Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé

Chương 31: Chẳng có quan hệ nào cả

Từ Lạc ngồi yên ở ghế để theo dõi Lộ Hà xử lí cô nàng đang ve vãn Trần Phong như thế nào.

Lộ Hà nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Trần Phong. Cũng không biết Lộ Hà đã nói cái gì với cô gái kia, mà chưa đầy một phút ba mươi giây, cô nàng kia kia lập tức bụm mặt chạy mất tích.

Ánh mắt Từ Lạc nhất thời đầy sửng sốt, không thể tin được. Ngược lại thì cô rất rõ ràng.

Lộ Hà con nhỏ bạn này của cô, chỉ cần không phải đối mặt với Trần Phong, thì cái môtip giỡn người kia chính là level cực đại.

Âm nhạc vẫn còn tiếp tục, biểu diễn của đám vũ công trên sân khấu vẫn cứ kích thích bắn ra tứ phía của sàn Bar. Vì ở khá xa chỗ Lộ Hà, nên Từ Lạc chỉ có thể nhìn hành động, chứ cũng không nghe được lời nào.

Lấy điện thoại ra nhìn, Từ Lạc giật thót, đã muộn thế này rồi. Bé cún của cô vẫn còn chờ cô về nữa đó.

Nghĩ rồi, cô gửi tin nhắn cho Lộ Hà, rồi rời khỏi club Bar, đi về trước.

Ra khỏi quán bar, một trận gió đêm thổi tắp vào mặt, thật lạnh, khiến cô run lên. Cô vội vàng xiết lại áo khoác trên người giữ ấm.

Cầm lấy điện thoại mở lên định gọi taxi, thì một chiếc xe màu đen bóng chậm rãi di chuyển đến gần cô.

Từ Lạc ngẩng đầu nhìn cái xe sang màu đen bóng kia, cô nghĩ rằng mình đang cản đường xe, nên nhấc chân đi tới bên cạnh đường khác.

Ai mà ngờ, chiếc xe này vậy mà lại chạy chậm chậm theo nhịp bước chân của cô.

"Kì lạ...Tài xế xe này bị hâm à." Từ Lạc thầm mắng. Cô dừng lại nghiêng đầu nhìn qua cửa kính xe, vừa lúc cửa kính xe từ từ hạ xuống.

Cửa kính xe vừa hạ xuống, bên trong là Diệp Thành, sắc mặt tức giận đen như đáy nồi.

Thanh âm lạnh lẽo nguy hiểm vang lên, "chơi đủ rồi chứ?"

Từ Lạc giật mình, nhíu nhíu mày, " Anh theo dõi tôi?"

Trên khuôn mặt của Diệp Thành không nhìn ra được biểu cảm gì, hắn chỉ là duỗi tay kéo cửa xe ra, " còn không mau vào xe ngồi."

"Làm gì chứ?" Từ Lạc dửng dưng hỏi.

Diệp Thần dường như đang nén giận, chỉ nhàn nhạt nói, " đưa em về nhà."

" Đang yên đang lành, anh bị thần kinh à?" Từ Lạc khinh thường nói mà hừ lạnh một tiếng, " tôi không lên, không cần anh đưa tôi về, tôi tự gọi taxi."

Diệp Thành xiết chặt tay lái, hai mắt lạnh lẽo như băng tuyết, " Từ Lạc, đừng ép tôi ngay tại chỗ này nổi giận với em, lên xe!!"

Từ Lạc không để ý đến hắn, cô cầm điện thoại toan gọi xe, nhưng vừa gọi đi, cuộc gọi lại không thể thực hiện vì điện thoại hết tiền.

Cô lúng túng nhìn Diệp Thành, ho khan một tiếng, " vậy tôi...tôi ngồi xe anh về là được."

Leo lên xe rồi, cô im lặng không nói gì. Diệp Thành lập tức lái xe rời đi.

Trong đêm tối, chiếc siêu xe đen bóng loáng chuyển bánh bắt đầu vững vàng mà chạy.

Xe chạy được một quãng khá xa thì Diệp Thành chợt cất tiếng hỏi, " ở bên ngoài chơi có vui không?"

Từ Lạc nghe ra từ trong thanh âm của Diệp Thành có cái gì đó không đúng, cô liền cảnh giác đáp lời, " anh..muốn làm gì tôi?"

"Em thèm đàn ông đến như vậy?" Diệp Thành cười lạnh lẽo, " một ngày không ở gần đàn ông, em liền không chịu nổi."

" Cái gì??" Từ Lạc có chút bối rối lẫn tức giận vì câu nghi vấn này của Diệp Thành.

Diệp Thành hít một hơi sâu, bình tĩnh nói, "tại sao lại đến những nơi hỗn tạp, xấu tốt lẫn lộn như thế?"

" Cái gì mà tốt xấu chứ ?" Từ Lạc cau mày, "tôi cảm thấy bình thường, chẳng có gì xấu cả."

"Bình thường??" Diệp Thành lập tức thắng xe, quay đầu nhìn chằm chằm Từ Lạc, nghiêm giọng nói, " ba con phố phía sau quán bar này toàn là khách sạn cấp cao, em cảm thấy cái club bar này là bình thường?"

Từ Lạc bị hắn nhìn tới có chút sợ hãi, trong lòng liền nổi điên, đưa tay đẩy hắn ra, " anh quản tôi nhiều vậy làm gì?"

Diệp Thành không trả lời, chỉ là ánh mắt hắn ngày càng lạnh lẽo đến nỗi muốn đóng băng Từ Lạc.

Từ Lạc thẳng thắn nói tiếp, " Diệp Thành, hiện tại chúng ta vốn chẳng có quan hệ nào cả, chuyện của tôi không liên quan đến anh."

Ánh mắt Diệp Thành nhanh chóng chuyển màu, rõ ràng hắn đang rất tức giận, " Lý Từ Lạc, em nói chúng ta không quan hệ nào cả sao? Sao em lúc nào cũng muốn chống đối tôi. Khốn kiếp, vậy thì một lần nữa tôi với em sẽ quan hệ ở cùng một chỗ là được."

Lời vừa dứt, Diệp Thành kéo Từ Lạc lên đùi hắn, rồi xoay cô lại, đè cô lên thành ghế tựa.

Từ Lạc bị hắn đè chặt không thể nhúc nhích, trong lòng điên tiết, lên tay nhéo mạnh vào cổ Diệp Thành, " buông tay ra.!"

"Không buông !" Diệp Thành gằn lên.

Tay Từ Lạc gia tăng lực, " quan hệ ở cùng một chỗ, Diệp Thành anh không biết xấu hổ sao?"

Diệp Thành thấy sắc mặt Từ Lạc căng lên tới đỏ bừng, nên hơi buông lỏng tay.

Từ Lạc cười lạnh, " Diệp Thành, anh cho tôi là cái gì? Một cái áo? Hay một cái quần, thích thì mặc, không mặc thì ném vào xó nhà, anh cút đi..!!"

Một giọt nước mắt khẽ ứa ra, " Diệp Thành, tôi nói cho anh rõ, tôi không phải cái quần, cái áo, cũng không phải món đồ chơi để mặc anh chơi chán rồi ném."

Cô hít một hơi sâu, ánh mắt đỏ ngầu vì uất hận, " anh cho rằng, cả thế giới này đều sẽ vây quanh anh, không đâu, chẳng qua vì anh có tiền thôi. Anh cho rằng tôi sẽ còn mãi chăm sóc cho anh, khắp nơi tối ngày đi theo để lấy lòng anh, sẽ không có chuyện đó nữa."

Diệp Thành cứng họng, mãi mới thốt lên, "câm miệng, không cho em nói tôi."

" Tôi cứ nói đấy, hôm nay dù nói 100 lần, hay 1000 lần, tôi vẫn sẽ nói. Từ Lạc thả tay ra không nhéo cổ Diệp Thành nữa, cô oan ức nói, " từng chăm sóc cho anh, làm vợ hữu danh vô thực của anh, làm nơi để anh giải tỏa, cái gì cũng nghe theo anh, đó là vì tôi yêu, tôi thích anh tới cam tâm tình nguyện. 5 năm, là 5 năm đó, nhưng anh chưa một lần coi tôi là vợ, chưa bao giờ thích tôi, người anh yêu lại là Lưu Tâm Nhã...

Hahahha....Từ Lạc cười đến chua chát, "tôi nhận thua, thua rồi. Nên đoạn tình cảm này của chúng ta, tôi từ bỏ, tôi mệt rồi, tôi không yêu anh nữa, không muốn móc tim, móc phổi để bên anh nữa..."

Diệp Thành nghe Từ Lạc nói một hơi, dường như bao nhiêu ủy khuất suốt bao lâu nay của cô, một lần này phát tiết hết trước mặt hắn, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Từ Lạc đưa tay quệt đi nước mắt, cô bình tĩnh mà nói, " mấy hôm nay, bạn học của tôi hay khuyên tôi, nên kết thúc, đi tìm người đàn ông để tôi dựa vào, tôi cũng đang suy nghĩ về chuyện đó...vậy nên..."

"Em câm ngay !" Diệp Thành gằn lên, chả hiểu vì cái gì, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi..sợ rằng cô sẽ đi..

Hắn thực không muốn....

Bất giác, hắn đưa môi mình hôn xuống môi cô. Từ Lạc đẩy mạnh hắn ra, lau nhẹ khóe miệng, " Diệp Thành, anh nghe đây, tôi và anh ly hôn rồi, anh đã có Lưu Tâm Nhã, vậy thì tôi chúc anh và cô ta mãi hạnh phúc. Không cần anh lại quan tâm tôi, tôi sẽ tìm bến đỗ khác cho riêng tôi. Anh mà còn quấy rầy tôi, tôi liền cho anh lĩnh hội một chút, khi tôi đạp hạ bộ người khác có bao nhiêu ác độc."

...