Việt Hùng Diễn Nghĩa

Chương 94: 94: Đấu Với Trời 2

Trị quốc như nấu cháo

Quân vương cầm mui vá

Văn quan nhóm củi than

Võ tướng sắc thịt hành

Khởi nghĩa như hất nồi

Mui vá bay tứ tung

Củi than thiêu khắp phòng

Thịt hành nằm vương vãi

Quân vương đói nhăn răng

Văn quan cháy quần áo

Võ tướng mặt tiết canh

Thế là xong nồi cháo!

-----------

Trương Cầu dẫn theo một nam trung niên vào điện.

Người này khoảng hơn 30 tuổi, râu tóc quần áo bề ngoài vừa mới chỉnh lý gọn gàng cho phù hợp lễ nghi không thể nào che đi nét phong sương dày dặn của một kẻ giang hồ, đôi mắt tinh anh quắc thước mang theo mấy phần ngạo nghễ tiêu dao, trên trán trái có một vết sẹo lồi sẻ đến mang tai.

Trương Cầu trước hết giới thiệu:

“Bẩm bệ hạ,

Kẻ này chính là nhân chứng mà hạ thần nhắc đến.

Hắn tên Đường Chu”

Nói rồi quay sang Đường Chu quát:

“Đường Chu!

Đương kim thánh thượng ở trên,

Sao còn không mau quỳ bái?

Chẵng lẽ đã quên những lễ nghi bản quan nhắc nhở trước khi vào cung?”

Đường Chu vênh mặt nói:

“Làm trai sống trên đời, quỳ cha mẹ tổ tiên, quỳ trời đất thánh thần!

Còn lại không quỳ!”

Nói rồi quay sang Lưu Hoành chắp tay vái chào:

“Giang hồ lãng khách Đường Chu chào Lưu thị Hán đế”

Đám quan lại thế gia đều trừng mắt chăm chăm vào Đường Chu nhưng hầu như không ai nói một lời nào.

Triệu Trung, Trương Nhượng lại chỉ thẳng mặt Đường Chu mà mắng xối xả, xem chừng tức tối lắm:

“Dân đen vô lễ; Thất phu ngông cuồng; Khi quân phạm thượng; Mắt mù tai điếc; Ngu xuẫn mất khôn; #@#&#@#…

Vệ Úy ở đâu, mắt bắt lấy kẻ nghịch đồ!”

Đường Chu thở dài, nhìn vào hư vô, ra chiều ưu tư xót xa:

“Thiên hạ bá tánh lầm than, tai họa chiến tranh sắp đến.

Triều đình lại ra yêu nghiệt che mờ mắt thiên tử.

Ngẫm ta Đường Chu mạo hiểm vì nghĩa dâng lên mạng nhỏ.

Đáng tiếc như đất cát bỏ biển.

Thôi thôi,

Vận Hán đã xong, đãi trăm năm sau tất có thánh minh dựng tân triều.

Chỉ khổ những ai sinh ra trong trăm năm này nha!”

Nói rồi lặng lẽ quay bước, chủ động đâm đầu vào một tên thị vệ đang tiến lại gần.

“Khoan đã!”

-Lúc này, Tư Đồ Viên Phùng đứng ra tấu với Lưu Hoành:

“Bệ hạ,

Đường Chu vừa nhìn liền biết không phải gốc gác quý nhân, cũng chưa từng trãi qua Nho môn dạy dỗ.

Tác phong khoái hoạt không ràng buộc là chuyện bình thường.

Lời lẽ tuy ngạo mạn ngông cuồng nhưng về tình có thể hiểu được.

Từ cổ đến nay, minh quân lấy đức trị thiên hạ, há có thể bởi vì phong cách không hợp mà làm ngơ.

Vả lại bệ hạ đã cho gọi Đường Chu đến làm chứng,

Nay còn chưa để Đường Chu nói một lời đã vội khép tội.

Há chẵng phải để cho thiên hạ cười chê ai đó có tật giật mình hay sao?”

Triệu Trung gằn giọng:

“Viên Tư Đồ,

Ngài nói ai có tật giật mình?

Chốn triều đường uy nghiêm sáng tỏ, chớ nên úp úp mở mở mà hại uy danh”

Âm giọng lanh lãnh của Trương Nhượng cũng nối theo:

“Chúng ta chỉ hành động theo lẽ công, muốn bảo vệ uy nghiêm của bệ hạ mà thôi.

Ăn lộc vua thì phải biết trung với vua.

Chúng ta cũng không phải loại ăn táo rào sung!”

Viên Phùng mỉm cười không đáp, chăm chú hướng về phía Lưu Hoành, chờ đợi chính chủ lên tiếng.

Lưu Hoành hiện giờ đã sớm tháo xuống lớp vỏ sợ hãi do dự lúc trước.

Cố diễn sẽ để thế gia sinh nghi.

Làm một hoàng đế có thực quyền, sao có thể bày ra loại biểu cảm nhu nhược đó trước mặt kẻ thứ dân như Đường Chu!

Lưu Hoành cười bình đạm nói:

“Lời của Tư Đồ hợp lý,

Trẫm tự nhận không phải kẻ hẹp hòi,

Còn chưa đến mức bị mấy điều thất lễ nhỏ nhặt ấy làm cho tức giận.

Đường Chu!”

Đường Chu quay người lại đáp:

“Hán đế có gì cứ nói!”

Lưu Hoành bật cười thành tiếng, sau đó nghiêm mặt quăng cho Đường Chu một ánh mắt sắc lẹm đầy uy thế khiến cho Đường Chu nhất thời cảm thấy như đá lớn áp người:

“Lời lẽ của ngươi rất sảng khoái, tác phong cũng rất tiêu sái,

Ngươi để cho trẫm nhớ lại thuở hàn vi.

Từ khi ngồi lên đế vị đến nay, thân mang trọng trách, quyền lực siêu nhiên, chưa một lần gặp lại được tình cảnh tự nhiên tự tại như lúc này.

Nhưng mà trẫm không biết ngươi thật sự có dũng khí đó sao?

Hay chỉ là …

Đơn thuần diễn xiếc cho trẫm xem?”

Nghe đến 2 chữ ‘diễn xiếc’, có mấy trái tim trong điện bổng đập nhanh một hồi, trong đó bao gồm Dương Bưu, Trương Câu và Đường Chu, về phần Trần Cầu và Viên Phùng thì thong dong bình thản, siêu thoát bên ngoài sự việc, biểu lộ như thể chẵng hề liên quan.

Đường Chu có kinh nghiệm làm gián điệp lâu năm, tâm lý so với Trương Câu và Dương Bưu còn vững hơn, chỉ chốc lát liền bình tĩnh lại, lắc lư thân thể giải tỏa sơ cứng, thản nhiên đáp lại Lưu Hoành:

“Nhân sinh như một tuồng kịch, người tranh đấu, kẻ dối lừa, thân nhân phản bội,

Sống như thế sao mà khổ?!”

Nói đến đây, hắn chỉ lên vết sẹo trên mặt nói:

“Vết sẹo này là do những kẻ mà Đường Chu từng gọi là huynh đệ ban cho.

Những kẻ ấy đều đã đi đời bởi chính tay ta.

Từ ngày hôm ấy về sau, Đường Chu đã chẵng còn thiết tha với tuồng kịch nhân sinh.

Nguyện cả đời chỉ sống theo ý mình, tiêu dao tự tại.

Trên đời này đã không còn có người có thể để cho Đường Chu này giả vờ giả vịt nữa!

Bao gồm cả Hán đế!”

Lưu Hoành hừ một tiếng mà nụ cười nguy hiểm vẫn treo trên khóe môi:

“Đưa đẩy, đẩy đưa!

Coi như ngươi qua ải!

Nhưng ngươi có biết giết người là phạm pháp?”

“Ahahahaha!”

-Đường Chú hú lên cười khoái trá:

“Nếu như giết người là phạm pháp,

Thiên hạ này còn ai không vào ngục ra pháp trường?

Thiên tai nhân họa khắp chốn, bề trên mắt điếc tai ngơ, thánh nhân nói xuông đạo nghĩa,

Dân chúng chết vẫn cứ chết,

Thử hỏi ngàn vạng nhân mạng ấy vì ai mà chết, đáng chết sao?

Trên đời này có kẻ vô can hay sao?”

Lưu Hoành đập tay vào ngai vàng quát:

“Đường Chu!

Lời nói phải có chứng cứ!

Người định dùng mấy lời vô căn cứ để khép tội trẫm, khép tội bá quan toàn triều chăng?

Trẫm có thể cho một kẻ thứ dân giang hồ như người bước vào điện vàng đã là ân điển khôn cùng.

Phải biết thánh quân cũng sẽ giận dữ, Phật đà cũng có lúc trợn mắt!

Đừng để trẫm mất kiên nhẫn!”

Đường Chu bị quát vô ý thức lùi lại một bước, nuốt nước bọt cố trấn tĩnh lại, chắp tay nói:

“Đường Chu nhất thời cuồng ngôn, là lỗi của ta.

Tuy nhiên, Đường Chu mặc dù không có ý trách cứ bệ hạ hay các quan, nhưng trong triều xác thực có kẻ tiếp tay làm hại muôn dân!

Đường Chu hôm nay mạo hiểm đến đây, chính là vì chỉ chứng những kẻ ấy.

Mong Hán đế minh xét, để trăm họ tránh được một cuộc can qua!”

“Ai?”

-Lưu Hoành hỏi bằng giọng lạnh băng

Đường Chu cương cổ nhấn mạnh từng chữ:

“Thập Thường Thị!”

Triệu Trung khinh miệt cười:

“Bọn ta từ sớm vào cung, tận tụy theo hầu bệ hạ, mọi việc làm đều hiện rõ trong mắt thánh.

Ngươi nói bọn ta tác quái, khác nào nói bệ hạ mờ mắt?”

Trương Nhượng cũng nối theo:

“Triệu Thường Thị chớ trách.

Kẻ hạ dân không biết triều quy, làm sao tỏ tường được những chuyện ấy”

Nói rồi quay sang bảo Đường Chu:

“Đường Chu,

Đám Thường Thị bọn ta cả đời quanh quẫn trong cung đình, lo lắng phụ giúp những việc nhỏ nhặt lặt vặt, không có quyền xen vào quốc gia đại sự.

Ta tự hỏi bản thân dù rất được bệ hạ tin yêu nâng đỡ, nhưng còn chưa đủ sức che mắt bệ hạ, chưa đủ sức qua mặt văn võ toàn triều!”

Đường Chu khinh miệt nói:

“Buồn cười!

Nói láo không biết ngượng!

Cho dù là nhóc con nhà quê 3 tuổi cũng biết Thập Thường Thị họa loạn triều cương, mê hoặc thánh thượng, bày kế sưu cao thuế nặng, làm trò nhũng nhĩu hại dân.

Vậy nên ông trời nổi giận, giáng họa liên miên, hết động đất đến lũ lụt.

Tội ác của các ngươi, ngay cả thần phật đều không chịu được!”

Những lời của Đường Chu tuy ngạo ngược vô lễ nhưng trúng vào tim đen của bao người, từ thế gia cho đến quân võ trung lập và cả những hủ nho trung thành với Hán thất đều thư thái trong người, bởi họ đã và vẫn luôn thèm thuồng được nghe Thập Thường Thị bị mắng chữi.

Lưu Hoành thì ngược lại, cố gồng cho căng lồi cả mắt, nhón người chuẫn bị đứng lên.

Dương Bưu thấy vậy cho rằng Lưu Hoành muốn hô lính, thế là lập tức quát:

“Đường Chu,

Chớ nói nhãm nhiều lời!

Ngươi có chứng cứ gì thì mau lấy ra!”

Lưu Hoành nghe thế thì làm bộ miễn cưỡng kiềm lại, thở dốc không thôi.

Đường Chu lại nói:

“Đường Chu đến được đây đã là vô cùng mạo hiểm.

Chứng cứ không thể mang theo.

Nhưng ta có thể dẫn bệ hạ đến chỗ có chứng cứ!

Nó ở ngay trong Lạc Dương này thôi!”

Triệu Trung quắc mắt:

“Làm sao biết được ngươi không phải muốn lừa gạt bệ hạ ra cung để hành thích?”

Trương Nhượng cười:

“Đồ giả mang lên triều có chư quan giám định thì tự khắc sẽ bại lộ.

Cho nên có tật giật mình thì sao dám mang theo?”

Đường Chu nhắm mắt hít sâu, im lặng không đáp.

Lư Thực bước ra khỏi hàng tâu:

“An nguy của bệ hạ không thể lơ là.

Xin bệ hạ cắt cử kẻ bề tôi trung thành đi theo Đường Chu.

Thần nguyện lãnh trách nhiệm này!”

Đám quan lại thế gia cũng không có ý ám sát Lưu Hoành, chẵng qua là thử dò xét ranh giới chịu đựng của hắn mà thôi, gặp Lư Thực mở lời thì cũng nháo nhào hùa theo bày tỏ ‘lòng trung’.

Lưu Hoành thuận thế ra lệnh:

“Việc này giao cho Lư Trung Lang vậy!

Nhớ phải tra xét kỹ càng,

Không được vu oan người tốt!

Kẻ giá họa cho người chính là thất đức.

Vu khống cho mệnh quan triều đình thì thậm chí sẽ ảnh hưởng an nguy xã tắc.

Tội nặng phải tru di!”

Lư Thức vái tâu:

“Thần tuân …”

“Bệ hạ,

Không ổn!”

-Người mở miệng chính là Dương Bưu

Lưu Hoành nhíu mày:

“Dương khanh,

Có chỗ nào không ổn?”

Dương Bưu hồi đáp, giọng khẩn thiết:

“Việc này trọng đại, ảnh hưởng an nguy xã tắc, dính líu đến sinh mạng trăm vạn người.

Sao có thể để một người nắm toàn quyền điều tra?”

Đám quan lại thế gia đều cười thầm gật đầu:

[Không mời được Lưu Hoành tới chứng kiến tận mắt thì cũng phải mời được một nửa phe bảo hoàng tới, để thiên hạ đều biết.

Một lão đầu Lư Thực thì bỏ bèn gì!]

Lưu Hoành đương nhiên cũng biết vậy, nhưng hắn không thể đồng ý tuột luột bởi vì hắn đang ở vai diễn ‘người bảo vệ của Thập Thường Thị’.

Thế là hắn cố kiềm cơn thèm lệ chi lại, tiếp tục cùng thế gia kỳ kèo một hồi.

Cuối cùng các bên đạt thành kết quả là đoàn điều tra của triều đình sẽ bao gồm

Trung Lang Tướng Lư Thực

Đình Úy Chu Trung

Xa Kỵ Tướng Quân Hà Tiến

Thượng Thư Dương Bưu

Và Thị Lang Hoàng Hùng

2 bảo hoàng, 1 ngoại thích thân thế gia, 1 thế gia, và 1 hàn môn.

Hoàng Hùng kỳ thực chỉ được nhét vào cho đủ bộ, làm mặt bài cho thiên hạ nhìn.

Thế gia hy vọng Hàn Môn trong thiên hạ đều có thể tỏ tường chuyện này, nhưng lại không hy vọng tiếng nói của phe bảo hoàng trong đoàn điều tra quá lớn,

Thành ra một tên Thị Lang nho nhỏ lại được tham dự chung vui với một bầy tai to mặt lớn.

-----------

Một căn phòng u tối với đủ thứ kệ tủ sắp đặt hàng lô hàng lốc đồ vật trùm kín bằng vãi đen.

Trong phòng chỉ một bóng người đang từ từ dạo bước kiểm kê từng món đồ một, mỗi đến một nơi là người ấy lại vén lớp vãi lên xem, xem đi xem lại mấy lần không biết chán, hoặc là …

Để tìm chút bình yên trong tâm trạng.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, một người thanh niên tráng kiện để râu quai nón bước vào:

“Cừ soái!

Mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa.

17 vị huynh đệ hộ tống đều đã tình nguyện ăn vào Hoàng Thiên tán.

Toàn bộ thuốc giải đều bị tiêu hủy, trong vòng 10 ngày không đến được Trác Lộc thì sẽ thiêu hủy hàng hóa, dùng lửa đỏ triều bái Hoàng Thiên”

Nói đến đây, người vừa vào phòng nấc lên nghẹn ngào nhưng bằng nghị lực cá nhân, miễn cưỡng trấn áp lại đau xót trong lòng, sau tiếng nấc ấy thì chỉ có thêm 2 tiếng nước mắt rơi lách tách vang lên rồi căn phòng lại chìm vào u tĩnh.

Vị cừ soái nọ cất giọng đạm bạc:

“Chu đệ,

Ngươi có thể rời đi, Hà Bắc hiện giờ rối loạn, không có ngươi bảo vệ hàng hóa thì ta không an tâm.

Nhớ kỹ, chuyện lần này không thể lộ ra ngoài”

Thanh niên râu quai nón lắc đầu nói:

“Vậy còn Cừ Soái?”

Vị Cừ soái bình tĩnh phủ phàng:

“Không có ta ở đây thì ai mà tin?

Ngươi mau đi đi thôi”

Thanh niên râu quai nón vẫn lắc đầu nói:

“Để ta thay ngài!

Cừ soái mang hàng về gặp Lương Sư, ta ở đây đợi quân binh triều đình!”

Căn phòng rơi vào im lặng trong vài hơi thở rồi âm thanh của vị Cừ soái lại vang lên:

“Mau đi đi!

Ta sẽ không rời đi!

Đây là sứ mạng thầy ta giao phó, là sứ mạng muôn dân giao phó, là sứ mạng Thái Bình Hoàng Thiên, là vinh hạnh của ta!”

Người kia gân cổ:

“Nếu vậy thì cũng chết!”

Cừ soái hừ lạnh nói:

“Chu Thương!

Tên cục mịch nhà ngươi muốn phá hỏng đại sự của giáo ta phải không?

Chẵng lẽ muốn ta tự tay thanh lý môn hộ?”

Thanh niên tên Chu Thương uất ức:

“Nhưng …”

Người trong phòng dậm chân rầm một tiếng:

“Kẻ ngu như ngươi há có thể qua mặt bầy cáo già sắp đến?

Mau đi!

Bây giờ dù cho ta giết ngươi thanh lý môn hộ cũng không kịp phi tang.

Đến lúc đó xác gấu đen của ngươi nằm chình ình trước mặt quan binh thì giải thích ra sao?”

Chu Thương nghẹn họng nói không nên lời, chôn chân tại chỗ.

Sau một lúc thì âm thanh sắc lạnh của vị Cừ soái nọ lại vang vào tai hắn:

“Ngươi muốn nhìn ta và các huynh đệ hy sinh vô ích hay sao?

Ngươi muốn nhìn đại nghiệp Thái Bình vùi trong lửa đỏ hay sao?”

Chu Thương đưa tay quẹt mặt, lầm lũi quay đi.

Sau lưng vang lên tiếng:

“Trời xanh đã chết, trời vàng nổi lên.

Vào năm Giáp Tý, thiên hạ thái bình!”

Chu Thương cũng bật khóc hô theo:

“Trời xanh đã chết, trời vàng nổi lên.

Vào năm Giáp Tý, thiên hạ thái bình!”

-----------

Khu thương quý của Lạc Dương là một nơi sầm uất và xa hoa cho dù không có Hoàng Lạc Lâu và quần thể thương nghiệp của Giang Nam 3 minh hội.

Ở nơi đây có thể tìm được nhiều trang viên hoặc rộng lớn hào khí, hoặc tao nhã thanh cao, chẵng kém cạnh bao nhiêu so với phủ đệ của những thế gia đại quan, nếu có khác biệt thì chẵng qua là thiếu đi vài phần văn khí Nho môn như tranh chữ và đôi lời ca đối mà thôi.

Hầu hết thương nhân, bất kể là thực yêu thích học vấn, hoặc đơn thuần đua đòi, thì đều không có khả năng với cao tới danh sĩ Nho học, để mà xin tác phẩm quý về chưng.

Con buôn vô loài, thương môn cửu lưu mạt hạng!

Cũng bởi quan niệm này mà hiếm có học sinh Nho môn và con cháu thế gia vảng lai khu thương quý.

Trang viên của Mã thị cũng như thế.

Mã thị mặc dù là người sáng lập và cũng là cổ đông lớn nhất của hiệu buôn Vạn Mã lừng danh Hà Bắc, Hà Nam, Sơn Đông, Sơn Tây, thậm chí gần đây còn luồn tay vào Ba Thục.

Thế nhưng hàng ngày đều chỉ có bạn hàng vào ra và dân thường qua lại, tuyệt nhiên hiếm có kiệu quan, ngựa tướng đến trước cửa.

Vậy mà hôm nay có một đại đội người ngựa bủa vây nơi này, người chỉ huy những quân tốt ấy là Xa Kỵ Tướng Quân Hà Tiến, quân chức trong triều chỉ dưới Thái Úy Chu Cảnh, lại còn là ông anh vợ của đương kim hoàng đế.

“Hà tướng quân!

Đây chính là trụ sở bí mật của Thái Bình đạo tại Lạc Dương.

Chứng cứ nằm trong này, tất cả thư từ qua lại và sổ sách biếu xén hối lộ của Thái Bình đạo đều nằm trong tay Thái Bình cừ soái Mã Nguyên Nghĩa, đại đồ đệ của Trương Giác!”

-Đường Chu cương chính ngay thẳng giải thích.

Hà Tiến chưa đáp thì Lư Thực đã thành thục bày trận ra lệnh quân binh cẩn thận đề phòng kẻ đào tẩu, đồng thời dò xét những nơi có khả năng có mật đạo.

Lạc Dương có hào sâu 3 trượng (10 mét), quanh năm đầy nước, Thái Bình đạo không có khả năng đào động đi ra ngoài thành.

Hà Tiến nhìn vậy thì bực mình muốn nổi đóa nhưng ngặt vì Xa Kỵ dù lớn lại không có quyền quản Trung Lang, thế nên cậu anh vợ của Lưu Hoành chỉ có thể căm tức nuốt cục tức vào người, chuẫn bị tùy thời bùng nổ.

Lúc này mà có ai phạm vào hắn thì …

“Quan binh tới!s

Chuẫn bị sẵn sàng, tử chiến không lùi.

Trời xanh đã chết, trời vàng nổi lên!

Vào năm Giáp Tý, thiên hạ thái bình!”

-Quân binh triều đình vừa đi vào cửa đã gặp phải sự phản kháng quyết liệt của người trong phủ.

Hàng loạt mũi tên bắn về phía cửa chính nhưng quân binh đã chuẫn bị sẵn khiên lớn, bình tĩnh theo sự chỉ huy của Lư Thực mà chầm chậm ngăn nắp tiến vào.

Hà Tiến thấy tên bay quá nhiều, có chút hoảng.

Hắn chém heo thì nhiều nhưng chưa từng thấy qua chiến trận như vậy, không tự chủ được chậm lại bước chân, lùi về phía sau Đường Chu.

Hành động này không chỉ không khiến hắn trở nên an toàn mà còn làm cho hắn, Đường Chu và vài tên thân binh lạc nhịp với đội khiên phòng, nhô ra thành bia ngắm cho cung thủ của Thái Bình đạo.

Một mũi tên bắn vụt về phía Đường Chu nhưng tên này thân thủ bất phàm, lập tức ngồi chồm hỗm xuống.

Mũi tên không trung mục tiêu, tiếp tục sượt qua mặt Hà Tiến khiến tay đồ tể mổ lợn sợ xón cả đái.

“Á!”

-Một thân binh của Hà Tiến ngã xuống, kẻ ấy là thằng nhóc cạnh nhà ngày trước, từng cùng Hà Tiến lột quần tắm mưa.

Người này hồi nhỏ từng đỡ cho Hà Tiến một viên đá lén của đám du đảng đối địch nên bị chột mất một mắt.

Bây giờ thì mắt còn lại của hắn cũng đi tong luôn rồi!

Nhưng thực ra thì cũng chẵng quan trọng mấy vì mũi tên ghim sâu cả gang, ‘cháo lòng’ hòa với ‘tiết canh’ đang phun ra như mưa, đầy mặt Hà Tiến và những huynh đệ xóm làng ngày trước, bây giờ có mời Hoa Đà đến cũng không bảo vệ được mạng mù của hắn được.

Cung thủ nọ cất tiếng hét lớn:

“Phản đồ Đường Chu!

Uổng công Đại Hiền Lương Sư và Mã cừ soái tin tưởng ngươi!

Ngươi chớ vội mừng!

Nay ngươi thoát được mũi tên này nhưng sớm muộn cũng có trăm vạn huynh đệ bằm thây ngươi!”

Đường Chu còn chưa kịp đáp thì …

“Gr ừ aaAAAAAA”

-Hà Tiến nổi khùng hét lớn rồi rút kiếm chỉ vào trong phủ:

“Giết hết!

Phanh thây!

Lột da!

Lóc thịt!

Cạo xương!

Bằm cho chó ăn!”