Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 4 Chương 10: Thần thánh học viện

Mỗi tháng, Thiên Không Thành xuất hiện trên bầu trời thánh vực một lần, đám người Cổ Diêu may mắn thấy được tòa thành thần kì.

Cho đến khi Thiên Không Thành biến mất ở phía chân trời, Cổ Diêu đi vào trong thánh vực mà trong lòng vẫn chưa hết rung động.

Thật không thể tin nổi, đây là lực lượng gì, có thể làm cho một tòa thành bay trên bầu trời?

Thần lực!

Trên thiên không chi thành nghe nói có một thánh điện hung vĩ, thờ phụng Quang Minh Thần, thánh điện cũng được xem là đại biểu ở nhân gian của Quang Minh thần.

Chưa người nào được gặp Quang Minh thần, nhưng trên tạp địch đại lục chưa ai nghi ngờ về sự tồn tại của quang minh thần, cùng với tấm lòng nhân ái và thông thiên thần lực của quang minh thần, chỉ dạy cho con người hoạt động, cách thức sử dụng năng lượng. Trực tiếp đón nhận lời của người chính là thánh điện nơi thờ phụng và cúng tế người, cùng với thánh điện kỵ sĩ thủ hộ.

Vì để có thể giúp cho nhiều người có thể sử dụng được lực lượng cho nên thần thánh học viện được thành lập.

Trong thần thánh học viện có vô số điển tịch huyền ảo, cơ hồ bao quát toàn bộ lý luận võ học của đại lục, đến nỗi rất nhiều đại gia tộc hoặc là cao thủ thành danh đều đưa người thân của mình đến đây để học tập.

Mấy ngàn năm qua, học viện cũng đã đào tạo ra không biết bao nhiêu là tuyệt đỉnh cao thủ!

Bên dưới Thiên Không Thành là thánh vực, trung tâm của đại lục. Nó không phải là trấn, thành, cũng không phải quận hay là bât kỳ một loại khu vực hành chính nào, từ xưa đến nay không có một thế lực nào quản lý nó, cho dù là lúc mà La Áo đế quốc cường đại nhất cũng không dám đưa nó vào trong lãnh thổ, khiến cho nó trở thành một địa phương vô cùng đặc thù.

Không ai biết thánh vực bắt đầu tồn tại từ khi nào, tóm lại là nó có một bề dày lịch sử khó mà tưởng tượng nổi, có thể cần phải nghiên cứu đến thời thượng cổ mới biết rõ về lịch sử của nó.

Mọi người đều cho rằng thánh vực chính là do thần tạo ra, mà bên trong thánh vực thì khắp nơi đều tràn ngập thần tích, ví dụ như thiên không chi thành ở phía trên, bốn mùa đều như mùa xuân, người sống ở đây đều có tuổi thọ trung bình cao hơn hẳn người bình thường mười đến hai mươi năm, cùng với vô số các dị tượng khác, khó mà có thể giải thích được.

Lần đầu đi đến thánh vực, ngay cả những thi nhân có kiến thức uyên bác cũng cảm thán không thôi, đây là một thành thị có nhiều đặc điểm cổ điển. Kiến trúc phần lớn đầu giữ lại hình dạng nguyên thủy, cùng với hình dạng của các thành thị hiện tại trên đại lục hoàn toàn khác nhau, bên trong thành, ở khắp nơi đều có chạm khắc các thạch điêu quỷ thần, các ác ma đáng sợ, các chiến sĩ giơ cao chiến phủ, các đại ma pháp sư, thiên sứ với đôi cánh trên lưng … tràn ngập các sắc thái thần thoại. đồng thời nó cũng phi thường rộng lớn, còn hơn cả Lan Tư quận, thậm chí là lớn hơn bất cứ một quận nào trên đại lục, độ phồn hoa thì hơn hẳn các đô thành.

Thần Thánh Học Viện chiêu sinh, chính là thời gian giúp cho các thương nhân nâng cao sinh ý. Tuy rằng thời gian chiêu sinh còn hơn nửa tháng nhưng các phòng trong các khách điểm ở thánh vực đã kín người, hoặc là đã được đặt trước. Cổ Diêu vất vả lắm mới tìm được một gian phòng trong một tiểu khách điếm, mỗi ngày tốn ba kim tệ. không chỉ chi phí ở mà chi phí ăn uống đi lại cũng mắc kinh người.

Tiêu Dao Môn trên đại lục có mấy địa phương ước định dấu hiệu, sau khi tìm được chỗ trú chân, Cổ Diêu liền tìm điểm liên lạc gần nhất để làm ký hiệu, nơi hắn làm ký hiệu là một đại thụ ngàn năm. Loại ký hiệu này vốn rất khó bị chú ý và chỉ có người trong tiêu dao môn mới có thể hiểu được thông điệp của nó.

Qua mười ngày, số người vào thánh vực lại càng nhiều, ngay cả các khách điếm nát vụn cũng đầy người, thậm chí có nhiều người phải ngủ ở ngoài sân hoặc ở các con hẻm, bọn họ đều kiên nhẫn đợi đến ngày chiêu sinh của thần thánh học viện.

Cổ Diêu so với những người chờ đến ngày chiêu sinh của thần thánh học viện còn nóng lòng hơn, bởi vì Philip vẫn chưa tìm đến.

Một ý tưởng đáng sợ hiện lên trong đầu hắn – chẳng lẽ sư phụ bị mụ điên kia “Hấp Xong Giết”?

Cổ Diêu nhanh chóng xua tan ý nghĩ đó ra khỏi đầu, không có khả năng đó, sư phụ lợi hại như vậy, khẳng định là không có việc gì! Nhưng hắn lại hiện lên một ý khác trong đầu, đối phương là một Ninja, trình độ đã đạt đến cảnh giới cao nhất của thích khách, một Ninja khi muốn giết ai thì kẻ đó khó sống.

Cổ Diêu rất sợ hãi, đến nỗi đêm đó hắn thấy ác mộng, trong mộng, hắn và đoan mộc tình tình cảm đang mãnh liệt thì đột nhiên khuôn mặt nàng trở nên dữ tợn, giơ cao trường kiếm đâm thẳng vào tim của hắn! Muốn tránh, nhưng lại không thể nào tránh được!

“Không!”

Cổ Diêu từ trong mộng tỉnh lại hô to một tiếng, thờ phì phò như con bò mộng, trên trán đầy mồ hôi lạnh!

“Cổ Diêu ca ca huynh làm sao vậy?”

Hàn Đan không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh hắn dùng khăn ướt lau mồ hôi trên trán hắn và ân cần hỏi.

“Không có gì, chỉ là mơ thấy ác mộng mà thôi, Đan Đan, muội mau ngủ đi.”

Sau khi Hàn Đan lên giường ngủ, Cổ Diêu vẫn không thể nào ngủ được.

Mấy ngày nay hắn luôn tự nhủ không được nhớ đến đoan mộc tình, nhưng đó lại là một thứ áp lực mà không thể nào tránh khỏi được, áp lực càng lâu thì bộc phát ngày càng mãnh liệt.

Vừa nghĩ đến Đoan Mộc Tình thì một tràng ý niệm như sóng vỡ bờ không gì cản nổi hiện lên trong đầu hắn. Cổ Diêu phát hiện chính bản thân mình không thể nào kiềm nén cảm xúc và suy nghĩ về nàng, dung mạo xinh xắn, cá tính ôn nhu, làn da trắng hồng tự nhiên, song đỉnh ngọc phong ngạo nhân, suối tóc óng mượt, đôi môi anh đào, chân mài xinh đẹp, tất cả những gì có liên quan đến nàng.

Một ngày nào đó, nàng có khi nào giống như Ngả Mã dùng trường kiếm đâm vào tim mình giống như và Ngả Mã đối với sư phụ không?

Sư phụ nói không sai, bản thân mình chỉ là một tiểu đạo tặc mà thôi, Đoan Mộc Tình đối với mình chỉ có hận ý, Đoan Mộc gia tộc vĩnh viễn không có khả năng tiếp nhận mình.

Sau vài ngày, trong lúc chờ đợi Philip, hắn đưa hàn đan dạo chơi xung quanh thánh vực. Hắn hy vọng phong cảnh xinh đẹp nơi này sẽ giúp hắn giảm bớt các tưởng niệm về đoan mộc tình.

Thánh vực so với quận lớn hơn nhiều, trong vài ngày không thể nào dạo chơi hết được, hôm nay bọn họ đi đến trung tâm của thánh vực.

Tuy nói là du ngoạn nhưng đại đa số thời gian Cổ Diêu giống như kẻ thất thần, chỉ có hàn đan là thập phần hăng hái, đột nhiên, nàng chỉ vào phía trước nói:”Cổ Diêu ca ca, huynh xem, bên kia có nhiều người quá!”

“Đâu?” Cổ Diêu ngẩng đầu, nhìn theo hướng chỉ của hàn đan.

Chỉ thấy ở đằng xa là một cánh cửa lớn bằng đá, hơn năm người mới có thể ôm hết được một cây cột dựng mỗi bên, trên thân cột có khắc một con viễn cổ cự long, mỗi khối lân giáp đèu nhẵn nhụi, vô cùng giống nhau, đang giương nanh múa vuốt, uy mãnh tuyệt luân, tựa như muốn xông lên tận cửu thiên. Mà ở trên cao hơn ba mươi thước đó chính là một biển thượng, có ghi bốn chữ vàng sáng chói “Thần Thánh Học Viện” theo lỗi chữ cổ.

Phía dưới có vô số người đang tiến vào trong học viện.

Đây chính là Thần Thánh Học Viện, đệ nhất ma vũ học viện của đại lục sao?

“Ngươi chỉ là một tên tiểu đạo tặc, Đoan Mộc Tình sẽ thích ngươi sao, đoan mộc gia tộc sẽ tiếp nhận ngươi sao?”

Những câu nói tàn khốc của Philip văng vẳng bên tai hắn, trái tim Cổ Diêu đau nhói, hai bàn tay nắm chặt. Cuối cùng hắn nói:”Đan Đan, chúng ta vào xem!”

Hắn không muốn vĩnh viễn là một đạo tặc, chỉ có thể sống cuộc sống âm thầm trong bóng tối, tuy rằng có thể có được vô số kỳ trân dị bảo, nhưng có một thứ mà đạo tặc vĩnh viễn không thể có được! <@Bắt đầu vì gái quên mình rồi -.-‘ >

************

*Hết quyển 4*

************