình Úy, chỉ đúng pháp mà làm.

Đến nay mặc dù đề ra nghi vấn nhưng cũng không dám tùy ý nghị luận phẩm đức văn võ toàn triều.

Thế nhưng, xin hỏi Dương đại nhân.

Toàn triều thực sự đều trãi qua sát cử Hiếu Liêm sao?”

Dương Bưu hừ lạnh, lẽ thẳng khí thừng đáp lại:

“Hỏi chi vớ vẫn!

Tổ huấn triều quy để lại từ thời Cao Tổ, quan lại Đại Hán đương nhiên đều phải được trưởng giả hiền sĩ địa phương đề cử, trải qua xác nhận của huyện lệnh và quận thái thú mới có thể đến Lạc Dương kiểm tra, đức tài đủ cả rồi còn phải trãi qua một phen thiệp chính lịch duyệt, từ nhỏ làm dần lên đến khi công lao đủ lớn, kinh nghiệm đủ dày thì vào triều.

Chẵng lẽ còn có con đường khác nữa hay sao?”

Trương Câu cười không nói, nhìn thẳng về phía Triệu Trung, sau đó lại nhìn sang Trương Nhượng, thậm chí trong lúc lơ đễnh còn liếc qua Hà Tiến.

Lưu Hoành nãy giờ nhìn Trương Câu và Dương Bưu tấu hài nhãm đã chán, nỗi thèm lệ chi làm hắn chảy nước bọt đầy miệng không nói được, thế là ra hiệu cho Triệu Trung tùy ý ứng biến:

“Trương Đình Sử!

Có lời nói thẳng, hà tất quanh co lòng vòng, làm mất phong phạm quân tử của đệ tử Nho môn?

Chẵng lẽ học trò ngày nay đã xa đọa đến mức chỉ biết lấn yếu sợ mạnh, tránh nặng tìm nhẹ, vì lợi ích cá nhân mà bất chấp tất cả, bao gồm cả trung hiếu liêm sĩ rồi hay sao?

Hoặc là gia học Trương thị vốn thế?”

Người ta nói thái giám độc mồm quả không sai, Trương Câu trừng mắt xem cắn lưỡi sau đó mới hít sâu một hơi chỉ thẳng Triệu Trung nói:

“Làm càn!

Bản quan từ nhỏ đọc sách thánh hiền, ngươi … ngươi … ngươi!”

Trương Nhượng mỉm cười tiếp lời:

“Trương Đình Sử!

Triệu Thường Thị là cận thần của bệ hạ.

Cũng chỉ có bệ hạ có quyền trách phạt.

Ngài chỉ thẳng mặt Triệu Thường Thị như vậy khác nào khi quân tiếm quyền bệ hạ.

Coi bộ Trương Đình Sử làm trong phủ Đình Úy lâu như vậy mà vẫn còn chưa rành rõi luật lệ Đại Hán, hèn gì làm mãi mà không lên chức.

Năng lực có hạn, đức hạnh mỏng bạc, chắc là chỉ đến thế thôi!”

Trương Câu lúc này đã sôi máu đầu nói không ra lời.

Đám cáo già thế gia thầm than Trương Câu đã yếu còn ra gió, nói gì thì nói mẹ đi, bày đặt ám chỉ phúng chỉ, rách việc!

Dương Bưu vốn định cùng Trương Câu phối hợp một phen, ai ngờ địch nhân mới khoác da hổ lên thì đồng đội đã lòi lốt heo ra, lắc đầu mở miệng gánh team:

“Trương Đình Sử chớ lại ngông cuồng nói bừa.

Thân là Đình Sử phải hiểu rằng nhân chứng vật chứng mới có giá trị, lời nghi hoặc xuông chỉ sẽ tọa ra họa nạn.

Nếu như không có chứng cứ, hãy mau tạ tội với bệ hạ.

Bệ hạ thánh minh sẽ niệm tình Trương Đình Sử khổ công!”

Trương Câu lấy lại tinh thần vội cúi đầu hướng Lưu Hoành tâu:

“Bẩm bệ hạ,

Thần có nhân chứng!”

[Đến rồi, đến rồi!

Lẹ đi trẫm còn về ăn lệ chi, một năm mùa lệ chi có một lần thôi biết không?]

Lưu Hoành nghĩ vậy nhưng vẫn giả đò nhíu mày nghi hoặc:

“Trương khanh thật có nhân chứng?

Hắn nói thế nào?”

Trương Câu vội tâu:

“Bẩm bệ hạ,

Thần vì bảo vệ nhân chứng nên một mực để hắn giả trang làm người hầu đi theo bên người,

Nhân chứng hiện thời đang chờ ngoài cung, xin bệ hạ cho thần truyền nhân chứng

VÀO ĐIỆN DIỆN THÁNH!!!”

Lưu Hoành giật mình hoảng hốt, hết đánh mắt qua Triệu Trung, lại đánh mắt qua Trương Nhượng, ra vẻ do dự.

Triệu Trung cau mày chất vấn Dương Bưu:

“Dương đại nhân!

Hoàng cung điện các sao có thể tùy ý cho kẻ không rõ lai lịch đi vào?

Lỡ như là kẻ có ý đồ xấu thì an nguy của bệ hạ sẽ ra sao?”

Trương Nhượng thì bực tức hướng về Trương Câu nói:

“Trương Đình Sử!

Ngươi thân là quan viên Đình Úy, lại dám mang theo kẻ không rõ lai lịch vào cung.

Ngươi biết pháp lại còn phạm pháp, tất nhiên có ý đồ bất chính.

Phải chăng ngươi chính là kẻ cấu kết với Trương Giác, ý muốn bắt chước Kinh Kha ngày trước.

Chẵng lẽ ngươi coi thanh thượng là Doanh Chính hay sao?”

Đến đây quay sang Lưu Hoành, quỳ xuống than khóc:

“Bệ hạ,

Trương Câu trong mắt không có trung hiếu, ý đồ mờ ám.

Cầu xin bệ hạ đừng mắc bẫy kẻ phản nghịch.

Đừng chiêu thích khách vào điện.

Lỡ như bệ hạ và chư quan có chuyện gì thì Đại Hán nguy rồi!!!”

Lúc này Tư Không Trần Cầu bước ra tấu:

“Bệ hạ,

Từ cổ minh quân đều nghe đạt trăm bề,

Trên hướng tiên hiền học hỏi,

Dưới nghe tiếng vọng của muôn dân.

Đại Hán đến nay 400 năm, không phải chưa từng có chuyện hoàng đế tiếp bình dân.

Năm đó Vệ Thanh chỉ anh chăn ngựa, may có Hiếu Vũ hoàng đế mắt sáng biết ngọc mới thành được đại tướng quân, đánh đuổi khuyển nhung, dương uy mở đất cho Đại Hán.

Chỉ là gặp mặt một lát, sao có thể nói là mối nguy của Đại Hán?

Huống hồ tạo phản là việc lớn, Trương Giác nếu như thật đã tụ tập được trăm vạn đại quân lại còn ám thông kẻ tiểu nhân trong triều thì đây mới thật sự là mối nguy của xã tắc, mối nguy của Đại Hán!”

Đám cáo già thế gia chăm chú quan sát thấy Lưu Hoành vẫn do dự không thôi láo liên trái phải, còn Triệu Trung và Trương Nhượng thì đang vờ trấn tĩnh nhưng đã có chút sợ sệt hiện ra trên mặt.

Lư Thực cảm thấy sự việc có chút kỳ quái nhưng hắn làm người làm quan đều thẳng tuột:

“Trương Đình Sử!

Xin hỏi muốn triệu vào mấy người?”

Trương Câu nhanh nhảu đáp:

“Thưa Lư Trung Lang,.

Truyện Dị Giới

Một người!

Nhân chứng dù nhiều nhưng lời chứng đều như nhau.

Hạ quan chỉ muốn dẫn thủ lĩnh của bọn họ đến điện đại diện.

Sau đó chờ đợi lệnh dụ của bệ hạ mới tiếp tục hành động.

Vả lại, có thể mang người đến ngoài cung cũng đã trãi qua mấy cửa kiểm tra, hắn chỉ có một thân áo vải, tay không một hòn đá nhành cây, dù cho có ý đồ xấu lại có thể làm gì”

Lư Thực gật đầu rồi quay sang Lưu Hoành:

“Bệ hạ,

Thần tuy già nhưng sức vẫn còn.

Tự tin bản thân có thể bảo vệ bệ hạ và chư quan an toàn.

Một tên nhân chứng mà thôi, không có gì đáng lo!”

Lời lẽ của Lư Thực như thuốc dẫn, không cần đám cáo già của thế gia ra hiệu, những quan con quan cháu của cả hai 3 bên thế gia, bảo hoàng và quân võ đều lần lượt mở miệng khuyên nhũ.

Lưu Hoành lúc này mới nhìn ‘cha ta, mẹ ta’ lần cuối rồi cắn răng đồng ý cho truyền nhân chứng.

Hắn thật sợ thích khách sao?

Hắn đúng là sợ thật!

Cho nên mới có Tả đạo nhân thủ sau bình phong.

Hắn lo cho ‘cha, mẹ’ sao?

Nếu không phải Lưu Hiệp, con trai Vương Mỹ Nhân yêu dấu, hiện giờ đang gửi nuôi ở Vĩnh Lạc cung thì Lưu Hoành đều lười đi gặp Đổng Thái Hậu.

Trẫm khen trẫm quá!

Hahahaha!

Các nàng thề, nếu như nhìn thấy Diệp Vân Thành, chắc chắn đem hắn đưa vào ngục giam!.

Diệp Vân Thành cười khổ đem tất cả thống khổ cùng nói xấu nuốt vào.

Thế nhưng là khán giả lại gầm thét thay hắn không đáng!.