Việt Tinh Kỳ Truyện

Chương 63: Về thăm nhà

Lại ngồi thêm cả tuần lễ để phi thuyền đưa cả đội về đại học viện, như một nhóm nhạc ngôi sao Hàn Quốc tới Việt Nam, như mẫu đường nhỏ giữa bầy kiến, mọi người trong đội tuyển được mọi người ở Đại Học Viện chào đón một cách nồng nhiệt nhất, toàn bộ tình hình cuộc thi đều được truyền hình về tận Đại Học Viện, sự quả cảm, sự kiên cường, tình hình những phút gây cấn thót tim, hay những phút tỏa sáng của Bão, rồi những phút chiến thắng đầy xứng đáng của toàn đội đem lại niềm tự hào cho toàn trường, mỗi người đều dường như cảm thấy chính bản thân mình trong cuộc chiến đó, mỗi người đều cảm thấy thư sướng,đơn giản bởi vì mình học cùng nơi với các người này, dù sao cũng có cái để ngẩng cao đầu a.

Bão cũng muốn ở lại chia sẽ những khoảnh khắc này với mọi người, nhưng suy nghĩ kỹ lại, toàn những người trước đây không khinh thường thì cũng ghẻ lạnh mình, nên hắn dự định sẽ trốn về phòng cũ của mình để tìm hiểu luồng khí lạ trong người, nhưng bỗng nhiên hắn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, cũng là người bạn duy nhất của hắn ở Đại Học Viện, Bão lại lôi ra cái mặt nạ lão đầu bạc đưa cho, linh lực khẽ vận tạo ra một gương mặt khác rất tầm thường, trà trộn vào trong đám người đi quan chiến để ra khỏi phi thuyền, len lỏi qua đám người kéo Tiến đi, Tiến quá bất ngờ khi bị người khác lôi đi như thế, nhưng với sức lực thể phàm đỉnh phong lai không thể có chút kháng cự, bị kéo ra xa khỏi đám người, hắn mới nghe được một giọng nói quen thuộc.

-“ Ê tiến, tau thèm thịt gà quá, không mấy lại qua nhà mày làm nốt con gà kia đi, cơ mà mày còn nuôi gà hông”

-“A đù, mày hả Bão, bị đánh quá bạn bè nhận không ra luôn mầy”

Tiến vừa khám xét khuôn mặt của Bão vừa nói, hắn cũng biết việc Bão bị ám sát, sau đó 1 năm lại trở về trong đêm tối, xơi tái một lượt 20 thằng, nhưng trong đêm mịt mù không thể nhìn rõ mặt, bây giờ mới có cơ hộ, thật tội nghiệp thằng bạn của mình, bị đánh đến ba mẹ nhận không ra,giờ xấu trai vãi linh hồn, gái nào mà thèm yêu nữa, với ánh mắt cực kỳ đồng cảm Tiến gật đầu khoát vai Bão đi về phía Khu học sinh nghèo vượt khó bên kia ngọn núi, vừa đi từng ký ức xưa tràn về, khi mới chập chững tập tành linh thuật, từng ngày tới trường, hay mỗi lần đi thăm Băng và Diễm hắn đều đi qua con đường này, mặc dù không lát đá xanh tráng lệ như khu chính Đại Học Viện, nhưng cũng được lót đá hoa cương nhìn khá cầu kỳ, xen giữa những mặt đá là cỏ xanh mọc lên được cắt ngắn rất gọn gàng, hai bên được trồng hai hàng cây cao trong gió xào xạc nhẹ đong đưa, con đường bình thường rất rộng cũng đầy ắp người, nhưng hôm nay moi người đã tập trung ở quảng trường chào đón đội thi đấu về rồi, đường lớn chỉ hai thằng bạn thân đi, mặc dù heo người nhưng vẫn ấm áp, hoàn cảnh hai đứa gần như nhau, từ dân tỉnh lên chịu bao nhiêu áp lực chèn ép,không hẹn mà thân,rất nhanh thì Bão và Tiến về tới khu mình ở, Bão ngỏ ý muốn về thăm nhà một chút, dù sao cũng có ít đồ đạc còn ở đó, hơn hết là cái cảm giác một ngôi nhà cho dù nhỏ nhưng nó cũng gắn bó với Bão lâu rồi, Tiến đương nhiên biết điều này, vẫn gương mặt đầy thương hại nhìn thằng bạn vỗ vỗ vai cho nó về thăm nhà, còn bản thân về làm thịt gà trước.

Vẫn căn nhà đó, vẫn tán cây to lớn cao tới 30 mét trước sân nhà, thân cây phải tới cả chục người ôm mới hết, tán cây xum xuê luôn luôn xanh rờn cho dù thười tiết có thế nào, cho dù có là mùa nào, như biết Bão trở lại như vậy, tán cây không gió vẫn rung lên xào xạc, nếu như người kahcs không biết thì Bão cảm nhận được rõ ràng, cái cảm giác quen thuộc này không đến từ căn phòng nhỏ kia mà đến từ cổ thụ này, nó dường như có gì đó đồng chất đồng ướng với linh lực trong cở thể Bão vậy, mỗi lần đến gần hắn luôn cảm thấy thư thái, mọi mệt mỏi rất nhanh bay mất đi.

Tiến vào nhà, Bão khá bất ngờ, cảnh tượng trong phòng đều không đổi, ngay cả đến những chi tiết nhỏ nhất đều nguyên vẹn, quần áo đều được là phẳng và gấp gọn gàng trong tủ đồ, chiếu gối đều sạch sẽ, hạt bụi cũng không có, mạng nhện trên tường cũng không nốt, nếu như có điều gì đó khác, đó chính là có thêm vài bộ quần áo nữ nhân cùng mùi hương dịu nhẹ trong phòng, mà cái mùi này hắn quen, là Băng, cái mùi hương nhẹ thoảng này hắn đã có cơ hội cảm nhận rất nhiều lần rồi, mà lần nào cũng làm hắn thưởng thức không thôi, muốn đi kiểm tra phòng tắm một chút, nhưng rất nhanh khi tới cửa Bão phải quay mặt ra lại, trong đó có vài món đồ nhạy cảm của nữ nhi a, chắc chắn băng đã tới đây ở khi hắn mất tích, nghĩ tới đây một cỗ ấm áp dâng lên trong lòng, không ngờ Băng cũng quá tình cảm như vậy, lại yêu thương hắn nhiều đến thế, thầm than may mắn, một người không có gì đặc biệt, mặt xấu, khoai thì không to lại quen được người như nàng, phải biết quý trọng a, vừa ngẫn ngơ vài giây vì cảnh tượng trong phòng tắm, Bão quay lại bước ra thì hoảng hồn.

-“Cậu …..cậu chủ……”

Băng mặt đỏ bừng lao tới hất văng Bão qua một bên trên đường chạy như một chiếc xe ủi công suất lớn, lao vào phòng tắm như một cơn gió dọn sạch sẽ những gì của nàng ở trong đó, những thứ có lẽ đã phơi bày trước mặt người con trai nàng thích rồi, nàng chỉ thiếu điều tìm một cái lỗ chui xuống để trốn, nếu được chắc nàng sẽ tiêu diệt Bão để bịt đầu mối luôn, nhưng hắn là người nàng yêu mà, mắng còn không nỡ, lấy gì là mà đòi tiêu diệt, tai vì Bão mất tích quá lâu, nàng đã ở đây cả năm trời, đây như nhà của nàng vậy, cố gắng giữ lại những gì của Bão để chờ hắn về, nhưng nàng nào có ngờ chỉ 1 tuần đi thi “Tứ Lục Thiên Kiêu” Bão lại trở về trong lúc này chứ, lại còn theo nàng đi thi nữa, bất ngờ còn chưa hết, vừa về tới nàng vì mãi chia vui với bạn bè, mãi lúc sau nàng mới không thấy Bão nữa, bỗng nghĩ tới Bão sẽ về thăm phòng vì Bão là người có tính hướng nội, khá ít giao lưu chỗ đông người, chỉ nghĩ tới đó mặt nàng đã đỏ ứng lên, với tốc độ ánh sáng nàng lao đi nhưng mọi việc vẫn không kịp rồi, mấy thứ xấu hổ bị cậu chủ thấy hết trơn rồi

Cảnh tượng như mấy năm trước ở Daklak lúc còn nhỏ lại quay trở lại, nàng lại run lẩy bẩy, hai má đỏ ửng nép sát góc tường nhìn Bão với ánh mắt khá sợ sệt, vì lúc Bão quay ra mặt hắn cũng có chút vẻ phê phê, không đáng sợ sao được, nàng đâu biết Bão lúc đó đang vì cảm kích nàng biểu hiện ra như vậy.

Nhìn Băng như vậy Bão cũng phì cười, nhưng cái gương mặt cute đó khiến Bão kích thích vô cùng, kiểu ngại ngùng này càng khiến con thú trong lòng hắn trỗi dậy a,Bão bày ra cái vẻ mặt đê tiện, liếm mép như một con hổ đói từng bước tiến gần đến phía Băng, nàng đã đứng sát góc tường, hai tay vì giấu vật gì đó mà đã đưa ra sau lưng, gương mặt quá xấu hổ mặt đỏ lên cố gắng nhìn sang hướng khác, nếu có thể nàng sẽ bỏ đi, nhưng nàng sợ bỏ đi lại không có cơ hội gặp Bão nữa, dù sao cũng mới được mấy ngày, nếu hắn lại bỏ đi vài năm thì nàng ân hận cũng không kịp.Chỉ biết đứng trân chịu trận, tiếng bước chân của Bão như tiếng trống đánh vào lồng ngực nàng, tim đập càng ngày càng nhanh, hơi thở có phần dồn dập.

Băng chỉ biết run giọng

-“Cậu chủ ….không được được tới đây,không được…”

Bão từ từ tiến tới,mặc cho giọng nói đe dọa kia cất lên, gương mặt kia ở gần lắm rồi, cơ thể khiêu gợi kia ở gần lắm rồi, cảm nhận hơi thở của Băng Bão cũng thấy rạo rực không thôi, gió lùa cửa sổ làm mái tóc đen nhẹ bay, tà áo nhẹ đung đưa, không khí mát mẻ nhưng lòng người nóng như lửa đốt, mặt gần mặt, ngực gần ngực, tay phải Bão nhẹ nâng chiếc cằm trắng nõn nà kia lên, đôi mắt như giọt sương kia vẫn nhắm chặt có vẻ chịu đựng lắm, hai tay nhất quyết vẫn giấu sau lưng, từ từ sát lại, hai hơi thở như hòa quyện, hai con tim như chung nhịp đập, khẽ nhìn đôi môi đỏ thắm mọng nước đầy khiêu khích kia ở phạm vi gần như thế này, cho dù người cứng rắn đến đâu cũng phải tan chảy, nhẹ cúi đầu Bão làm cái việc mà người ta nói là nụ hôn đầu đời của mình với người con gái hắn yêu thương, với người con gái sẳn sàng hy sinh tất cả vì mình, bỏ ra hằng năm trời phai nhạt nhang sắc, sức khỏe để đi kiếm tìm hắn, một bóng hình yếu mềm nhưng lại kiên cường không thôi, một bóng hình mạnh mẽ đó nhưng lại ỷ lại vào hắn vô bờ bến, còn có gì có thể ngăn cản tình cảm của hai con người, của hai trái tim cùng thổn thức như lúc này, đặt môi mình vào đôi môi đỏ mọng căng mọng kia, cạm nhận cái mềm mại từ bờ môi ấy, cảm nhận từng cơn run rẩy từng cm trên cơ thể Băng, cảm nhận cái hơi thở dường như nín lại, lai dường như hổn hển hẳn lên, Bão biết đây là lần đầu của cả hai đứa, một cái cảm giác khó tả dâng lên trong lòng, lâng lâng không dứt, thời gian như ngừng đọng lại, chỉ có con gió nhẹ vẫn nhẹ thổi qua khung cửa sổ, xào xạt xào xạt. Một tay Băng không biết từ bao giờ đã đưa tới trước mà nắm chặt vai áo của Bão, lần đầu tiên của nàng, không ai khác, nàng muốn dành cho người con trai trước mặt này, nụ hôn đầu đời một người con gái lại đến quá bất ngờ, nếu không giữ chặt Bão, có lẽ nàng đã đứng không vững nữa, điều này vượt quá sự chịu đựng của nàng rồi.

-“À hú, băng ơi, sao chạy nhanh quá vậy, shop mua đồ giảm giá 90% hả?”

Xa xa tiếng Diễm vọng lại đánh thức hai con người đang làm chuyện mờ ám, không ai nhắc ai, như 2 tên tội đồ lật đật lùi lại, đúng là có tật giật mình a, Bão phóng một mạch ra ngoài chạy về phía nhà Tiến, trước khi đi còn không quên nhắc Băng tối nay đến nhà thằng Tiến ăn gà, mặc dù không biết mình đã pham tội gì, nhưng Bão như ma đuổi vậy, ngay cả lôi ảnh thân pháp cũng được triển khai triệt để, nhanh đến nổi băng còn chưa kịp đồng ý, cơ thể vẫn còn run lẩy bẩy ngồi sụp xuống trên giường, hai tay bấu chặt gấu áo đến trắng bệt cả ra, hơi thở mới bắt đầu dịu xuống.

-“À không, tại ta để quên đồ sợ Bão tới thấy được nên ta chạy về đây cất đi”

-“Ơ, thế có kịp không,?”

Diễm nhẹ hỏi, sau đó nghe Băng trả lời rất nhanh, nhưng lại khá ngắt quảng:

-“À…Ừ….à…kịp chứ, kịp mà”

Nhưng suy nghĩ kỹ lại Diễm cũng không nghi ngờ gì, chắc chạy nhanh quá nên Băng bị mệt thôi, chả phải trên người còn lấm tấm mồ hôi,hơi thở khá hổn hển đó sao, với cả đồ đạc muốn cất cũng đang cầm trên tay đó rồi, chứng tỏ Bão chưa tới đây.

Như để tự giải vây, Băng lên tiếng sau khi cố định thần lại

-“À Diễm, tý qua nhà Tiến ăn thịt gà nhé, nãy Tiến qua mời”

Diễm cũng biết Tiến lâu rồi, là bạn khá thân của Bão, cho nên cũng không do dự đồng ý, nói gì chứ thịt gà không ai chê được à, nướng lên là tuyệt vời, nghĩ tới thôi cũng làm chảy nước miếng. Lâp tức kéo tay Băng đi tới phía nhà Tiến luôn, không nghĩ ngợi.

Bão sau khi tới nhà Tiến, thấy Tiến vừa làm xong gà, hắn đang vui trong lòng, quyết định trổ tài nấu ăn, dù sao trước đây sinh viên hắn cũng phải tự lập, tự túc hằng ngày, nếu ăn là chuyện nhỏ, các món nhậu, các món ngon càng khỏi bàn.

Nhân tiện có gà thì món đơn giản mà ngon nhất cho 4 người ăn là món lẩu gà rồi, vậy thì nấu lẩu gà ớt hiểm đi, chuẩn không cần chỉnh.

Tay nhẹ nâng, huyễn hóa ra một cái nồi kim loại, cùng thêm cái lò mới tinh, đúng là có linh lực hệ kim cũng tiện quá ha, chặt gà, ướp hành tỏi, để có vị cay ngon thì tiêu đương nhiên phải có, nhưng ở thế giới này lại không có tiêu, theo sách hắn đọc được ở thư viện thì có vài loại lá có mùi vị gần giống nên dễ dàng thay thế, lẩu ớt thì không thể thiếu ớt rồi, một nắm ớt hiểm được Bão thả vào, chỉ mới bắt nồi lên thôi thì mùi thơm đã nứt mũi cuốn đi xa, xa tới trên đường đi của hai cô nàng Diễm và Băng.

Nước miếng chảy thành dòng, Diễm liên tục kéo tay Băng đi nhanh hơn, Băng cũng phải bật cười khi thấy cái việc thèm ăn tới mức độ này của cô bạn thân, đôi chân cũng cuốn lên mặc dù không biết sẽ đối mặt với cậu chủ như thế nào nữa.