Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé

Chương 21: Hôn ước bị ép buộc

Ngay lúc đó, điện thoại của Diệp Thành chợt reo lên. Hắn lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình, không có bắt máy nhưng lại đưa tay vẫy một cái, " Đặng tổng?"

Từ Lạc sau khi thấy Diệp Thành không bắt máy, liền để ý xem, hình như người tên Đặng tổng cũng ở đây.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh, quả nhiên ở cách đó không xa, liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi chỉ khoảng gần 30, mặc chiếc áo sơ mi màu trắng ngà, đưa tay vẫy vẫy với Diệp Thành.

Từ Lạc nhìn người đàn ông này, càng nhìn lại càng cảm thấy quen mắt. Trong đầu liền nhớ tới buổi đi khám thai, anh ta còn chẳng phải tên con trai ngồi cạnh Lương Minh Phương kia sao?

Diệp Thành đi tới chỉ thấy đối diện Đặng tổng, còn ngồi thêm một cô gái khác vô cùng nổi bật. Vừa thấy Diệp Thành đi tới, cô ta nở một nụ cười nhẹ nhàng, " anh họ, anh cũng ở đây ?"

Là Diệp Mộng.

Diệp Thành đơn giản ừ một tiếng, bắt tay với Đặng tổng, " Đặng tổng cũng tới đây ăn cơm?"

Đặng Đình Phi mệt mỏi, nới lỏng chiếc cà vạt của mình. Khổ người của anh ta khá lớn, trên người đều cường tráng, áo sơ mi kia nhìn có vẻ chật, " Diệp tổng, anh mau mang Diệp đại tiểu thư nhà anh về giùm đi, tôi chỉ muốn bình an mà ăn một bữa cơm thôi."

Từ Lạc nhìn một màn này, trong đầu liền lộ ra suy tư, xem ra, cô sắp được xem một chuyện tình cẩu huyết rồi.

Diệp Mộng vén tóc của mình sang một bên, ý cười đầy mặt, " Đình Phi, chỉ là một bữa cơm thôi mà, anh không nỡ để em ở lại ăn cùng sao, anh, có muốn uống một ly rượu đỏ không?"

"Được rồi," Sắc mặt Diệp Thành hơi trầm lạnh xuống, Diệp Mộng, em đi về trước đi."

Sắc mặt Diệp mộng thoáng lúng túng, bộ dạng ngay lập tức làm nũng, " Anh họ.."

Diệp Thành lạnh giọng, " về."

Mắt thấy Diệp Thành lạnh lẽo, Diệp Mộng liền thôi ngay cái vẻ nũng nịu kia, không dám phản bác nữa.

Tập Đoàn Diệp Thị là thiên hạ của Diệp Thành, bọn họ muốn cầm tiền, muốn sung sướng, muốn xa xỉ, đều phải nhờ vào Diệp Thành. Vì thế chỉ cần hắn nghiêm nghị lên tiếng, thì cho cô ta ăn gan hùm mật gấu cũng không dám lên tiếng phản kháng.

Diệp Mộng buồn buồn, tiếc nuối, cầm túi xách của mình lên, dậm chân bực bội rời khỏi, trước khi đi, đôi mắt không quên liếc Đặng Đình Phi một cái, rõ ràng là tình ý nồng đậm.

Diệp Thành dẫn theo Từ Lạc đến ngồi xuống đối diện với Đặng Đình Phi. Thở dài một hơi, hắn nhàn nhạt nói, " Đặng tổng, em họ tôi, con bé lại gây thêm phiền toái cho anh rồi."

Đặng Đình Phi buông dao nĩa xuống, ngữ điệu ôn hòa, " ...không sao đâu."

Diệp Thành nhìn anh ta lại nói, " chuyện hôn ước giữa anh và Diệp Mộng, tôi sẽ nghĩ cách, anh yên tâm."

Đặng Đình Phi mệt mỏi tựa lưng ra sau ghế, anh ta nhìn trân trân lên trần nhà, thở dài ra một hơi rồi nói, giọng đầy ai oán, ủy khuất, " ài, Minh Phương đã không để ý đến tôi cả hơn một tháng nay luôn rồi..."

...

Diệp Thành và Từ Lạc rời khỏi nhà hàng, cùng nhau đi về bãi đỗ xe.

Từ Lạc cuối cùng kìm lòng không đậu liền tò mò, " Diệp tổng, Đặng tổng kia là...?"

Diệp Thành nhìn cô một cái, hắn đáp, " à, anh ấy là tổng giám đốc công ty xây dựng Trung Quân, Đặng Đình Phi."

Từ Lạc nhíu mày một chút, liền vỗ vỗ trán một cái, " a, nhớ ra rồi, là anh ta, anh ta là chủ thầu xây dựng cao ốc Hoa Thiên, của tập đoàn Diệp Thị hai năm trước, là xây dựng Trung Quân đó hả?"

"Ừm." Diệp Thành gật đầu.

"Bảo sao, tôi nhìn anh ấy lại thấy quen như vậy." Từ Lạc chép môi, liền hỏi tiếp, " anh ấy và Diệp Mộng...có hôn ước sao?"

Diệp Thành trầm mặc một hồi, " hai người họ đính hôn rồi."

Từ Lạc bất ngờ, " vậy mà đính hôn luôn rồi sao?"

Quả nhiên cẩu huyết mà.

Vậy mà ngày đó ở bệnh viện, cô còn tưởng, Đặng Đình Phi và Lương Minh Phương là một đôi ấy chứ.

Không ngờ rằng, Đặng Đình Phi đã đính hôn rồi, như vậy hai người đó chẳng qua chỉ là bạn bè..hay còn là cái gì khác..?

Không lẽ, Từ Lạc cô nhìn nhầm rồi đi.

Diệp Thành đi tới bên cạnh xe hắn, mở cửa xe cho Từ Lạc ngồi vào trước, đoạn hắn quay sang mở cửa xe bên ghế lái, cũng ngồi vào, nhưng chưa có khởi động xe.

" Chuyện này dài dòng lắm." Diệp Thành nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói tiếp, "hôn sự của Đặng Đình Phi và Diệp Mộng là gia trưởng hai bên định đoạt, chủ yếu là liên hôn chính trị, vì lợi ích thôi."

Từ Lạc gật đầu, ừ một tiếng.

Liên hôn chính trị, cái này cô biết cũng không hề hiếm, bị gia tộc trói buộc phải kết hôn với người mà mình không thích, hôn nhân không có chút cơ sở tình cảm nào, thật cũng quá ư tàn nhẫn rồi.

Càng nghĩ, sinh ra trong gia đình quý tộc, thì nguy cơ bị lấy làm công cụ thu lợi, là vô cùng cao.

Từ Lạc nghe Diệp Thành nói, cô gật gật đầu ý đã hiểu, " vậy nên cả Đặng tổng và Diệp Mộng đều đáp ứng sao?"

Nghe tới Từ Lạc hỏi vấn đề này, chân mày Diệp Thành khẽ nhíu lại, " Đặng Đình Phi không có đáp ứng, một mực muốn giải bỏ hôn ước này. Nhưng mà...

Diệp Thành im vài giây, lại tiếp, " ..Diệp Mộng lại vô cùng thích Đặng Đình Phi, nên chuyện hôn ước này, nó hứng thú vô cùng, em cũng thấy đấy, nó đeo theo Đặng Đình Phi như sam, anh ta ở đâu, liền có mặt nó ở đó."

Từ Lạc như hiểu rõ, cô cười nhẹ, " Vậy Đặng Đình Phi kia không có nghĩ cách gì sao?"

Tay Diệp Thành chống lên vô lăng, từ tốn nói, " Anh ta cũng muốn giải quyết sớm đó chứ? nhưng hiện tại thế cục bây giờ, Đặng Đình Phi nhậm chức còn chưa được mấy năm, người nhà Đặng Gia luôn luôn dòm ngó cái địa vị kia của anh ta, hôn nhân là do trưởng bối đặt ra, nếu anh ta gây ra cớ gì, e rằng sẽ có kẻ lợi dụng mà chơi xấu."

Từ Lạc hơi nhíu mày một chút, trong tâm liền nghĩ ngợi, " quả nhiên, biển của thế gia thượng lưu quý tộc, quá sâu thẳm."

Đủ loại các kiểu đấu đá tranh giành, tính toán thiệt hơn, chẳng trách ban nãy, Đặng Đình Phi kia lại có bộ dạng mệt mỏi như thế.

Nếu nói vậy, nghĩa là, Đặng Đình Phi và Lương Minh Phương kia là một đôi rồi...