Vô Địch Hoán Linh

Chương 36: Linh Thể Chú Linh Sĩ

Khi trở về nhà, Nhung Khải Hoàn kể lại mọi chuyện đã trải qua với cha mẹ. Hắn muốn ở lại trang viên nơi mà hắn đã sống từ nhỏ đến lớn này thêm mấy ngày nữa.

Yêu cầu này ngay lập tức được truyền đến Nhung Kiệt Minh, hắn không do dự liền đồng ý. Tuy nhiên, vì đề phòng sự việc ngoài ý muốn nên hắn thậm chí còn phái cả Nhung Tài đi theo.

Trên danh nghĩa là để cho Nhung Tài chiếu cố cuộc sống hằng ngày của Khải Hoàn, nhưng tất cả mọi người đều hiểu đây là Nhung Kiệt Minh lo lắng đám người Nhung Dực Thiết trả thù, cho nên để Nhung Tài đi theo hắn.

Trong nhà của họ thì người có tu vi cao nhất không ai khác chính là Nhung Kiệt Minh. Nhưng người xếp hạng hai lại không phải Nhung Dực Hà, mà là vị lão nhân không có chút thu hút nào cả này.

Tuy rằng Nhung Khải Hoàn không muốn có người bên cạnh, nhưng không thể lay chuyển được quyết định của người thân cho nên đành phải ủ rũ mang theo Nhung Tài đi trang viên.

Ngày thứ hai, Nhung Khải Hoàn đầy mặt cầu khẩn Nhung Tài được đi ra ngoài một mình. Tuy nhiên, vẫn không ngoại lệ liền bị lão nhân cự tuyệt, bất luận hắn dùng lý do gì để nói đều không thể thay đổi được tâm ý của vị lão nhân này.

Sau khi đã thử mọi cách thì Nhung Khải Hoàn đã hoàn toàn buông tha cho ý định chuồn đi.

Bởi vì hắn hiểu mình không có cơ hội chạy thoát khỏi Nhung Tài. Cho dù có thành công thì vị lão nhân này cũng sẽ gióng trống khua chiêng tìm kiếm, đến lúc đó mọi người đều biết thì ngược lại càng không ổn.

Đêm xuống, hắn lẻ loi một mình trốn ở trong phòng.

Hắn ngồi khoanh chân bình tâm tĩnh khí, giữ cho tinh khí thần ở trạng thái tốt nhất.

Sau đó, linh lực trên người hắn bắt đầu kịch liệt sôi trào.

Tụ Linh Thuật, hơn nữa còn là siêu cường dị năng Tụ Linh Thuật ngưng tụ trong viên cầu.

Một khi hắn đem toàn bộ dị năng phóng ra, khi đó ngưng tụ Linh Thể sẽ không còn là Linh Thể bình thường nữa, mà là loại Linh Thể đặc thù có thể tồn tại vĩnh viễn trên thế giới này.

Bất quá, lúc này hắn đang triệu hoán không phải là Linh Thể đấu sĩ.

Ở thế giới không thể nào nhìn thấy bằng mắt thường, lực lượng Mộc hệ khổng lồ mãnh liệt tụ tập rồi bay về phía Nhung Khải Hoàn, tại đó có một Linh Thể hình người đang dần dần thành hình

Ở sương phòng cách đó không xa, Nhung Tài bỗng nhiên đứng dậy.

Hắn kinh ngạc nhìn về phía căn phòng của Nhung Khải Hoàn, một lát sau mới chậm rãi ngồi xuống. Trên mặt lão nhân hiện lên vẻ vui mừng, nghĩ thầm: “Tiểu thiếu gia không hổ là người có thiên phú xuất chúng, ở thời điểm Linh sĩ sơ kỳ mà đã có thể tụ tập được thiên địa linh lực lớn như vậy.

Dực Dương thiếu gia tuy rằng không có năng khiếu gì nhưng sinh ra tiểu thiếu gia lại là tài năng tuyệt diễm.

Trong phòng, Nhung Khải Hoàn nhìn Tụ Linh Thuật đang chậm rãi thành hình, sắc mặt của hắn ngày càng ngưng trọng.

Cho đến khi dị năng trong cơ thể bị hao hết, bóng người này triệt để ngưng tụ lại thì hắn vẫn không buông lỏng chút nào.

Bởi vì lúc này hắn đã phát hiện ra một vấn đề lớn nhất.

Trước kia có thể ngưng tụ ra Linh thể đặc thù chính là vì những bộ phận trọng yếu nhất của Linh Thể đều do dị năng của hắn cấu thành, hoàn toàn không có lực lượng thiên địa lẫn vào.

Còn lần này, Linh Thể trước mắt được tạo thành không chỉ từ dị năng của hắn mà còn là Mộc hệ linh lực lớn hơn gấp mấy lần.

Như vậy, khi hình thành thì Linh Thể đặc thù này còn có khả năng tự động phát triển, vĩnh viễn không tiêu tán hay không đây?

Nhíu mày một chút, sau đó hắn liền bỏ qua suy nghĩ này, cẩn thận kiểm tra Linh thể. Một lát sau, hắn không nhịn được mà hô lên một tiếng nhỏ.

Bởi vì hắn đột ngột phát hiện, Linh Thể này có linh lực cường đại hơn so với mình mong muốn rất nhiều.

Sự chênh lệch này không phải là một chút, đó là sự chênh lệch của hai giai vị.

Hắn cảm nhận được ba động linh lực đang bành trướng bên trong liền hiểu được, sau khi kết hợp giữa dị năng của hắn và Mộc hệ linh lực thì Linh Thể này đã đạt đến Chuẩn Linh Sĩ Trung kỳ.

Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt của hắn liền trở nên vô cùng quái dị.

Thu hồi thần niệm, Nhung Khải Hoàn thử truyền tin tức tới Linh Thể.

Linh Thể lập tức mở hai mắt ra, trong hốc mắt khẽ chớp động, bên trong không ngờ lóe lên tia sáng rọi linh động.

Nhung Khải Hoàn trong lòng cảm thấy rất vui. Tuy rằng chưa thử nghiệm, nhưng hắn tin tưởng Linh Thể này có đến tám chín phần mười cũng là Linh Thể đặc thù rồi.

Đẩy cửa ra, hắn dùng lực nhảy lên, mang theo những tiếng xé gió do y phục ma sát với không khí.

Hắn tăng tốc đến cực hạn, xuyên qua lối đi trong trang viên.

Với tu vi của hắn thì cho dù ẩn nấp cẩn thận từng li từng tý cũng chưa chắc đã có thể dấu diếm được tai mắt của Nhung Tài, huống chi hắn lao đi nhanh hệt tia lửa như vậy.

Cánh cửa sương phòng ở cách đó không xa lập tức bị đẩy ra, Nhung Tài lặng lẽ đi theo mà không hề phát ra một tiếng động.

Nhung Khải Hoàn vẫn làm như không biết có người theo sau. Sau khi ra khỏi trang viên, hắn vẫn tiếp tục chạy thêm hai dặm mới dừng lại.

Sau đó hắn xuống trung bình tấn, thu liễm tâm thần rồi đánh ra một chiêu quyền thuật trụ cột của Nhung Gia.

Hắn đã rèn luyện bộ quyền pháp này hơn mười năm rồi, cho dù bịt mắt thì cũng không thể đánh sai được. Bây giờ hắn lại có tâm của võ giả cùng chân khí, cho nên lý giải với võ học đã hơn xa so với ngày xưa.

Vì vậy, tinh túy và chân ý của bộ quyền pháp này đã được hắn triệt để thấu hiểu và đánh ra được.

Ở cách đó không xa, Nhung Tài cũng dừng lại, nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng. Đồng thời, ánh mắt Nhung Tài cũng hiện lên vẻ nghi hoặc.

Nhung Tài thấy được tiểu thiếu gia đã sử dụng quyền thuật này đạt đến trình độ cao nhất rồi. Tuy rằng chân khí còn không bằng trưởng bối Nhung Dực Hà, nhưng nếu so sánh quyền thuật tinh túy thì không hề kém mình với lão gia chút nào.

Tuy nhiên, trễ như vậy mà tiểu thiếu gia lại rời trang viên chỉ để luyện quyền thuật quả thật làm cho người ta cảm thấy khó hiểu. Hay là tiểu thiếu gia có ham mê đặc thù này sao?

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng nhiệm vụ của lão không phải là ngăn trở hay giám thị tiểu thiếu gia mà là bảo vệ.

Vì thế, chỉ cần tiểu thiếu gia không tránh khỏi tầm mắt của lão, cũng không gặp nguy hiểm gì thì lão cũng sẽ không ra mặt.

Nửa canh giờ sau Nhung Khải Hoàn mới thu quyền lại, sau đó quay người trở về phòng nằm ngủ.

Nhung Tài vẻ mặt buồn bực theo về. Lão không hề biết rằng, ngay lúc hắn vừa rời khỏi trang viên thì từ phòng của tiểu thiếu gia lại thoát ra một bóng người quỷ dị. Thân ảnh này lao đi nhanh như tia chớp, hơn nữa tránh được tầm mắt của mọi người để tiến vào khu rừng rậm phía sau núi.

Lúc này, Nhung Khải Hoàn đã sớm đem ý niệm chuyển dời đến trên người của Mộc hệ Linh thể.

Đúng như dự đoán ban đầu của hắn, Linh Thể này có tiềm lực vô tận. Cho dù nó đi ra ngoài hơn một canh giờ, nhưng lực lượng hạch tâm không hề bị tiêu tán đi chút nào.

Bản thể Nhung Khải Hoàn nằm trên giường, khóe miệng hơi nhếch lên một chút. Rốt cuộc, hắn cũng có thể xác định được Linh Thể này cũng là loại Linh Thể đặc thù cực kỳ trân quý rồi.

Thì ra Linh Thể đặc thù khi thành hình không hề bị ảnh hưởng bởi việc dung hợp với linh lực ở thế giới bên ngoài.

Chỉ cần hắn đem tất cả năng lượng dị năng ở bên trong viên cầu sử dụng hết là có thể chế tạo ra loại Linh Thể đặc thù này.

Hắn học tập Linh thuật vẻn vẹn chỉ chừng một tháng. Trong thời gian này Vương Hiểu Hiểu luôn nghiêm khắc với hắn, gần đây còn cho hắn lựa chọn hai hệ lực lượng để học tập.

Thứ nhất, đương nhiên là Mộc hệ chú thuật, hệ còn lại chính là Hỏa hệ chú thuật.

Ngoài ngũ hành chú thuật trụ cột thì có một loại linh lực cao cấp hơn, là phiên bản thăng cấp.

Ánh sáng trong đôi mắt Linh Thể Chú Linh Sĩ ngưng tụ một lát, nó khẽ vươn một tay, linh lực trong cơ thể liền bắt đầu khởi động. Từ ngón tay của nó nhanh chóng ngưng tụ một viên linh lực, sau đó bắn ra ngoài. Viên cầu linh lực này hơi khác một chút so với viên cầu linh lực bình thường ở chỗ, bên trong nó có vô số đường cong màu xanh nhạt đang không ngừng lưu chuyển.

Viên linh lực bắn ra này ẩn chưa mộc hệ năng lượng khổng lồ.

Ba...

Viên linh lực được bắn ra đập vào tảng đá cách đó không xa.

Tảng đá bên ngoài liền có thêm một vết lõm khá lớn, hơn nữa bên trên còn có rất nhiều sợi tơ màu xanh giống như mạng nhện đang trói buộc.

Trên mặt của Mộc hệ Linh Thể Chú Linh Sĩ hiện lên nét tươi cười, Nhung Khải Hoàn hết sức hài lòng với uy lực của một kích này.

Cùng là chú thuật nhưng người thi triển là Linh Sĩ sơ kỳ và Linh Sĩ Trung kỳ lại có hiệu quả hoàn toàn khác nhau.

Nếu như hắn tự động thủ thì rất khó có thể để lại vết lõm như thế trên tảng đá, hơn nữa phạm vi sợi tơ bao phủ cũng nhỏ hơn rất nhiều.

Hắn thở ra một hơi, thu hồi thần niệm từ Linh Thể.

Vì vậy, Linh Thể Chú Linh Sĩ bắt đầu chạy chầm chậm vào phía núi sâu, dường như có một lực lượng nào đó từ trong tối tăm đang chỉ dẫn nó, đúng là địa phương mà Nhung Khải Hoàn đã ngưng tụ Linh Thể Đấu Sĩ.

Sau khi thu hồi thần niệm, cảm giác mệt mỏi liền mãnh liệt dâng lên.

Tuy rằng hôm nay hắn đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, bất luận là linh lực hay chân khí thì đều đã có tiến bộ nhảy vọt. Nhưng hắn đã tiêu hao toàn bộ dị năng, lại còn kiên trì diễn luyện quyền pháp nửa canh giờ cũng đã làm tiêu hao toàn bộ tinh lực của hắn.

Hắn nhắm mắt lại, lúc này mới thực sự chìm vào giấc ngủ.

Mấy ngày tiếp theo, Nhung Khải Hoàn đều chờ đêm xuống rồi mới ra ngoài luyện tập quyền pháp.

Mỗi lần như vậy Nhung Tài đều theo sát không rời, nhưng cũng chỉ yên lặng quan sát. Tuy nhiên, bắt đầu từ ngày thứ hai trở đi, lão liền phát hiện ra một chuyện khiến lão cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Đó chính là quyền thuật của tiểu thiếu gia mỗi ngày đều có tiến bộ.

Mặc dù chỉ có tiến bộ rất nhỏ, nhưng với kinh nghiệm của lão thì có thể khẳng định rằng đây thật sự là tiến bộ.

Điểm này quả thực là quá mức biến thái, cho dù là lão cũng phải khiếp sợ không thôi.

Chỉ cần có thể tiến bộ, cho dù là tiến bộ không có ý nghĩa thực tiễn nhưng tích lũy từng ngày, góp gió thành bão thì tu vi võ đạo của Nhung Khải Hoàn sẽ trở nên kinh thế hãi tục.

Hắn không hề biết sự tiến bộ này kỳ thật không phải là do công lao Nhung Khải Hoàn diễn luyện quyền thuật, cũng không phải do ngộ tính hay thứ gì khác.

Sở dĩ mỗi ngày đều làm cho người khác có cảm giác tiến bộ mới là bởi vì Linh Thể do hắn phóng thích ra đang không ngừng chém giết ở trong núi sâu, bên cạnh đó cũng không ngừng tích lũy kinh nghiệm mà dần phát triển.

Thần niệm của hắn và Linh Thể đấu sĩ có một loại liên hệ thần bí không thể giải thích, cho nên khi Linh Thể đấu sĩ bắt đầu phát triển, tiếp thu kinh nghiệm chiến đấu thì cũng phản hồi lại cho bản thể. Chính vì vậy, trong lúc vô tình thì hắn cũng chậm rãi tiến bộ.

Nhung Tài cũng không phải thần tiên, không có cách nào tính toán được tương lai. Vì thế, cho dù trí tưởng tượng của lão phong phú gấp vạn lần cũng không thể đoán ra được đạo lý ở trong đó.

Bất quá, trong lòng lão lại sinh ra một chút bất mãn đối với thiếu gia Dực Dương.

Một thiên tài tập võ như vậy, không hiểu thiếu gia Dực Dương dạy dỗ kiểu gì mà khiến hắn phải đến mười lăm tuổi mới thành công ngưng luyện ra chân khí.