Vô Lại Kim Tiên

Chương 50: Tam vĩ quy châu

Hồng Thập Tự Sâm Lâm lúc nào cũng là thiên đường của mạo hiểm giả và dong binh (lính săn tiền thưởng-linh đánh thuê)

Nơi đây sở dĩ gọi là cấm địa vì chưa tiến bước vào trong đã thấy có xác người chết, mức độ nguy hiểm đó đồng thời cũng xác định giá trị của những vật phẩm kiếm được từ sâm lâm trên thị trường.

Càng tiến vào sâu, nguy hiểm càng tăng lên gấp nhiều lần, bởi thế mới gọi là cấm địa. Đối với bọn mạo hiểm giả và dong binh có thể tiến sâu vào trong vài ba ngày đường đã là rất đáng tự hào rồi.

Nếu tiến vào sâu hơn có thể tình cờ đụng phải những ma thú cấp cao, tức thì tinh thần và dũng khí của đám dong binh cùng mạo hiểm giả đại tăng, thật khó nói đối với bọn chúng lúc đó thì kim tệ hay cái tiểu mệnh mới là quan trọng.

Không cần nghi ngờ, đương nhiên cái mạng nhỏ là đáng trọng.

Nhưng đôi khi cũng có vài nhóm người gan to mật lớn vẫn liều lĩnh tiến vào sâu hơn.

'Tán Mĩ Giả' là một nhóm mạo hiểm giả chẳng có chút danh tiếng, thậm chí còn chẳng phải là mạo hiểm giả hạng ba.

Cái nhóm nhỏ này chỉ vỏn vẹn chỉ có năm thành viên, 1 kiếm sĩ, một cung tiễn thủ, một ma pháp sư, một đạo tặc cùng với một vị mục sư, trong đó ma pháp sư chính là thành viên nữ duy nhất.

Mạo hiểm đoàn này chỉ là do một đám người đi du lịch khắp địa lục gặp nhau rồi lập thành một đoàn. Bọn họ săn được vài con ma thú cấp thấp đi lẻ ở ven Hồng Thập Tự Sâm lâm mà đã khiến hào khí bốc lên ngùn ngụt. Quả đúng là bê con không biết sợ hổ.

Tiếp đó họ lại thuận buồm xuôi gió làm thêm được vài vụ nữa khiến cho hào khí bộc phát, liều lĩnh tiến sâu vào Hồng Thập Tự Sâm Lâm. Họ vượt qua chặng đường đầu tiên vô cùng thuận lợi, có điều không phải lúc nào nữ thần may mắn cũng theo sau mà ban phước cho họ được.

Hôm nay, ngay bên cạnh đám lều trại mới dựng xong bỗng xuất hiện một con Tam Vĩ Quy- ma thú hệ thủy cấp 6, thân hình nó không thể gọi là quá to lớn được nhưng cũng đủ khiến nữ pháp sư Mã Lị vừa gặp đã thét lên một tiếng kinh thiên động đia.

Con rùa ba đuôi này màu tro xám, bao phủ trên lớp mai là dày đặc những ký tự bùa chú khó hiểu, có thể đoán rằng nó có năng lượng siêu cường dạng phòng ngự.

Có điều, đội trưởng của nhóm mạo hiểm, kiếm sĩ cấp 4 Áo Đặc Mạn vẫn hoàn toàn bình tĩnh, ngay lập tức ra lệnh tổ chức trận tuyến phòng ngự.

Lấy kiếm sĩ làm chủ công, cung tiễn thủ Thản Ba Nhĩ và nữ pháp sư Mã Lị tấn công từ xa, pháp sư Âu Ba Tang phụ trách gia trì thần thánh trị liệu thuật, đạo tặc Lợi Hanh trong một khoảng thời gian ngắn đã gài một số cạm bẫy nhỏ.

Nhóm người đó tuy không có nhiều trải nghiệm nguy hiểm nhưng quả thật đội hình tiến thoái cũng không đến nỗi tệ, thêm vào đó con rùa ba đuôi này nếu xét về sức mạnh thì hơn xa cái nhúm người cỏn con kia, nhưng về tốc độ thì đúng là không thể mang ra khoe mẽ được.

Tốc độ luôn là chìa khóa để đạt được thắng lợi, con Tam Vĩ Quy quá chậm chạp, để cho những mạo hiểm giả đông chém một kiếm, tây bắn một tiễn, thêm vào đó chủ công là kiếm sĩ cấp bốn Áo Đặc Mạn thân thủ rất linh hoạt, dùng phép du đấu khiến cho con rùa ba đuôi này nhất thời không sao chạm được vào thân mình.

Bất quá thực lực của Ma thú cấp 6 vẫn không suy suyển, mặc dù không thể chạm được vào đám người bé con này nhưng Tam Vĩ Quy phóng ra những mũi thủy tiễn cùng áp lực sát thương vô cùng lớn khiến mấy vị mạo hiểm giả không thể chống cự được, mục sư Âu Ba Tang liền bị một mũi thủy tiễn xuyên thủng bắp đùi, máu chảy ướt đẫm ống quần.

Đấu được một thời gian, trong lòng mấy vị mạo hiểm giả đã cảm thấy hối tiếc. Đột nhiên con Tam Vĩ Quy hung tợn rống lên một tiếng, rồi không thể tin được, nó chuyển thân bỏ chạy. Tiếng rống mang âm hưởng sợ hãi đã khiến đám mạo hiểm giả bất thình lình bị choáng váng.

Chợt một đạo kim quang từ bên trái khu rừng phóng tới ghim con Tam Vĩ Quy vào đỉnh cái cây to mà đám mạo hiểm giả đang tụ tập ở dưới, nhìn lại thì đó chính là một cây kim long thương dài ba mét.

"Vận khí hôm nay cũng không tệ, con rùa này là món hàng khá tốt!"

Một tiếng cười hào sảng vang lên, Lâm Phong và Tam hoàng tử điện hạ từ trong khu rừng tiến ra. Nụ cười quý tộc lịch lãm cùng mái tóc vàng tao nhã mà cả Quang Minh thần cũng phải ghen tỵ đã khiến cho đám mạo hiểm giả lập tức nhìn không chớp mắt.

Đặc biệt là nữ pháp sư Mã Lị.

Gã kiếm sĩ cấp 4 xuất thân bình dân Áo Đặc Mạn nhìn Tam hoàng tử điện hạ đang mặc bộ Tỏa tử hoàng kim giáp mà trong mắt không giấu nổi sự ghen tỵ.

Mỵ lực của tam hoàng tử quả thật bất phàm.

Lâm Phong quả cũng rất thu hút sự chú ý của mọi người, có điều đó hoàn toàn là vì sự xuất hiện của một tiểu hài tử ở nơi này, điều đó làm cho hắn rất buồn bực

Bất quá,vị lĩnh chủ đại nhân của chúng ta trong bộ trang phục võ sĩ bằng lụa màu vàng không phải không có chút thu hút nào đối với đám người ở đây, mặc dù tuổi hắn còn nhỏ nhưng cũng đã để lộ ra dáng vẻ uy vũ bất phàm.

Rất lạ là trên ống tay áo của hắn có thêu cái gì đó rất giống hỏa phượng hoàng đồ án, khiến cho mấy mạo hiểm giả ngay lập tức lộ rõ vẻ ghen tỵ. Có thể thấy những người này rất quen thuộc với thứ biểu tượng này. Ngoại trừ những người mang huyết thống Bất tử điểu - con cháu trực hệ của hoàng kim quý tộc Lâm gia là đủ tư cách mặc, không có khả năng khác.

"Đởm lược của đám tiểu tử này cũng không nhỏ, không ngờ có thể chạy vào tới tận đây!" Lâm Phong cười ha ha một tiếng, đưa mắt lần lượt nhìn qua 5 vị mạo hiểm giả này.

Kiếm sĩ cấp 4 Áo Đặc Mạn là một gã mặt mỏng xanh lét.

Đạo tặc Hanh Lợi cũng rất ra dáng đạo tặc, vừa thấp lại vừa bé.

Cung tiễn thủ Thản Ba Nhĩ cũng có thể coi là một gã trẻ tuổi có triển vọng.

Mục sư Âu ba tang là một tay trẻ tuổi có vẻ khôn ngoan điềm tĩnh, lại tiềm tàng chút khí chất quý tộc, có thể dạy dỗ được, dường như đó là một tay quý tộc suy vong.

Pháp sư Ma Lị là một cô gái trẻ, tuy không thể gọi là tuyệt sắc giai nhân nhưng cũng có thể coi là viên ngọc quý của gia đình rồi.

Hải Phi Tư cười nhẹ, thể hiện ra phong thái lịch lãm, nói:

- Ta rất bội phục dũng khí của các mạo hiểm giả, năm vừa rồi khi ta du lịch khắp đại lục, có một lần bị lạc đường trong rừng rậm, lại đụng phải một hỏa vân thú thượng vị cấp tám, nếu như không được Quang Minh thần phù hộ, có lẽ ta đã vĩnh viễn không rời khỏi khu rừng đó được rồi.

Lâm Phong đứng sang một bên không thèm lý tới, trong lòng cảm thấy rất khinh miệt gã đồng hành này, Quang Minh thần phù hộ cái quái gì? Phù hộ cái rắm á.

Ngải Lâm Uy Na bước tới rút cây Kim Long thương ra rồi mang xác con Tam Vĩ Quy vứt xuống đất, Lâm Phong rất chuyên nghiệp lấy ra khối ma tinh cùng Quy châu.

Quy châu của Tam Vĩ Quy tỏa ra hào quang ngũ sắc rực rỡ như trân châu, trông chỉ nhỏ như quả trứng gà và có hình tròn. Long châu thì Lâm Phong đã biết qua, đối với nữ nhân mà nói quả thực có sức hấp dẫn rất lớn, có điều ba viên long châu kia mà đem so với viên ngọc ngũ sắc này thì còn kém xa.

Hào quang ngũ sắc đó tức thì hấp dẫn nhãn cầu của tất cả mọi người. Nữ pháp sư Mã Lị lập tức mắt mở to, tim đập thình thịch, thèm khát nhìn cái vật trân quý trên tay Lâm Phong. Ngải Lâm Uy Na cùng 12 vị Băng sương mỹ nữ cũng không kìm nén nổi đưa mắt liếc mấy cái.

Lâm Phong trong lòng máy động, đem đặt viên trân châu vào lòng bàn tay Ngải Lâm Uy Na rồi nói

- Chỉ có vẻ đẹp mỹ lệ của Ngải Lâm Uy Na nàng mới xứng với viên trân châu này, bây giờ ta tặng nó cho nàng, có thích không?"

Nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh, tha thiết của Lâm Phong tất cả mọi người đều thấy choáng váng, riêng nữ pháp sư Mã Lị mắt đã đỏ lên vì ghen tỵ.

Ngải Lâm Uy Na chỉ thản nhiên nhận lấy viên trân châu ngũ sắc, rồi tiện tay bỏ nó vào trong Không Gian Giới chỉ.

Cơ mặt Lâm Phong hơi co lại, nhìn đám băng sương mỹ nữ này đích thực bẩm sinh có vấn đề, một chút cảm xúc con người cũng không có, biết trước như vậy thà đem viên ngọc đó cho vị nữ pháp sư khả ái kia còn hơn.

Lâm Phong nhè nhẹ lắc đầu rồi làm như không để ý đến ánh mắt kỳ quái của mọi người đang nhìn gã, cười lên một tiếng, quay lại chào hỏi đám mạo hiểm giả:

- Xin chào các vị bằng hữu thân mến. Ta rất vui vì ở nơi hoang sơn dã lĩnh này lại có thể gặp được các vị. Ta tên gọi là Lâm Phong, cứ gọi thẳng tên ta ra cũng được. Chẳng hay các vị tên gọi là chi?

Có lẽ vì lĩnh chủ đại nhân quá khách khí, khách khí đến nỗi các mạo hiểm giả không lường trước được, khiến cho họ đột nhiên cảm thấy vô cùng bối rối. Gã quý tộc bình dân, mục sư Âu Ba Tang liền đứng ra theo nghi lễ quý tộc đáp trả:

- Có thể được gặp ngài là hân hạnh của chúng tôi, thưa Khố Khắc Sâm Đạt lĩnh chủ đại nhân tôn quý.

- A, vậy là ngài cũng đã nhìn ra thân phận của ta!

Lâm Phong cười cười nói tiếp: xem tại TruyenFull.vn

- Ngài chắc cũng là một vị quý tộc, chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện..

Lâm Đại và Lâm Nhị ngay lập tức dựng lên một chiếc lều.

Hải Phi Tư đưa mắt ra hiệu, hai vị kiếm thần cũng đành tiến tới giúp đỡ

Lâm Phong vẫy tay, trải ra đất một chiếc thảm lông màu sắc sặc sỡ được chế thành từ da cự hổ. Hắn nhanh chóng ngồi xuống, tay rút ra một hồ lô rượu làm bằng tử thủy tinh, mở nắp uống một ngụm nhỏ rồi cất tiếng mời:

- Ngồi xuống đây uống vài chén rượu đã. Chúng ta xảo ngộ gặp nhau, nhất định là có duyên từ trước.

Hải Phi Tư lắc lắc đầu, không thể tin được khi thấy bộ dạng hào sảng của tên tiểu tử này. Hắn từ bé đã được tiếp nhận phương pháp giáo dục chính thống của quý tộc, không thể giống như Lâm Phong nói năng hay làm việc gì cũng rất tùy tiện. Nói thực lòng, Lâm Phong trong mắt hắn đôi khi không khác gì gã nhà quê nông thôn ra thành thị kiếm sống.

Đến khi một vị kiếm thần đem đến một chiếc cẩm đôn, tam hoàng tử điện hạ với tư thái ưu nhã mới đặt cái mông xuống

Mấy vị mạo hiểm giả đưa mắt nhìn nhau rồi cẩn trọng ngồi xuống thảm, nhìn Lâm Đại và Lâm Nhị cùng với hai vị Kiếm thần lấy đồ đạc từ không gian giới chỉ ra, trên mặt họ lại thấy viết lên hai chữ ghen tỵ to đùng.

Bất luận là chiếc cốc làm bằng tử thủy tinh hay chiếc cốc làm bằng vàng tinh thuần thì đối với những người bình dân như họ, đều là những vật phẩm trân quý không gì sánh nổi. Những vật đó chỉ có những đại quý tộc mới có cơ hội sử dụng. Chỉ nói nguyên 20 chiếc cốc bằng vàng tinh thuần này cũng đủ cho năm người bọn họ sống vương giả cả năm rồi.

Lâm Phong tiếp đãi họ rất hào sảng, chủ động lấy ra hũ ba la mật tửu cuối cùng, lại đặt lên 5 cốc rượu bằng thủy tinh, mở niêm phong, đưa tay vỗ lên bình rượu, mùi rượu thơm nồng phát tán ra tứ phía, từ trong hũ rượu bắn ra mấy mũi thủy tiễn rót rượu vào trong cốc

Thủy tiễn phóng ra không ngừng cho tới khi các chén rượu đã đầy.

Không chỉ mấy người bọn họ chết lặng người ngồi nhìn không nói được tiếng nào, mà cả Tam hoàng tử điện hạ cùng đám bộ thuộc cũng ngây ra trợn mắt lên nhìn.

- Lĩnh chủ đại nhân thân ái của ta, vậy ra ngài vẫn còn giữ lại ba la mật tửu!

Tam hoàng tử điện hạ nuốt nước miếng, nói:

- Ngài thật là… Làm sao ngài có thể tư tàng (giữ làm của riêng) mỹ tửu mà không đem ra cho bằng hữu cùng hưởng thụ chứ.

Lâm Phong đáp:

-Tam hoàng tử điện hạ thân mến, ta bây giờ phát hiện ra ngài quả thật khôn ngoan, cái gì mà tư tàng chứ? Ta có nói là không còn Ba La Mật Tửu sao? Câu trả lời đương nhiên là không, ngài là bằng hữu của ta, ta có rượu ngon thì nhất định phải chia sẻ với ngài rồi, Ngài vừa ý chứ?

Hai Phi Tư toát ra vẻ cười lịch lãm, đáp:

- Sự hào phóng của ngài có thể sánh cùng vầng thái dương.

Lâm Phong liền cố không để lộ vẻ coi thường của mình.

Mấy vị mạo hiểm giả đồng thời biến sắc hỏi

- Tam hoàng tử điện hạ?

Lâm Phong cười đáp:

- Ta quên mất không giới thiệu, đây là Lãng Nguyệt đế quốc tam hoàng tử, thần điện kỵ sĩ Hải Phi Tư điện hạ.