Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé

Chương 73: Hợp đồng thỏa thuận nuôi con

Trong Phòng siêu âm Màu.

Từ Lạc được nằm trên giường đơn, dựa theo dặn dò của sĩ, vén áo bầu rộng lên, cái bụng năm tháng của cô hiện tại đã nhô lên hẳn, tròn tròn trắng trắng.

Diệp Thành có chút trầm mặc mà ngồi bên cạnh Từ Lạc giúp cô xách đồ.

Chủ nhiệm Chương thuần thục mà điều khiển máy móc, không bao lâu, trên màn ảnh xuất hiện một mảnh quang ảnh.

Từ Lạc lúc này cũng không quan tâm gì nhiều, ánh mắt hiếu kì nhìn chằm chằm vào màn hình, cô hỏi, " Cái này, nhìn thế nào?"

Chủ nhiệm Chương mỉm cười nói, " đừng sốt ruột, đợi tôi chỉnh xong, là có thể nhìn thấy em bé rồi."

Trên tay cô hoạt động một hồi, màn hình càng lúc càng rõ ràng. Cầm một cây viết, ở trên màn hình khẽ chỉ, giải thích, " đây, cô xem, góc độ này có thể nhìn thấy đầu đứa nhỏ này...nhìn xem, nó hiếu động lắm."

Tất cả lực chú ý của Từ Lạc bị cái đầu nho nhỏ trên màn hình hấp dẫn.

Đó là...con trai của cô. Là máu mủ của cô?

Cô vậy mà có con thật rồi.

Diệp Thành nhìn cái đầu nho nhỏ trên màn hình, nhìn tới mắt cũng không chớp. Vừa quay đầu, chỉ thấy Từ Lạc đang chăm chú nhìn màn hình, hai mắt sáng lên, khóe môi đang câu lên, rõ ràng là đang vui vẻ, hưng phấn.

Chủ nhiệm Chương thay đổi góc nhìn, liền thấy được tất cả động tác nhỏ của đứa bé, thậm chí ngay cả há miệng cũng có thể nhìn ra. Cô cười nói, " Chà, sau này nhất định là một cục cưng rất hoạt bát và đáng yêu."

Từ Lạc gật gật đầu, hoạt bát và đáng yêu, là đương nhiên rồi, con trai của cô mà.

Chủ Nhiệm Chương lại nói, " Nhìn vợ chồng hai người tuấn nam, mĩ nữ thế kia, đứa nhỏ sau này hẳn nhất định là tuấn tú bất phàm đó nha."

Tuấn tú bất phàm, vậy nghĩa là con trai thật rồi.

Từ Lạc nghĩ thầm. Bất giác cô nhìn Diệp Thành, vẫn thấy hắn bình thản. Xem ra, hắn dù trai hay là gái cũng đều như nhau.

Chủ nhiệm Chương cười cười, " tôi nói tuấn tú bất phàm, nghĩa là nó có giới tính giống bố đấy. Hai người thích trai đầu lòng hay gái đầu lòng?"

Diệp Thành một bên lúc này mới mở miệng, " à, không sao cả, nếu là trai thì là tiểu hoàng tử, nếu là con gái, thì là tiểu công chúa. Với tôi dù là trai hay gái đều là con của tôi cả. Không có khác biệt."

Chủ nhiệm Chương nghe Diệp Thành nói, liền có chút cảm kích trong lòng. Thật hiếm có ngườ cha nào đều không quan trọng giới tính con cái.

Kiểm tra siêu âm màu kết thúc, hai ngườiblaij giống như các đôi cha mẹ khác, xúc động trong lòng mà ngồi chờ một lát. Chủ nhiệm Chương bên kia cầm tới một bản kết quả siêu âm và một đĩa CD. Cô nói,

" Số liệu tôi đã kiểm tra hết rồi, tình hình rất khả quan. Thai nhi cực kì khỏe mạnh, hoạt bát." Chủ nhiệm Chương tháo mắt kiếng xuống tiếp lời, " trong đĩa CD này có ghi lại quá trình siêu âm màu hôm này, hai vợ chồng có thể giữ lại làm kỉ niệm."

Từ Lạc mặt đầy kinh hỉ mà đón lấy đĩa CD.

Đây được xem như một trò chơi diễn thành thực tế, từ thai nghén, thành hình, đến ra đời rồi lớn lên trưởng thành, mỗi bước từng dấu chân, mỗi dấu chân không chừng sẽ là kinh hỉ và cảm động.

Đĩa CD này, chính là ấn tượng đầu tiên của tiểu Bảo Bảo được lưu lại cho cha và mẹ của nó.

Diệp Thành nhìn Từ Lạc nhận lấy đĩa CD, rồi gật gật đầu với chủ nhiệm Chương, nói, " cảm ơn bác sĩ, vất vả cho chị rồi."

" Không có gì, không có gì." Chủ nhiệm Chương cũng vui vẻ.

Diệp Thành mang Từ Lạc xuống lầu, Từ Lạc vừa đi, vừa xem lại giấy siêu âm, mặc dù trong giấy có vài chỗ cô không hiểu, nhưng là vẫn muốn xem. Cảm giác rất hạnh phúc trong lòng.

Chờ Từ Lạc sau khi lên xe ngồi vững rồi, Diệp Thành mới lên tiếng, " Bác sĩ nói con và em rất khỏe mạnh."

Từ Lạc đặt giấy siêu âm xuống, trầm mặc một lát mới nói, " ừ."

" ....lời ban sáng nói với em, có hơi quá, anh không phải có ý đó đâu." Diệp Thành áy náy.

Từ Lạc nhớ tới lời ban sáng Diệp Thành nói với cô, tim liền có chút đau.

Nhưng chỉ là thoáng qua, không nhiều lắm cũng không tính là đau. Dù gì, cô đã quyết định không để ý đến hắn nữa, nên cũng không cần thiết dính lấy mà đem từng lời từng chữ của hắn để mình đau. Cô nói, " tôi biết rồi, anh lái xe đi, lời không nói, anh cũng nói rồi, tôi cũng không bận tâm làm gì."

Diệp Thành vẫn không khởi động xe, hít sâu một hơi, nghiêng đầu tới. " Anh nói sẽ chăm sóc cho em, nên chịu trách nhiệm, anh đều sẽ chịu."

Ánh mắt thờ ơ của Từ Lạc quăng tới trên gò má anh tuấn của Diệp Thành, cô nhàn nhạt nói,

" Diệp Thành, anh vốn nên chịu trách nhiệm, bắt đầu từ lúc tôi biết mình mang thai con của anh, nếu đứa nhỏ được sinh ra, thì giữa chúng ta đã có một mối liên kết không cách nào có thể chặt đứt được. Ít ra, tôi cũng phải cho đứa bé biết, rằng nó cũng có cả cha lẫn mẹ như bao đứa trẻ khác.

Diệp Thành nghe cô nói, cổ họng hắn nghẹn lại, hơi khô.

Từ Lạc hít một hơi sâu, hiển nhiên là muốn nói ra vài lời cất giấu trong tim, " khoảng thời gian này, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi nghĩ nhất định cả đời này sẽ không qua lại với anh nữa. Nhưng nghĩ lại, thì đứa bé không thể không có cha, nếu chỉ có mẹ không, nó sẽ thiệt thòi, bản thân tôi không sợ mình làm mẹ đơn thân, nhưng tôi không thể vì ích kỉ của bản thân mà cướp đi quyền lợi của nó. Tôi càng ngày càng hi vọng nó sẽ có được mọi thứ tốt nhất, để nó hoàn toàn yên ổn mà lớn lên."

Diệp Thành nghe đến đây, trong lòng không khỏi nhảy lên vì kích động.

Lời này của Từ Lạc, chẳng phải là muốn làm lại một gia đình với hắn sao?

Từ Lạc nhìn Diệp Thành, biết ngay anh đang hiểu lầm ý cô, liền cười nói, " anh đừng hiểu lầm, tôi không còn can đảm và hứng thú để tạo nên gia đình với anh nữa đâu."

Diệp Thành bỗng dưng siết chặt bàn tay.

Từ Lạc bình tĩnh mà lạnh nhạt, cô nói tiếp, " để đứa bé có được điều kiện tốt nhất, tôi và anh sẽ kí một bản thỏa thuận cùng nuôi dưỡng."

Ánh mắt Diệp Thành bỗng căng chặt, " ý em...là hi vọng chúng ta cùng nuôi con, nhưng không chung nhà?"

"Gần như là vậy," Từ Lạc dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nói, " chúng ta kí thỏa thuận, quy định trách nhiệm hai bên cùng nuôi con, chúng ta không cần ở cùng nhau, nhưng đứa bé đều phải được tiếp xúc cùng cha và mẹ nó, bồi dưỡng tình cảm cho nó, đây là suy tính tốt nhất cho con."

Diệp Thành phản đối, " không được, như em nói, chỉ là tạm thời mà thôi, đứa nhỏ lớn lên, chắc chắn sẽ biết được chân tướng."

Từ Lạc cười, nói, " anh lo gì, tôi cái gì cùng nhịn được, tôi mọi thứ đều có thể làm tốt một mình."

Trong lòng Diệp Thành chợt nhói, đúng Từ Lạc vợ của hắn là mạnh mẽ kiên cường, cái gì cô cũng một mình vượt qua, không cần ai cả. Hắn biết rất rõ ràng.

Mấy năm trước, có lần cô bị té cầu thang, đầu gối bị trầy, máu trào, lúc y tá xử lý vết thương, cô một chút cũng không kêu la. Cắn răng mà chịu.

Lần đó, hắn thật sự không nhịn được mà hỏi, đau như thế sao lại không kêu ra.

Câu trả lời của Từ Lạc hắn nhớ vô cùng rõ ràng, cô khi đó chỉ thản nhiên đáp, " kêu ra có tác dụng sao? Kêu cho ai nghe, cũng không ai sẽ đau lòng, cũng sẽ không có bất kì thay đổi nào, em không muốn mình phải lúng túng cùng khó chịu."

Cô thật sự có thể nhịn được mức độ đó.

Diệp Thành không chút nghi ngờ nào, hiện ta8 cho đến về sau, nếu như Từ Lạc hạ quyết tâm, vậy thì thỏa thuận này, cô nhất định sẽ có thể thực hiện nó một cách đầy đủ.

Từ Lạc nghĩ một lúc nói tiếp, " Chúng ta không cần nói quá nhiều chuyện với con, chỉ când cho nó biết nó có cha mẹ đầy đủ, cha mẹ nó đều yêu thương nó. Bản thỏa thuận này, chính là chúng ta cùng nhau nuôi con, cùng cho nó tình yêu thương, nhưng giữa tôi và anh, không có bất kì nghĩa vụ nào, ngoại trừ con, tôi và anh không có liên quan bất kì cá nhân nào, anh có cuộc sống của anh, tôi cũng có tự do của tôi."

Diệp Thành rơi vào trầm mặc, xoay người khở động xe, trước khi lái xe khỏi bệnh viện, chỉ nghe thấy hắn hạ thấp giọng, " em cho anh thời gian suy nghĩ chút."

Lái xe về chung cư, Từ Lạc trở về phòng mình, Diệp Thành còn một khối công việc, nên dặn dò cô vài câu, rồi xuống lầu, lái xe đến công ty.

Từ Lạc nhìn theo bóng lưng của hắn, không khỏi phiền não, " có lẽ, hai ngườ họ chỉ có thể còn liên hệ trên thỏa thuận hợp đồng mà thôi."