Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 7 Chương 102: Tán Công (II)

Ngoại trừ cửu dương cương khí của thiên ma quyết ra thì linh động đấu khí và cả vô ảnh đấu khí cũng không thể may mắn thoát khỏi được.

Hôm nay đấu khí trong cơ thể của Cổ Diêu đã cạn kiệt, sức lực hoàn toàn không còn, tiếp theo là thể lực cơ bản của con người, thậm chí cuối cùng là sức sống.

Hắn có cảm giác rất là lạnh, tựa như là nằm trong băng tuyết, hết lần này đến lần khác thở ra, nhưng đều là khí nóng cả.

Ngực hắn đập chậm kinh hồn, sắc mặt đã từ tái nhợt biến thành tro tàn.

Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ sự cường đại của ngày hôm qua chỉ là hiện tượng giả mà thôi, sau khi mở ra sinh môn, nhất định là đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi, chỉ là không có phát tác tức thời mà thôi.

Tẩu hỏa nhập ma phân ra nhiều loại. Có loại máu chảy ra từ miệng.

Gân mạch vỡ nát, thậm chí vô duyên vô cớ bạo tễ.

Mà trong số đó có một loại gọi là tán công, tán công là một tình huống mà vũ giả không hề có hiện tượng bệnh gì cả.

Trái ngược lại thực lực còn tăng mạnh, nhưng loại tình huống này giống như hồi quang phản chiếu của người sắp chết, duy trì trong thời gian vô cùng ngắn ngủi, nhưng sau đó sức lực sẽ dần dần tan biến, mất đi từ từ, sau khi đấu khí tiêu hao hết sẽ đến thể lực rồi đến sức sống.

Khi mà sức sống không còn nữa thì cũng là lúc tử vong.

Bây giờ tình trạng của mình quả thật là rất giống tán công!

Xem ra thực lực của một người chỉ có thể chậm rãi tích lũy mà thành, không có khả năng đột nhiên tăng vọt, ngoại trừ thiêu đốt sức sống.

Cổ Diêu chỉ có thể cười khổ trong lòng, cho dù là thiên ma quyết cũng không thể nào thoát khỏi được quy luật của tự nhiên, hoặc có lẽ sinh môn chính là một cái bẫy trong đó, làm sao có thể có được một công pháp quỷ dị như thế?

Trước mắt dần dần mơ hồ, ngay cả sức để mở mi mắt ra cũng không có.

Thật sự phải chết sao? Quả thật là có chút không cam lòng!

Đây chính là ý thức cuối cùng trong đầu của Cổ Diêu.

Cho đến tối, Hạ Hầu Cẩn cùng Tạp La mới về.

Trận đấu của Tạp La tiến hành vào buổi tối, mà trận đấu của hắn vừa xong thì còn khoảng một giờ nữa là đến trận đấu của Hạ Hầu Cẩn, chẳng lẽ lại về túc xá mà không xem, vì vậy mới đến để xem cuộc chiến, vì thế cho nên tối mới về.

Hạ Hầu Cẩn vừa vào túc xá đã mở miệng nói:”Lão Nhị! Lão Nhị!”

Không ai lên tiếng!

“Vẫn chưa trở về sao?” Hạ Hầu Cẩn cau mày nói:”Tiểu tử này tại sao lại như thế nhỉ, tự nhiên lại thua khó coi như thế, chẳng lẽ hôm qua đấu cùng Hách Liên Kiếm quả thật đã tổn thương nguyên khí? Hôm qua hắn hoàn toàn không có vấn đề gì mà, mà đối thủ của hắn là bối khắc thực lực tương đương hắn, sau khi hắn đột phá được bình cảnh thì có thể thắng được.”

Tạp La cười nói:”Chắc là đi xem trận chiến của mỹ nữ rồi? Ta nhớ hình như là trận đấu của Kỵ Sĩ Hệ Giang Nhã Tĩnh, và mục sư hệ Lạp Bối Nhi, thời gian đấu cũng cùng với chúng ta.”

“Có thể!” Hạ Hầu Cẩn bất mãn nói:”Tiểu tử này không ngờ lại trọng sắc khinh bạn, ta thật là nhìn lầm hắn rồi, ài!”

Mặc dù đối thủ của hai người cũng không có gì đặc biệt lắm, dễ dàng giành chiến thắng, nhưng đây chính là tình huynh đệ, thắng bại không có quan hệ.

Hạ Hầu Cẩn vừa lẩm bẩm vừa đi ngang qua phòng, sau đó hắn bất ngờ phát hiện có một người nằm ngủ trên giường.

“Hừ, lão nhịm ngươi đã về?”

Thấy Cổ Diêu không lên tiếng, Hạ Hầu Cẩn nhíu nhíu mày:”Như thế nào mà ngủ say như chết thế!”

Sau khi đến gần Hạ Hầu Cẩn phát hiện ra Cổ Diêu không phải là đang ngủ, sắc mặt như là tro tàn, hai mắt nhắm nghiền, chưa ai ngủ mà lại giống người chết như thế.

Hạ Hầu Cẩn kinh hãi:”Mau, lão tam, lập tức đi gọi thần quan của học viện lại đây!”

-------------

Khi Cổ Diêu mở mắt ra thì hắn nhìn thấy đầu tiên chính là vẻ mặt khẩn trương của Hàn Đan, cùng với Hạ Hầu Cẩn đang đứng ngồi không yên đi tới đi lui, Tạp La thì có vẻ yên tĩnh hơn ngồi ở trên ghế, nhưng việc hắn không đến phòng thí nghiệm, một nơi mà Luyện Kim Thuật sư ít khi nào rời khỏi cũng đủ chứng minh hắn rất quan tâm đến Cổ Diêu.

“A, Cổ Diêu ca ca! Cổ Diêu ca ca, ca tỉnh rồi!”

Sau khi Cổ Diêu khôi phục ý thức, Hàn Đan vui mừng lẫn sợ hãi mà kêu to lên.

“Sao, thật sao?” Ci đầu to của Hạ Hầu Cẩn lập tức tiếp cận.

“Uh, đại ca, ta chưa chết?” Đây chính là câu nói đầu tiên của Cổ Diêu sau khi tỉnh dậy.

Hạ Hầu Cẩn ngẩn người nói:”lão nhị, đầu óc ngươi không có vấn đề gì chứ?”

Tạp La cũng tiến đến:”lão nhị, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?”

Cổ Diêu cười khổ nói:”Ta cũng không biết.” Nói xong thì dưới sự trợ giúp của Hàn Đan ngồi dậy, lúc này hắn phát hiện, khí lực đã toàn toàn khôi phục lại. Mặc dù còn rất là yếu, bất quá có thể cử động thân thể, tốt hơn tình huống trước khi hôn mê nhiều.

Hạ Hầu Cẩn tiếp lời nói:”Thần quan của học viện sau khi xem xét cho ngươi có nói tình trạng của ngươi rất là nghiêm trọng, khó qua nổi đêm đó, không thuốc nào có thể chữa trị được, còn bảo ta lo chuẩn bị hậu sự cho ngươi! Hừ, nếu không phải thân phận của hắn tại học viện và tuổi tác cũng đã lớn thì ta đã cho hắn một quyền rồi, lão nhị bây giờ không phải là rất tốt sao? Ta xem ra lão thần quan kia đã hồ đồ rồi, toàn nói chuyện xúi quẩy!”

Cổ Diêu thầm nghĩ mình thật sự có thể trở về từ cõi chết sao, chỉ là không biết vì sao có điểm rất là tốt.

Hàn Đan thì hết sức hưng phấn nói:”Không có chuyện gì là tốt, muội biết Cổ Diêu ca ca sẽ không có sao!”

“ột ột!” bụng Cổ Diêu kêu lên, hắn nhăn mặt nói:”đại ca, đệ đói bụng!”

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu … cho đến mười sáu, trên bàn đã có mười sáu cái tô lớn, hai mắt của Hạ Hầu Cẩn cũng đã mở to ra hết cỡ.

Sau khi rời khỏi giường thi Cổ Diêu ăn liền mười sáu tô cơm! Hạ Hầu Cẩn phải chạy ra ngoài mua cơm hơn bốn lần, hận không thể đem đầu bếp của học viện đến túc xá.

“Lại thêm một tô!”

Lại có thêm một tô lớn đã hết, Cổ Diêu vẫn còn chưa có ý định ngừng.

“Tô thứ mười bảy!” Hạ Hầu Cẩn thiếu chút nữa là té xĩu:”Lão nhị ngươi còn là người sao?”

Sức ăn của hắn rất lớn, mỗi bữa ăn hắn ăn đến năm tô lớn, đây đã là thành tích không ai sánh bằng, mà bữa cơm hôm nay của Cổ Diêu, còn hơn hắn nhiều, cho dù Cổ Diêu đã mê man một ngày một đêm cũng không cần phải như thế, ngay cả Hạ Hầu Cẩn cũng bị dọa cho sợ hãi.

Tạp La lắc đầu:”Lão nhị, xem ra ngươi đã phá kỷ lục về sức ăn của học viện rồi!”

“Đâu chỉ là phá không, quả thực chính là tạo ra một kỷ lục ngàn năm không đổi rồi!” Hạ Hầu Cẩn nhìn bụng của Cổ Diêu, hắn đang hoài nghi có phải trong đó có một cái túi không gian không, nếu không thì dạ dày nhỏ như thế làm sao có thể chứa được nhiều như thế.

Cổ Diêu chỉ cười cười, sau khi tỉnh dậy hắn phát hiện mình đói vô cùng, ăn thế nào cũng không đủ no, nhìn đống tô lớn chất trên bàn tựa như ngọn núi, hắn cũng có cảm giác khó tin.

Trong một phút đồng hồ liên tục tiêu diệt tô cơm tiếp theo, sau đó Cổ Diêu lau miệng:”tốt quá, đã no được khoảng tám phần rồi!”

Tạp La:“…..”

Sức ăn của Cổ Diêu bạo tăng không chỉ có một ngày, hai ngày sau đó cũng tương tự thế, chỉ có điều là giảm đi chút ít, nói chung là có thể so với Hạ Hầu Cẩn, nhưng như thế quả thật là kinh người.

Ngoại trừ sức ăn ra thì còn một chuyện khác làm cho Cổ Diêu giật mình.

Từ sau khi tỉnh lại, thân thể của hắn không lúc nào không hấp thu năng lượng từ trong không gian, lúc đi, ăn cơm, huấn luyện, đi vệ sinh, thậm chí là trong khi ngủ, cho dù không tiến hành nguyên tố cảm ứng cũng tự hấp thu năng lượng vào cơ thể.

Chưa từng nghe nói qua loại tình huống này, cho dù là các văn thư trong tầng chín của thưu viện cũng không hề ghi lại, không cần tiến hành nguyên tố cảm ứng cũng có thể hấp thu nguyên tố trong không gian, như vậy chẳng khác nào một ngày 24 giờ đều không có gián đoạn việc nội tu sao?

Thực lực của Cổ Diêu nhanh chóng hồi phục, nhanh chóng trở về bằng với lúc tiến hành trận đấu với Hách Liên Kiếm, nhưng sau đó lại tiếp tục tăng lên, cho dù muốn không chế cũng không khống chế được.

Loại lực lượng này không phải cửu dương cương khí, cũng không phải là linh động, không phải tiêu dao vô ảnh, mà là hoàn toàn mới, một lực lượng cổ quái không biết tên.

Đối với hiện tượng không thể nào giải thích này thì Cổ Diêu vừa mừng vừa lo, vốn hắn tưởng rằng có thể sống lại sau khi tán công thì cần phải có một thời gian dài mới có thể khôi phục lại được như ban đầu, nhưng không ngờ lại nhanh như thế đã hoàn toàn khôi phục, nhưng không chỉ có thế mà còn không ngừng được tăng cường.

Hắn nhớ đến trong chương sinh môn của thiên ma quyết có câu:”Sinh Môn nhất khải, cửu dương cộng chấn, sinh sinh bất tức, bất tử bất hưu!”

Bây giờ xét về vị trí, chẳng lẽ đây chính là giai đoạn ‘Sinh sinh bất tức’? Thực lực gia tăng, giống như là không có chừng mực, tăng lên không ngừng.

Vậy, giai đoạn cuối cùng Bất Tử Bất Hưu thì sao?