Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé

Chương 12: Tửu lượng kém

Từ Lạc không buồn đôi co với Diệp Thành, thoát khỏi đám đông, đưa mắt nhìn quanh khu sảnh chính một vòng.

Mấy đám thương nhân nổi tiếng kia đều vây quanh Diệp Thành, như vậy cũng tốt, cô liền có thể nhàn nhã thanh thản.

Một cô nhân viên phục vụ đi tới bên cạnh Từ Lạc, "Phu nhân, thử một ly Champagne nhé? Tuyệt lắm đấy !"

Từ Lạc hào sảng gật đầu, đưa tay nâng ly Champagne định đưa lên miệng nhấp một ngụm, chợt cô dừng lại, ý thức được chyện mình đan mang thai. Cô mím môi, bực bội, đặt chiếc ly còn nguyên rượu trở lại. " Tôi không uóng rượu, cám ơn, phiền cô mang đi."

Vẫn nên là không uống thôi, vì tửu lượng cô vốn rất kém. Càng huống hồ, phụ nữ có thai tuyệt không được uống rượu.

Nhân viên phục vụ có chút nghi ngờ mà nhìn cô, nhưng cũng không nhiều lời, gật đầu liền đi.

"Đợi đã. Từ Lạc gọi cô ta lại.

"Phu nhân còn chuyện gì sao?" Nhân viên kia mắt tròn mắt dẹt mà hỏi.

"Ở đây có nước ấm không?" Từ Lạc một dạng ái ngại hỏi.

Cô nhân viên gật gật đầu, " có thưa phu nhân, cô đợi một chút.."

Từ Lạc liền gật đầu rồi đứng chờ, nhưng là chờ đến cóc mọc râu cũng chưa có thấy cái cô nhân viên kia quay lại.

Một lúc khá lâu, cô ta mới quay lại, vẻ mặt có chút không đúng. Cô ta đến trước mặt Từ Lạc, " Phu nhân, nước ấm của cô đây."

Từ Lạc cảm ơn, không chút nghi ngờ, cô cầm ly lên uống một hơi, ai mà ngờ, chất lỏng kia vừa trôi qua cuống họng, liền như một ngọn lửa nóng rực, là Từ Lạc ho lên sặc sụa.

Cô ho đến muốn lòi cuống họng. Cả khuôn mặt nhất thời đều đỏ.

"Khụ..khụ..khụ..."

Diệp Thành vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Từ Lạc ho sặc sụa, đến cả cổ cũng đỏ hết, trong hốc mắt, vì sặc, nhất thời chảy cả nước mắt.

Hắn ta khẽ nhíu mày một cái, vội vàng đi tới đỡ cô dậy, " Cô lại sao thế?"

Từ Lạc cố nén lại cơn buồn nôn từ dạ dày đang kéo đến. Quay đầu lại định tìm cô nhân viên kia, thì căn bản cô ta đã trốn biệt tự bao giờ.

Cao Phu Nhân đứng ở trong đám người cách đó không xa, nhìn thấy một cảnh này, trong đôi mắt ti hí của bà ta rõ ràng là đắc ý, khoái trá mà cười hì hì..

Từ Lạc nghiến rắng, chửi thầm.." Lại là mấy con người nhàm chán, đê tiện này."

Từ Lạc hận không thể ngay bây giờ tiến đến mà tát bể mồm cái con mụ Cao phu nhân kia.

Kể từ khi cô kết hôn với Diệp Thành, ở cùng nhà với hắn, sau khi mấy người này biết Diệp Thành vốn không thích cô, liền làm đủ trò vô bổ nhạt nhẽo mà trêu chọc chơi xỏ cô vô số lần.

Khi ở công ty, thì mua chuộc nhân viên, thừa lúc cô tan làm bẩn hết tài liệu mà cô đã chuẩn bị. Rồi thì ở tiệc rượu, ngang nhiên lấy rượu vang đổ cả lên người cô, rồi bây giờ, lúc này lại lấy rượu cực mạnh mà trêu cô.

Khốn nạn...

Cô còn đang mang thai mà, lũ người kia vậy mà lại lừa cô uống rượu mạnh...

Diệp Thành cướp chiếc ly từ trong tay cô, nhấp một ngụm, hai chân mày bất giác nhíu chặt.

Là Sminor Vodka, loại rượu cực mạnh có độ thuần chất cao.

Sắc mặt Diệp Thành lúc này, thực lạnh còn hơn băng. Đám người kia cùng vợ chồng Cao phu nhân giống như không ngờ tới sắc mắt Diệp Thành sẽ khó coi như vậy, đều ngẩn ra, có chút sợ hãi trong lòng, cả đám âm thầm lủi nhanh.

Diệp Thành dẫn Từ Lạc ngồi xuống một chiếc ghế cạnh đó, đưa nước ấm cho cô uống. Nước ấm mặc dù đã phần nào dội đi chất rượu còn lại trong cuống họng, nhưng cảm giác như thiêu đốt trong dạ giày vẫn tuôn ra không ngừng.

Diệp Thành đưa tay vuốt lưng cô, "không sao đó chứ?"

Từ Lạc lắc đầu, nước mắt vì ho mà ứa ra. Trong đầu cảm giác choáng váng ập tới. Tửu lượng của cô vốn rất kém, lại uống phải ngay loại rượu mạnh, không đầy 10 phút, liền đã lâng lâng mà say.

"Còn chịu nổi không?" Diệp Thành khẽ cau mày hỏi.

Từ Lạc không trả lời hắn, chỉ là khuôn mặt trái xoan của cô lúc này đã bắt đầu đỏ lên.

Hắn nhìn dáng vẻ này của cô, chợt nhớ tới, cái chuyện lần trước phát sinh sau khi cô say rượu.

Lúc trước, Từ Lạc theo Diệp Thành đi tham dự một dạ tiệc, cô cũng uống rượu, rồi say kiểu như lúc này, dĩ nhiên đã say quên trời, quên đất, thì còn quản chi cái khí thế nó ra làm sao. Cô một bước phóng lên sân khấu giật luôn micro của Mc. Liền một mặt hát luôn mấy bản hit cover của Hương Ly...thế là cả môt đám người trong dạ tiệc hôm đó, ai cũng biết đến cái tài của Diệp Phu nhân.

Từ Lạc tửu lượng quá kém như thế, thực là có môth không hai.

Diệp Thành sợ cô lại làm ra chuyện kinh thiên động địa, liền lắc đầu thở dài, " Ngoan ngoãn, tôi đưa em về."

Từ Lạc bỗng dãy giụa, " về cái đầu anh ấy," mắt Từ Lạc vì say mà đỏ lên, cô lườm Diệp Thành một cái, " Hứ, chị đây không về, hôm nay, chị còn chưa tạo được thành tựu...cho..."

" Em còn muốn làm gì, thành tựu cái khỉ...em còn chưa ngại đủ mất mặt." Diệp Thành hừ lạnh mà nói. Đoạn hắn đứng lên gật đầu tạm biệt đám thương nhân kia, rồi mạnh mẽ kéo Từ Lạc đi.

Mọi người cũng không ai dám hó hé câu gì, cái thành tích khi say rượu của Diệp phu nhân, có ai mà lại không biết.

Từ Lạc lúc này thần trí mơ hồ, chỉ cảm thấy có một thứ gì đó nóng nóng đang ôm cô rất chặt, cô cau mày, khó chịu, nắm đấm nhỏ, thụi vào ngực người kia. " Buông ra đi, đồ háo sắc..."