Vô Địch Hoán Linh

Chương 21: Người Một Nhà

- Ôi chao, Dương thiếu gia nói như thế khiến lão hủ thật xấu hổ quá!

Lão giả kia quay sang Nhung Khải Hoàn khom người giới thiệu:

- Thưa Khải Hoàn tiểu thiếu gia, tôi là Nhung Tài, từ nhỏ đã phục thị gia gia của ngài, đến giờ chắc cũng được vài chục năm rồi!

Lão tươi tắn nói:

- Tiểu thiếu gia gọi tôi A Tài là được!

Nhung Khải Hoàn đảo mắt liền đáp:

- Chào Tài gia gia!

- Ôi chao, lão nói là lão thật không dám nhận đâu!

Nhung Tài khoát tay liên hồi đáp.

Nhung Dực Dương mỉm cười đáp:

- Tài thúc này, thúc đã trông bọn này từ nhỏ đến bây giờ rồi, Khải Hoàn mặc dù vẫn chưa có bái kiến thúc lần nào nhưng một tiếng ‘gia gia’ đó thúc tuyệt đối dư sức nhận mà!

Nhung Tài than dài đáp:

- Dương thiếu gia, đa tạ ngài đã để mắt tới lão già này!

Nhung Khải Hoàn chớp mắt đáp:

- Tài gia gia, có phải gia gia… sai ngài tới phải không?

Nhung Tài liền gật đầu đáp:

- Đúng vậy, gia gia ngài nhớ thiếu gia, hơn nữa ngài cũng muốn gặp vị tôn tử ngài ấy chưa được gặp nữa. Thế nên mới sai lão đây mời hai ngài trở về họp mặt đoàn tụ với gia đình một phen.

- Hừ…!

Nhung Dực Dương hừ lạnh đáp:

- Ông ta thật ra chỉ muốn gặp Khải Hoàn thôi, nếu nói muốn gặp ta thì đúng là giả dối!

Nhung Khải Hoàn bên cạnh cặp mắt đảo nhanh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói câu nào.

Việc người trong gia tộc ai đúng ai sai hắn không biết, nhưng những người đó đều là trưởng bối của gã, gã không thể phê phán.

Nhung Tài hơi nhướng mày, đáp:

- Thưa Dương thiếu gia, lão thừa nhận quả thật lão gia có vài chỗ làm sai, nhưng người còn nhớ con người của ngài lúc trước hay không?

Nhung Dực Dương khẽ giật mình hỏi:

- Ta lúc đầu làm sao?

- Lúc ngài mười lăm tuổi không thể ngưng luyện chân khí nên sa ngã, quyền thuật cũng không thèm luyện. Lão gia vì giận thiếu gia không chịu cầu tiến nên đã đưa ngài đến trang viên, còn đặt ra thiết luật khi nao ngài chưa ngưng luyện được chân khí thì không được về bổn gia một bước.

Nhung Tài nghiêm nghị nói tiếp:

- Bản ý của lão gia là muồn ngài tự suy nghĩ lại, chỉ cần ngài ở đây ngưng tụ ra chân khí thì lão gia sẽ tự thân đưa ngài về lại bổn gia. Nhưng…

Đôi mắt lão nhướng lên, hơi cao giọng đáp:

- Chuyện này cũng đã qua mấy chục năm rồi, Dương thiếu gia có tu luyện ra chân khí không?

Nhung Dược Dương liền biến sắc, thanh hồng lẫn lộn.

Ánh mắt Nhung Khải Hoàn đảo quanh hai người, hắn ngồi im như thóc.

Kỳ thật hắn cũng không có ấn tượng gì tốt đối với vị gia gia mà mình chưa gặp lần nào này.

Từ lúc gia đình gã bị đày vào cái trang viên này cho đến tận bây giờ thì chưa hề được vị nửa phần chiếu cố của vị gia gia kia. Nhưng hôm này, thanh danh của hắn trong gia tộc đang lên cao, vị gia gia kia lại đột nhiên nhảy tới.

Nhìn như thế nào đi nữa thì quả thật là giống hệt một tên tiểu nhân chuyên đi bợ đít người khác.

Nhưng khi hắn nghe Nhung Tài chỉ trích như thế, thì vị gia gia kia tựa hồ cũng không giống như trong tưởng tượng của gã.

Sắc mặt Nhung Tài vẫn trầm tĩnh như nước đáp:

- Dương thiếu gia, lão gia tính tình bướng bỉnh, ngài cũng bướng bỉnh chẳng kém. Lão gia tuy mấy chục năm qua bỏ mặc ngài quả thật là không đúng, nhưng mà ngài một mực vẫn không chịu tu luyện chân khí, há có phải là đã phụ sự kỳ vọng của lão gia không?

Lão thoáng dừng lại rồi nói tiếp:

- Tài nguyên tu luyện lão gia vẫn không hề bạc đãi ngài nửa phần, bản thân ngài bất tranh khí thì có thể trách đươc ai?

Câu cuối cùng quả thực là vô cùng đanh thép.

Nhung Khải Hoàn nhướng mày, thầm nghĩ: ‘dám mắng phụ thân của mình như thế, quả thật là…’

Trộm nhìn phụ thân đôi môi đang mím chặt, bộ dạng như vẫn khăng khăng mình đúng nhưng ánh mắt tán loạn, không hề dám đối mặt với Nhung Tài.

Chút nộ khí trong lòng Nhung Khải Hoàn đã mất đi trong thoáng chốc.

Đây là ân oán của đời trước, mình không xen vào nổi rồi!

Hơn nữa, sâu trong lòng hắn không thể không thừa nhận rằng những lời Nhung Tài gia gia nói quả thật rất có lý.

Chân khí tuy không phải ai luyện cũng ra nhưng một người được dạy dỗ đàng hoàng từ nhỏ, không ngừng tu luyện quyền thuật thì cứ kiên trì bền bỉ như vậy thì đến một ngày chân khí cũng sẽ ngưng tụ được mà thôi.

Mười lăm tuổi không thể ngưng tụ chân khí không có nghĩa là cả đời không ngưng tụ được.

Nếu như phụ thân thật sự cố gắng, qua mấy chục năm thì dù thiên tư hắn có chênh lệch đến đâu thì vẫn có thể ngưng tụ ra một tia chân khí.

Dù sao tuyệt học Nhung gia không phải là thường, hắn tốt xấu gì cũng là đệ tử trực hệ, quyền thuật luyện điều là thứ hàng đầu. Việc ngưng tụ chân khí cũng không phải là việc khó như lên trời.

Nhung Tài thở dài:

- Dương thiếu gia, lão gia và ngài đều là người trọng mặt mũi. Hai ngài ở chung giống như là cây kim với sợi râu vậy, phải đâm người khác đau mới được.

Nhung Khải Hoàn cúi đầu, đảo mắt.

Trong lòng gã thầm nghĩ:

- Địa vị của Tài gia gia trong gia tộc quả nhiên không phải là một gia nô bình thường, câu đó mà cũng nói ra được!

Mà ngạc nhiên hơn nữa chính là trước mặt lão, phụ thân của gã đang ngoan ngoãn thụ giáo, cũng không dám phản bác một câu.

Nhung Tài quay sang nhìn Nhung Khải Hoàn, ánh mắt tràn đầy vẻ thưởng thức cùng cưng chiều:

- Dương thiếu gia, hôm nay tiểu thiếu gia thành tài, oanh động gia tộc, đây quả là cơ hội tốt nhất để phụ tự ngài làm lành đó!.

Rồi lão dừng lại một chút, nói tiếp:

- Đã nhiều năm như vậy rồi, lửa giận của ngài cũng đã tiêu tan rồi. Coi như là còn chưa nguôi giận đi chăng nữa thì chẳng lẽ ngài cũng không thể vì tiểu thiếu gia mà cân nhắc một chút đi!

Nhung Dực Dương giật mình, hỏi:

- Tài thúc, thúc nói vậy là sao?

Nhung Tài nhẹ đáp:

- Gia tộc thủy chung là chỗ dựa của ngài. Ai… Chuyện của Nhung Dực Thiết tôi cũng đã nghe nói rồi. Nếu như ngài ở trong nhà thường xuyên hoặc là nói ra danh hào của lão gia thì gã sao có thể không kiêng nể gì như thế được?

Nhung Dực Dương liền trầm mặc.

- Tài gia gia.

Nhung Khải Hoàn bước tới trước, cao giọng đáp:

- - Con không sợ bọn chúng đâu!

Nhung Tài cười ha ha đáp:

- Tiểu thiếu gia hào khí vượt mây, đương nhiên là không sợ bọn họ rồi. Nhưng loại xung đột này có thể ít một chút thì hơn một chút, ngài nghĩ phải không?

Nhung Dực bặm môi, tựa hồ đang do dự.

Nhung Tài liền than nhẹ một tiếng, thốt:

- Dương thiếu gia, tôi cũng đã được nghe một ít chuyện của ngài. Ngài có thể cúi đầu trước người ngoài xin tha thứ, chẳng lẽ không thể trước mặt lão gia chịu thua một lần sao?

Người Nhung Dực Dương hơi run rẩy, sắc mặt tái đi.

Mấy chục năm qua, ông coi như là đã nếm đủ hết đắng cay của cuộc đời. Dù là mang Nhung Khải Hoàn tiến Thí Kim Đường hay lúc đối mặt với Nhung Kiệt Minh ông đều hạ mình cả.

Hơn nữa, lúc trong hay sau khi giao thủ với phụ tử Nhung Dực Thiết, ý niệm đầu tiên của hắn lúc nào cũng nghĩ đến chuyện dàn xếp ổn thỏa.

Sau vài chục năm lăn lộn đã mài dũa hết nhuệ khí của ông rồi.

Nhưng khi đối mặt với người nhà, ông thủy chung không thể bày ra bộ mặt đó được.

Loại tâm tính này không chỉ mình ông có, mà là rất phổ biến.

Rất nhiều người vô luận ra bên ngoài lăn lộn thê thảm ra sai, nhưng khi đối mặt với người trong nhà lúc nào cũng tỏ vẻ cứng rắn, thái độ khác xa so với người ngoài.

Cái này là một biểu hiện của sự khiếp nhược.

Hồi lâu, Nhung Dực Dương mới thở dài một tiếng, nói:

- Tài thúc, ngài nói đúng! Bây giờ chúng tôi cùng với ngài. . . đi gặp ông!

Nhung Tài liền cười ha ha đáp ứng, bộ dạng dường như cực kỳ cao hứng.

Ba người liền đứng dậy, quay sang tạm biệt Nhung Kiệt Minh.

Từ khi Nhung Tài tiến vào trong phủ, Nhung Kiệt Minh đã biết rõ mình không giữ được hai cha con này rồi. Hắn tự mình đưa tiễn bọn ra đến cửa, hơn nữa còn bỏ ra một phần hậu lễ. Đồng thời còn hẹn ngày tái kiến.

Đối với Tụ Linh Sĩ có cơ hội dương danh gia tộc như Nhung Khải Hoàn, hắn có thể nói là đã hao tâm tổn trí nối quan hệ.

Nhung thị gia tộc tọa lạc tại một thành trấn khác, ba người phải đi hơn nửa canh giờ mới đên nơi.

Nhung Tài đứng trước đại môn, nói nhỏ:

- Khải Hoàn tiểu thiếu gia, gia gia của ngài gọi là Nhung Kiệt Lâm. Ngài có hai vị bá phụ, cùng với ba vị đường huynh, một vị đường tỷ cùng với một vị đường muội.

Nhung Khải Hoàn gật mạnh đầu, trong đôi mắt hắn chớp động vẻ hưng phấn.

Những người đó bất đồng với những người trong Nhug gia khác, họ là trực hệ. Một Nhung Khải Hoàn chưa đầy mười lăm tuổi như hắn đối với lần gặp mặt này có rất lớn chờ mong.

Nhung Tài khẽ gõ nhẹ vài cái lên đại môn, lập tức cánh cửa sắt liền mở rộng.

Vào lúc Nhung Dực Dưng đứng trước đại môn, ánh mắt của ông như hỉ như bi, phức tạp vô ngần.

- Dương thiếu gia, vào đi thôi!

Nhung Tài phía sau khẽ đẩy nhẹ ông, Nhung Dực Dương dường như bị giật mình, loạng choạng bước vào.

Nhung Khải Hoàn tròn mắt nhìn Nhung Tài, nguyên lai vị lão nhân gia này cũng thật là thâm tàng bất lộ, thực lực của lão so với cái tên Nhung Dực Thiết kia mạnh hơn nhiều lắm.

- Tam thúc. . .

Trong đại môn, một vị thanh niên vận áo trắng rảo bước tiến nhanh đến Nhung Dực Dương rồi khom người chào thật thấp, rồi nói:

- Thúc rốt cục cũng đã về rồi!

Nhung Dực Dương sắc mặt hơi cổ quái nhìn Nhung Tài, tựa hồ như muốn oán trách lão nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng. Đợi đến khi người thanh niên áo trắng kia mời mời vào thì nỗi xúc cảm phức tạp kia trong lòng ông mới biến mất.

- Ồ… Khải Hoa, nhiều năm không thấy, võ đạo tu vi của cháu đã vượt qua thúc rất xa rồi!

Nhung Dực Dương cảm khái thốt.

Nhung Khải Hoa mỉm cười đáp:

- Tam thúc quá khen rồi!

Đoạn hắn hướng về phía sau lưng vẫy tay một cái, thốt:

- Các đệ muội, còn không bái kiến Tam thúc?

- Dạ! Xin bái kiến Tam thúc.

Sau lưng Nhung Khải Hoa đang đứng hai nam hai nữ. Trong đó một nam một nữ tuổi cũng đã hơi lớn, bọn họ ai nấy thần thái đều nội liễm, rõ ràng là đã tu luyện chân khí thành công. Hai ngươi còn lại đều sàng sàng tuổi Nhung Khải Hoàn, bọn họ ai nấy cũng đều nhìn chằm chằm vào Nhung Khải Hoàn, trong đôi mắt tràn ngập vẻ tò mò.

- Miễn đi! Miễn đi!

Nhung Dực Dương vội vàng khoát tay, trên mặt rốt cuộc cũng hiện lên nét cười.

- Tam đệ, trở về là tốt rồi!

Lại thêm hai vị trung niên sóng vai từ trong nội ốc đi ra, hai người này dung mạo có vài phần tương tự Nhung Dực Dương, chỉ là một người hơi gầy, mà người còn lại thì hơi mập hơn.

- Đại ca, nhị ca!

Nhung Dực Dương tiến lên một bước, thi lễ thật sâu.

Người đàn ông trung niên đi đầu liền cười lớn một tiếng, đưa ông nâng dậy rồi vỗ một cái thật mạnh lên vai ông. Sau đó, ánh mắt lão liền dừng lại ở trên người Nhung Khải Hoàn, cười nói:

- Đây chắc là Khải Hoàn chất nhi rồi!

- Đúng vậy ạ!

Nhung Dực Dương liền đáp:

- Khải Hoàn, đây là Đại bá Nhung Dực Hà cùng với Nhị bá Nhung Dực Ưng của con, còn không mau bái kiến?

- Dạ!

Nhung Khải Hoàn liền đáp rồi cung kính bước lên chào.

Sau một lúc tay bắt mặt mừng, Nhung Khải Hoàn rốt cuộc cũng biết tên những người khác. Hơn nữa là trong lúc nói chuyện cùng mọi người, hắn cũng biết nguyên do rốt cuộc vì sao phụ thân quyết liệt với gia gia.

Nhung Dực Dương là lão Tam trong nhà. Bởi ông là đứa con trai nhỏ nhất trong nhà thế nên khi còn nhỏ rất được trong nhà sủng ái nên lêu lổng.

Tuy Nhung Kiệt Lâm đã từng dạy ông tu luyện quyền thuật nhưng Nhung Dực Dương vẫn luôn tìm lý do để lười biếng. Mãi cho đến khi ông mười lăm tuổi mà vẫn ngưng tụ chân khí thì Nhung Kiệt Lâm mới hối hận và tức giận đã không còn kịp nữa, trong cơn tức giận đã đưa ông tới trang viên hẻo lánh kia, hơn nữa lập ra quy định chừng nào ông chưa ngưng tụ đươc chân khí thì không thể quay về gia một một lần nào nữa.

Mà tính tình Nhung Dực Dương bướng bỉnh ngược lại càng thêm buông thả chuyện luyện quyền thuật.

Vì vậy, xung đột của đôi phụ tử cứ giằng co đến tận ngày hôm nay.

Đời thứ ba trong nhà có sáu người, trong đó lão đại Nhung Dực Hà đã có ba con hai trai một gái. Trưởng tử Nhung Khải Hoa, nhị nữ Nhung Khải Mai, tam tử Nhung Khải Dịch.

Nhị bá Nhung Dực Ưng sinh một trai một gái, con trai Nhung Khải Lợi, con gái út Nhung Khải Lung.

Còn Nhung Khải Hoàn gã trong gia tộc xếp tận thứ năm.

Sau khi chúng huynh đệ chào hỏi xong xuôi, Nhung Khải Lung mười hai tuổi hỏi:

- Ngũ ca, ca thực là một vị Tụ Linh Sĩ sao?

Ngay lập tức, mọi người đang nói chuyện rôm rả liền ngưng bặt, ánh mắt ai nấy đều đổ dồn lên trên người Nhung Khải Hoàn.