Vô Địch Hoán Linh

Chương 17: Hiên Lão Ra Mặt.

Tuy trong lòng hắn biết rõ tám chín phần rằng phụ tử Dực Thiết sai. Nhưng mà nể tình đồng liêu, lại thêm thế lực phía sau của họ khiến hắn không thể không úy kị.

Vốn hắn muốn lấp liếm dìm xuồng cho qua vụ này.

Nhưng mà hôm nay lại có người dám khiêu khích tôn nghiêm của hắn, bảo hắn làm sao bình tĩnh được.

Thiết Thành tức giận hừ một tiếng rồi lạnh nhạt hỏi:

- Ngươi là ai?

Từ phương hướng thanh âm lúc nãy vang lên, đám đông ồn ào không tự chủ mà tách ra, không một ai nguyện ý thừa nhận lửa giận của Thiết Thành cả, càng không một ai nguyện ý coi mạng mình như rơm rác.

Một nữ tử áo trắng đứng ngạo nghễ giữa con đường lớn, nàng mang nón lá rất khoa trương, che kín cả dung nhan.

Tất cả mọi người vừa dạt ra đều thầm sợ hãi trong lòng, mặc dù không có ai thấy được khuôn mặt của nàng nhưng dựa vàothanh âm thì biết rõ nàng còn rất trẻ.

Thật sự là nghé con không sợ cọp mà, một đôi nam nữ này quả là to gan lớn mật, dám chỉ trích ngay trước mặt chấp sự Giới Luật đường, làm hắn không thể xuống đài được.

Trong lòng bọn họ tồn tại chút tiếc hận, bởi vì họ đều biết rõ dù nghĩ ặt mũi của Giới Luật đường hay mặt mũi của chính mình thì Thiết Thành sẽ không thể để cho hai người kia sống tốt lành.

Nhưng mà ngoài dự đoán của mọi người chính làtừ khi Thiết Thành thấy vị nữ nhân trẻ tuổi áo trắng kia thì sắc mặt của hắn rất đặc sắc.

Thiết Thành cười xấu hổ, chẳng những hắn không có ý định động thủ mà còn chắp tay hành lễ hỏi:

- Vương cô nương, sao cô lại thảnh thơi mà dạo chơi tới đây vậy!”

Nữ tử chậm rãi tiến lên, ánh mắt của nàng trong sáng có thần làm Thiết Thành chột dạ.

Một lát sau, nàng cất cao giọng nói:

- Thiết Thành chấp sự, chuyện phân tranh lúc nãy ta thấy rất rõ ràng.

Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Vị Nhung Khải Hoàn công tử phát hiện một bộ Phù Thư, đã dùng năm lượng bạc để mua. Sau khi giao dịch xong thì cha con Dực Thiết đến, bọn họ ...

Đôi mắt đẹp của nàng lóe lên:

- Bọn họ nhận ra bộ Phù Thư nên muốn lừa gạt. Ha ha, nhưng đáng tiếc là bọn họ gặp một vị Tụ Linh Sĩ, cho nên ăn cắp gà không được lại mất nắm thóc.

- Cái gì? Tụ Linh Sĩ...

Thiết Thành kinh hô, sắc mặt biến đổi mạnh.

Nữ tử nghiêm túc nhìn hắn một chút rồi gật đầu.

- Đúng vậy, Nhung Khải Hoàn công tử chính là một Tụ Linh Sĩ triệu hồi linh thể đấu sĩ.

Lời vừa nói ra, sắc mặt Thiết Thành trở nên quái dị vô cùng.

Hắn quay đầu, kinh ngạc hỏi:

- Nhung Khải Hoàn, ngươi thật sự là Tụ Linh Sĩ?

Nhung Khải Hoàn chậm rãi nói:

- Hôm nay tại hạ tiến vào linh đường để kiểm tra và đã đạt được tư cách đệ tử của linh đường.

Mắt Thiết Thành chớp nháy liên tục, quay đầu lại hung hăng nhìn Dực Thiết, hắn thầm nghĩ trong lòng rằng người này có tâm cơ lừa đảo, không đem tin tức trọng yếu như vậy nói với mình. Nếu biết sớm rằng Nhung Khải Hoàn là một gã Tụ Linh Sĩ thì làm sao mình có thể thiên vị cho cha con lão kia chứ!

Nhung Dực Thiết chột dạ cúi đầu, hắn âm thầm kêu khổ, tự biết hôm nay mình khó có thể nịnh nọt rồi.

Kỳ thật hắn cũng biết rằng một vị Tụ Linh Sĩ đối với gia tộc có ý nghĩa gì, nhưng khi hắn phát hiện được điều đó thì chuyện đánh Nhung Dực Dương bị thương đã xảy ra. Lỡ đâm lao thì phải theo lao, chuyện đến nước này cũng là bất đắc dĩ.

Hít sâu một hơi, Thiết Thành mỉm cười nịnh nọt:

- Tiểu huynh đệ, Linh Thể vừa nãy chính là do ngươi triệu hoán ra?

- Đúng vậy.

Nhung Khải Hoàn thành thật nói.

- Ha ha, bổn tọa còn cho rằng nó được triệu hoán bằng linh phù chứ.

Thiết Thành dừng một chút, nói:

- Bổn tọa sợ rằng nó xuất hiện làm tổn thương người khác cho nên mới phá hủy, tiểu huynh đệ đừng trách nhé.

Nhung Khải Hoàn khẽ giật mình, hắn chưa thích ứng với sự thay đổi nhanh chóng của Thiết Thành. Chính hắn cũng cảm thấy tê tê da mặt, hắn miễn cưỡng nói:

- Chấp sự khách khí quá rồi, cho dù ngài không phá hủy nó thì nó cũng không thể tồn tại được quá lâu.

Kỳ thật, Nhung Khải Hoàn sử dụng lực lượng thần bí triệu hoán ra Linh Thể đấu sĩ sẽ có khả năng chịu đòn và thời gian tồn tại hơn xa Linh Thể đấu sĩ bình thường. Nhưng việc này chính bản thân hắn cũng không hề biết.

Thiết Thành cười ha ha, lúc này mới yên lòng lại.

Hắn ủ rũ nhìn Dực Thiết nói:

- Tiểu huynh đệ, lúc nãy đối phương có lỗi, còn ngươi chỉ là phòng vệ, không có bất kỳ trách nhiệm gì. Tuy nhiên...

Hắn do dự một chút rồi nói tiếp:

- Cha con họ tuy rằng có làm sai nhưng dù sao cũng là đệ tử trong nhà, không nên trừng trị năng tay quá.

Nhung Dực Dương nâng con mình đứng dậy, hắn liên tục gật đầu nói:

- Chấp sự nói rất đúng, giữa chúng ta không có thâm thù đại hận gì, mọi chuyện cho qua nhé!”

Hắn đã sống ở trang viên mấy chục năm, đầu óc có sạn, miệng lưỡi khôn khéo. Lúc trước do thấy đứa con cưng bị đánh cho nên máu nóng xông lên đầu, làm ra những việc không phù hợp với tính cách. Lúc này hắn đã tỉnh táo lại cho nên lựa chọn phương pháp dàn xếp ổn thỏa.

Nhưng mà Nhung Khải Hoàn thì đứng thẳng tắp, hắn hơi nhếch môi không nói một lời.

Lông mày Thiết Thành hơi nhăn lại, hắn thở dài trong lòng, không đành bỏ mặc Nhung Dực Dương nên trầm giọng hỏi:

- Tiểu huynh đệ có ý kiến gì không?

Trong mắt hắn, Nhung Khải Hoàn đã đáng giá được đối đãi như nhân vật lớn. Còn Nhung Dực Dương mặc dù là cha của tiểu gia hỏa này nhưng có cũng được, không có cũng không sao, hắn trực tiếp bỏ qua.

Nhung Khải Hoàn ngẩng đầu, thanh âm của hắn âm vang hữu lực:

- Chấp sự đại nhân, cha con họ hung hăng ngang ngược, bá đạo, rõ ràng không phải là lần đầu tiên. Nếu như nhiều lần tha thứ dễ dàng như vậy, chẳng phải là cổ vũ cho đám người độc ác, để cho họ tiếp tục ngang ngược không kiêng nể gì sao?

Hai mắt hắn sáng ngời có thần hướng về thiếu nữ đội cái nón to, hắn khom người thật sâu, nói:

- Lúc này đây có Vương cô nương ra mặt chủ trì công đạo, nhưng sau này thì sao?

Thiết Thành nhìn Nhung Khải Hoàn đang hùng hổ dọa người mà cảm thấy khó khăn.

Trong lòng hắn thầm than, tên tiểu tử này vẫn còn non nớt quá.

Người ta có thể hung hăng ngang ngược như vậy, tự nhiên là có đạo lý của nó.

Ngươi cho là họ có thể tự nhiên mà làm ra loại chuyện đó sao? Nếu như không có người hoành hành bá đạo để ọi người sinh lòng kiêng kị thì gia tộc Giới Luật đường đã sớm bị nhổ khỏi nơi đây rồi.

- Ba ba ba....

Vương cô nương nhẹ nhàng vỗ đôi bàn tay trắng như ngọc, phát ra tiếng vỗ tay thanh thúy. Nàng phụ họa:

- Nói hay lắm, nếu như cứ để những người này tùy ý tiếp tục ức hiếp người lương thiện, như vậy toàn bộ danh dự Nhung gia coi như mất hết. Vì thế đám người phải bị nghiêm trị.

Thiết Thành càng thêm khó xử.

Cha con Nhung Dực Thiết chỉ là Vũ Sĩ hậu kỳ, trung kỳ mà thôi, nhưng sau lưng lại có thực lực cường đại. Ngay cả hắn cũng không muốn trêu trọc.

Nhưng mà Nhung Khải Hoàn cũng không thể xem thường, hắn là Tụ Linh Sĩ duy nhất của gia tộc, sau này có tương lai sáng lạn, tiền đồ vô lượng. Đồng thời cũng không thể đắc tội. Bên cạnh đó còn có Vương cô nương với thân phận đặc thù, dù là thế lực phía sau Nhung Dực Thiết gặp được nàng cũng phải nhượng bộ lui binh.

Than nhẹ một tiếng, Thiết Thành bất đắc dĩ gật đầu nói:

- Tiểu huynh đệ, Vương cô nương, các người nói rất đúng. Nếu như không nghiêm trị họ thì chắc chắn danh dự gia đình sẽ bị ảnh hưởng.

Hắn quay đầu, ánh mắt chuyển dần sang lạnh lẽo, nói:

- Dực Thiết huynh, ngươi có biện hộ gì trước lời nói của Vương cô nương?

Nhung Dực Thiết khẽ liếc Vương cô nương một cái, trong ánh mắt ấy không có vẻ gì oán hận, chỉ có sự sợ hãi cùng kiêng kị mà thôi.

Lúc này hắn cười khổ một tiếng, nói:

- Thiết Thành huynh, quả thật cha con ta nổi lòng tham, cũng đánh bị thương Khải Hoàn.

Hắn nhìn về phía cha con Nhung Dực Dương cúi người thật sâu, nói:

- Lão phu cúi đầu nhận lỗi.

Thiết Thành chậm rãi gật đầu, kỳ thật bọn họ đều biết rằng từ khi Vương cô nương đứng ra làm chứng thì cha con Nhung Dực Thiết không có cách gì chối tội.

Đây chính là đặc quyền.

Nếu như nhân chứng chỉ là một người bình thường thì chắc chắn mọi chứng cứ đều không có tác dụng. Nhưng mà nhân chứng lại là một người có thân phận đặc thù, là nhân vật cao tầng thì bản thân họ đại biểu cho ý chí không thể làm trái.

Nhung Khải Hoàn hừ lạnh một tiếng, phiền quá mức đi. Mà Nhung Dực Dương cũng miễn cưỡng mỉm cười một chút, nhưng mà nụ cười đó không thể hiện sự cao hứng tý nào.

- Thiết Thành à, mọi sự tình cũng đã sáng tỏ, ngươi cũng xử lý đi.

Bỗng nhiên có một thanh âm già nua từ đám đông vang lên.

Mọi người nhao nhao tản ra, lại có người dùng ngữ điệu ra lệnh đối với Giới Luật đường làm cho người ta kinh ngạc.

Sau một khắc, một vị lão nhân xuất hiện trong đám người.

Từ khi thấy lão nhân, vô luận là Thiết Thành hay Nhung Dực Thiết, thậm chí Nhung Khải Hoàn đều toát ra vẻ kinh ngạc.

Bất quá so với việc Nhung Khải Hoàn vui mừng thì Thiết Thành lại khiếp sợ, còn mặt Nhung Dực Thiết thì trở nên trắng xám.

Thiết Thành nghiêm nghị cúi người hành lễ:

- Vâng, Thiết Thành tuân mệnh.

Mọi người lập tức ồn ào, lão già này là người như thế nào mà khiến cho chấp sự Giới Luật đường cúi đầu nghe lệnh.

Có một số người đã đoán được thân phận của lão. Tại Nhung gia, ngoại trừ Tộc Lão nắm quyền hành ra thì còn có người nào có thể khiến nhân vật như Thiết Thành tôn kính đến vậy.

Quay người lại, Thiết Thành lạnh lùng nói:

- Nhung Dực Thiết, hôm nay bổn tọa tước đoạt thân phận đệ tử Giới Luật đường của ngươi, trong vòng mười năm không thể nhập đường.

Sắc mặt Nhung Dực Thiết trắng bệch nhưng khí lực toàn bộ tiêu tán, căn bản là không dám có thanh âm phản đối nào.

Hắn cúi đầu nói:

- Vâng.

- Ngươi mạnh mẽ cướp đoạt, tranh đấu với đệ tử đồng tông, phạm vào tối kỵ của dòng họ.

Thiết Thành trầm ngâm một chút, nói:

- Phạt hai người sau khi điều dưỡng xong thương thế thì giam vào thủy lao bế quan một tháng.

- Xôn xao...

Mọi người nhao nhao nghị luận, việc trừng phạt này không hề nhẹ. Trước đây chưa có ai phải chịu hình phạt một tháng ở thủy lao với hoàn cảnh cực kỳ ác liệt.

Nhung Dực Thiết vẫn cúi đầu như trước, không dám phản bác.

Thiết Thành vung tay lên, nói:

- Dưỡng thương xong thì tự đi đến thủy lao.

Nhung Dực Thiết ôm lấy đứa con hôn mê bất tỉnh, ráng chống đỡ thân thể bị thương thi lễ với lão nhân kia một cái, sau đó lặng lẽ rời đi.

Tuy rằng hắn hình phạt mà hắn phải chịu là do một câu của lão nhân này nhưng hắn vẫn không dám thất lễ với lão nhân, dù chỉ một chút.

Nhung Kiệt Hiên cười lớn một tiếng, duỗi tay vung lên, một bình ngọc nhỏ lập tức rơi xuống tay Nhung Khải Hoàn.

- Bên trong có tiên dược chữa thương, ngươi ăn vào sẽ giúp thương thế nhanh khỏi.

Nhung Khải Hoàn vui mừng, vội vàng cảm ơn.

Nhung Kiệt Hiên khẽ vuốt râu dài, nói:

- Lúc nãy các ngươi chịu sự bất công, lão phu thật áy náy.

Lão dừng lại một chút, nói:

- Vì thế, lão phu sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của ngươi, ngươi có thể nói ra yêu cầu.

Nhung Khải Hoàn khẽ động lòng, hỏi:

- Nguyện vọng gì cũng có thể sao?

- Chỉ cần lão phu đủ khả năng.

Nhung Kiệt Hiên cười ha hả nói.

- Tốt quá, đệ tử hy vọng được xem qua Phù Thư Phong Ẩn thuật.

Nhung Khải Hoàn vui mừng nói.