Vô Địch Hoán Linh

Chương 47: Biến Hóa Quỷ Dị

Sương trắng bao phủ vùng quê rộng lớn, lúc này chúng giống như màn ảnh được kéo ra, ánh sáng mặt trời vàng óng chiếu sáng hết thảy.

Đây chính là những cảnh tượng Nhung Khải Hoàn - thấy- .

Viên cầu đã vỡ tan lại ngưng tụ, hơn nữa nó còn trở nên cường đại và quái dị.

Lúc này, thiên địa linh lực thu nạp từ ngoại giới giống như sương mù dày đặc tràn ngập bên trong ấn đường, mà viên cầu thì hóa thân thành mặt trời màu vàng chiếu sáng toàn bộ ấn đường.

Lúc này, năng lượng quỷ dị bên trong viên cầu cũng phát sinh những biến hóa cực lớn.

Chúng biến thành một loại chất lỏng sền sệt màu vàng, chậm rãi lưu động bên trong viên cầu.

Tinh thần ý niệm của Nhung Khải Hoàn vây quanh viên cầu vài vòng, hắn mơ hồ cảm thấy số lượng năng lượng quỷ dị bên trong cũng không có bao nhiêu biến hóa. Nhưng mà bản chất viên cầu lại trở nên khó hiểu.

Điểm này, chỉ cần cảm nhận việc viên cầu không ngừng hấp nạp linh lực là rõ.

Những linh lực này được viên cầu thổ nạp cũng dính một ít năng lượng khác thường, Nhung Khải Hoàn thậm chí còn hoài nghi là dù hắn không rút năng lượng quỷ dị bên trong quả cầu, chỉ cần sử dụng những thiên địa linh lực này để ngưng tụ linh khí, sợ là cũng có thể triệu hồi một cỗ Linh Thể đấu sĩ.

Đương nhiên, cách nghĩ này của hắn còn cần nhiều lần thực tế để chứng minh.

- Khải Hoàn, cậu làm sao vậy?-

Thanh âm già nua lo lắng vang lên tai làm hắn giật mình tỉnh lại.

Nhung Khải Hoàn quay đầu nhìn, chỉ thấy Nhung Tài nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng.

Nhung Khải Hoàn mỉm cười nói:

- Tài gia gia, ngài yên tâm, con vừa rồi nghĩ tới một sự tình, vì thế có chút thất thần thôi.

Nhung Tài khẽ thở dài:

- Ai, lão gia gửi gắm cậu và Khải Hoa tiểu thiếu gia cho ta. Nhưng bản lĩnh ta thấp kém, không cách nào bảo hộ an toàn của các ngươi, thật sự là hổ thẹn.

Sắc mặt Nhung Khải Hoàn khẽ đỏ lên, hắn cúi thấp đầu xuống, nói:

- Tài gia gia, tất cả đều là lỗi của con.

Nhung Tài lắc đầu, vỗ vai hắn nói:

- Người trẻ tuổi đều muốn ra ngoài tăng thêm kiến thức, điều này lão nô hiểu, không trách cậu gì cả.

Nhung Khải Hoàn hít một hơi thật sâu, nói:

- Tài gia gia, con tới Đông Hoa Bảo Đường cầu kiến Diệp Kiến Hạo chấp sự, xin hắn bán cho con một viên Hoàn Dung Đan.

Nhung Tài suy nghĩ một chút. nói:

- Khải Hoàn tiểu thiếu gia, cậu phải hảo hảo cảm ơn người ta ah.

Lão dừng một chút, nói tiếp:

- Thời điểm chúng ta trở lại sân nhỏ, Diệp Kiến Hạo chấp sự đã phái người đến chờ.

Hắn trì hoãn âm thanh nói:

- Nếu như không phải hắn trực tiếp xuất thủ, có lẽ cậu còn có thể sống, nhưng Khải Hoa tiểu thiếu gia tuyệt đối...

Nhung Khải Hoàn gật mạnh đầu một cái:

- Khải Hoàn hiểu, phần ân tình này, Khải Hoàn trọn đời không quên.

Những lời này của hắn tuyệt đối là thật lòng, nếu như Nhung Khải Hoa thật sự vì vậy mà chết, hắn sẽ day dứt cả đời.

Nhung Tài mỉm cười nói:

- Không tệ, không tệ, cậu đi đi.

Nhung Khải Hoàn đáp một tiếng, quay người đi.

Nhung Tài sững sờ, nói:

- Khải Hoàn, cậu đi nhầm hướng rồi.

Nhung Khải Hoàn quay đầu cười cười, nói:

- Tài gia gia, bây giờ con muốn chuẩn bị một ít lễ vật.

Dứt lời, hắn đi vào phòng của mình, đóng cửa lại.

Nhung Tài nhíu mày khó hiểu, tiểu thiếu gia trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đi đâu chuẩn bị lễ vật đây?

Trong phòng, tất cả đồ đạc của hắn đều vứt trên giường, cả cái rương chứa trăm tờ phù lục trống cũng thế.

Không chút đắn đo, Nhung Khải Hoàn đem rương mở ra, tâm niệm chuyển động, lập tức phóng xuất linh lực.

Lúc này hắn không rút năng lượng quỷ dị năng lượng quỷ dị ra, mà hoàn toàn dựa vào linh khí bên trong ấn đường.

Lập tức, trước mắt hắn xuất hiện một đạo ánh sáng, sau đó đại lượng thiên địa linh lực tuôn tới đạo ánh sáng này, trong nháy mắt, một Linh Thể hình người được ngưng tụ thành công.

Đôi mắt Nhung Khải Hoàn vụt sáng nhẹ, trên mặt hắn mang ý vui mừng.

Suy đoán của mình không sai, từ khi viên cầu biến dị, năng lực của nó càng thâm sâu khó hiểu. Ngay cả linh khí thổ nạp cũng nhiễm đặc tính năng lượng quỷ dị của viên cầu, lực hấp thụ đối với thiên địa linh lực đề cao đến mức không tưởng.

Đương nhiên nếu so sánh với năng lượng quỷ dị bên trong viên cầu thì kém hơn rất nhiều.

Trong thời gian này, cơ hồ hắn đã phóng ra tám, chín thành linh khí mới có thể ngưng tụ ra một cỗ Linh Thể, còn nếu sử dụng năng lượng quỷ dị, chỉ một phần ba đã đủ.

Lấy một tấm Không Bạch Phù lên, hắn xuất ra Phong Ấn thuật.

Linh Thể trên không trung, bỗng nhiên bay vào bên trong phù lục.

Nhung Khải Hoàn thỏa mãn kiểm tra một lúc, xác định thứ này đã đạt đến tiêu chuẩn nhất giai siêu phẩm.

Hiện tại tâm tình của hắn đã khá hơn rất nhiều, bắt đầu triệu tập năng lượng quỷ dị viên cầu.

Đối với hắn mà nói, việc chế tác Linh Thể đấu sĩ phù lục đã là một chuyện quen thuộc. Hao tổn gần nửa khắc, ba tờ Linh Thể đấu sĩ phù lục đã xuất hiện trước mặt hắn.

Khóe miệng Nhung Khải Hoàn toát ra một nụ cười, năng lượng quỷ dị sau khi biến thành chất lỏng màu vàng sền sệt thì đặc tính cũng không có gì thay đổi. Vẫn là một phần ba năng lượng quỷ dị triệu hồi được một cỗ Linh Thể đấu sĩ cường đại.

Hắn thu lấy phù lục, đang định dời đi thì sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.

Sau một khắc, hắn đem tinh thần ý niệm chìm vào bên trong viên cầu, sắc mặt dần hiện lên vẻ kinh hỉ.

Bởi hắn cảm ứng được, năng lượng quỷ dị bên trong ấn đường khôi phục với tốc độ cực nhanh, vượt qua nhận thức của hắn.

Năng lượng quỷ dị bên trong viên cầu tuy vô cùng cường đại, nhưng có một thiếu hụt không thể bù đắp, đó là tốc độ khôi phục chậm như sên.

Bình thường Linh Gỉa khi tiêu hao linh lực sẽ thu nạp thiên địa linh lực bên ngoài bổ sung, nhưng với viên cầu bên trong ấn đường, nếu năng lượng quỷ dị nếu tiêu hao hết thì chỉ có thể chờ nó khôi phục một cách chậm rãi.

Đây là một quá trình dài làm người cảm thấy chán nản.

Nhưng mà hiện tại đã khác.

Dưới thần niệm cảm ứng của hắn, viên cầu đang không ngừng cắn nuốt thiên địa linh lực biến thành linh khí, những linh khí này một khi tiến vào viên cầu sẽ trải qua quá trình chuyển hoá nào đó và biến chúng trở nên sền sệt cùng nặng hẳn lên. Thời gian dần trôi qua, những linh khí này đã bị viên cầu màu vàng chuyển hoá thành năng lượng quỷ dị.

Chỉ trong chốc lát, hai thành linh khí còn lại bên ngoài ấn đường đã bị viên cầu thôn phệ sạch sẽ. Mà lúc đó, bên trong viên cầu nhiều hơn một tầng chất lỏng năng lượng quỷ dị màu vàng sền sệt.

Nhung Khải Hoàn chậm rãi ngồi xuống, hắn mạnh mẽ áp chế tâm tình xuống. Sau đó, hắn bắt đầu vận công thu nạp thiên địa linh lực.

Lập tức xung quanh người hắn nổi lên vô số điểm sáng, năng lượng khổng lồ ầm ầm tuôn vào cơ thể hắn.

Bên ngoài gian phòng, đám người Nhung Tài cảm ứng được được cỗ năng lượng này nhưng không biết là có chuyện gì.

Nhung Khải Hoàn hôn mê suốt năm ngày, sau khi tỉnh lại tự nhiên muốn tu luyện kiểm tra cơ thể của mình.

Có lẽ vì liên quan đến năng lượng quỷ dị nên tốc độ thu nạp thiên địa linh lực của Nhung Khải Hoàn so với trước kia nhanh hơn một bậc, một phút đồng hồ ngắn ngủi, ấn đường trống rỗng đã chất đầy linh khí.

Thế nhưng viên cầu lại giống như một cái động không đáy, nó liều mạng dốc sức hấp thu linh khí vào bên trong quả cầu, hơn nữa chuyển hoá thành chất lỏng màu vàng sền sệt.

Cả quá trình không ngừng tích súc, trọn vẹn một canh giờ, chất lỏng màu vàng sền sệt bên trong viên cầu mới xem như hồi phục tới trạng thái đỉnh phong. Hơn nữa, ngay cả thiên địa linh lực bên trong ấn đường cũng được khôi phục hoàn toàn.

Cảm ứng viên cầu không ngừng hấp nạp thiên địa linh lực, trong lòng Nhung Khải Hoàn tràn đầy vui sướng.

Một canh giờ, chỉ cần một canh giờ là hắn có thể lấp đầy năng lượng quỷ dị trong viên cầu một lần nữa, từ nay về sau, khuyết điểm lớn nhất trên người hắn cũng được bù đắp.

Có lẽ liên quan đến việc tu luyện linh lực, vì thế giờ phút này hắn lộ ra tinh thần no đủ, thần hoàn khí túc, không có dấu hiệu mỏi mệt.

Năm ngày không ăn không uống lại không mang đến cho hắn bất luận ảnh hưởng bất lợi nào, biến hoá quỷ dị bậc này cũng liên quan đến viên cầu biến dị a.

Thở dài một hơi, hắn thu liễm tâm thần sải bước rời khỏi sân nhỏ.

Một lúc sau, hắn đã đi tới trước cửa hàng nho nhỏ bên trong Đông Hoa Phẩm Bảo Đường.

Nhìn vẻ quạnh quẽ đối lập với sự tấp nập xung quanh, trong lòng hắn dâng lên một tia ấm áp không hiểu được.

Nhấc chân, hắn bước vào.

Bên trong cửa hàng, vẫn có ba gã tiểu nhị. Nhưng mà trong ba người này, hắn chỉ nhận ra một.

- Ai ôi, Nhung công tử đến rồi.

Gã tiểu nhị cố ra vẻ tươi cười, ân cần chạy ra đón.

Nhung Khải Hoàn gật đầu một cái, mỉm cười nói:

- Tại hạ muốn cầu kiến Diệp Kiến Hạo chấp sự, xin thông báo một tiếng.

- Vâng, vâng, mời ngài ngồi tạm, tiểu nhân đi thông báo ngay.

Động tác của hắn linh hoạt nhẹ nhàng, tốc độ cực nhanh.

Nhung Khải Hoàn âm thầm ước đoán một chút, người này tối thiểu cũng có tu vi Vũ Sĩ hậu kỳ.

Để ột gã Vũ Sĩ hậu kỳ đến cửa hàng làm việc lặt vặt, sợ là cũng chỉ có Đông Hoa Phẩm Bảo Đường mới có đại thủ bút như vậy a.

Một lát sau, một tiếng cười cởi mở từ trong nội đường truyền ra:

- Nhung công tử, chúng ta lại gặp mặt. Diệp Kiến Hạo chậm rãi bước vào, trên mặt hắn mang vẻ tươi cười.

Nhung Khải Hoàn đôi mắt sáng ngời, hắn đến trước một bước, thôi kim sơn đảo ngọc trụ, quỳ gối, dập đầu nói:

- Đa tạ chấp sự.

Diệp Kiến Hạo khẽ giật mình, liền vươn tay đặt lên vai Nhung Khải Hoàn nói:

- Nhung công tử không cần đa lễ, mời đứng dậy nhanh.

Chân khí trong cơ thể hắn bắt đầu khởi động, định đem Nhung Khải Hoàn nâng lên.

Nhưng mà thân thể Nhung Khải Hoàn tuy lay động, vẫn quỳ lạy trên mặt đất, hai đầu gối không chịu rời đất.

Giằng co một lúc, Diệp Kiến Hạo bất đắc dĩ buông tha. Bởi hắn cảm nhân ý niệm cường đại của tiểu tử này là nếu hắn không chịu tiếp nhận lời nói, tiểu gia hoả này tuyệt đối sẽ không bỏ qua, vì thế hắn đành lắc đầu cười khổ nhận lấy.

Nhung Khải Hoàn cung kính bái lạy ba lần xong, nói:

- Ân cứu mạng đại ca, Khải Hoàn trọn đời không quên.