Vô Song Chi Chủ

Chương 27: Dạ Cách cung thiếu cung chủ

Vân Hoàng lấy thế như lôi đình, quét ngang toàn bộ các đệ tử đứng đầu cả ba phái còn lại, hơn nữa trận nào cũng đánh cho đối phương không ngất xỉu thì cũng sủi bọt mép mà ngất xỉu.

Rất nhiều người hướng ánh mắt thù ghét đến Vân Hoàng, nhưng cũng chỉ như thế được thôi, bọn họ làm gì có thực lực để mà đánh hắn cơ chứ.

Chẳng mấy chốc, Vân Hoàng đã hoàn thành chín trận đấu, còn một trận duy nhất nữa là hắn có thể dành cho mình một danh ngạch vào Lam Anh bí cảnh.

Nhưng mà, Vân Hoàng không phải là người duy nhất bảo trì được chuỗi trận thắng bất bại.

Dạ Cách cung thiếu cung chủ Ôn Vô Thần.

Không giống như Vân Hoàng là một cái mới hắc mã, thiếu cung chủ Ôn Vô Thần thực lực từ lâu đã được chứng thực. Thiên phú tốt, lại thêm cung chủ Dạ Cách cung và cũng là cha của hắn, Ôn Ngạo Nhiên dốc lòng bồi dưỡng, thực lực của Ôn Vô Thần này, cực kì mạnh mẽ.

Và giờ đây, Vân Hoàng cùng Ôn Vô Thần đang đứng đối mặt nhau trên lôi đài, cả hai người đều chỉ còn một trận cuối cùng.

Vân Hoàng thực lực siêu cường, Ôn Vô Thần càng là sâu không lường được, một trận quyết đấu này cơ hồ thu hút hết ánh mắt toàn trường.

Ôn Vô Thần mặt đối mặt với Vân Hoàng, ngữ khí vân đạm phong khinh.

”Dạ Cách cung Ôn Vô Thần”

Vân Hoàng trầm mặc, kẻ đứng trước mắt của hắn nồng nặc mùi huyết tinh, tuyệt đối không có vẻ gì là người tốt, hơn nữa Ôn Vô Thần đã chuyển hoá được sáu thành linh lực, so với những gã một hai thành kia thì mạnh hơn nhiều lắm.

Trận đấu này, cực kì khó khăn!

”Phong Ngân tông Vân Hoàng”

Quyết đấu bắt đầu, mọi người đều không ngờ Vân Hoàng lại là người đầu tiên xông lên tấn công.

Quyền của hắn như giao long xuất hải, mãnh liệt ập đến Ôn Vô Thần, hắn cười nhẹ, lấy ra một cây trường thương lam sắc.

Các trưởng lão cảm thấy da đầu mình tê rần, cây trường thương này vậy mà lại là Linh giai pháp bảo!

Pháp bảo thật sự phân ngũ giai Linh Huyền Tiên Thiên Thánh, tương tự các luyện khí sư cũng lần lượt là Linh cấp luyện khí sư, Huyền cấp luyện khí sư, Tiên cấp luyện khí sư, Thiên cấp luyện khí sư và Thánh cấp luyện khí sư.

Lam sắc trường thương này là một hạ cấp Linh giai pháp bảo, nên biết rằng trong tứ phái các trưởng lão cũng chỉ sở hữu một món hạ cấp Linh giai pháp bảo thôi, đủ biết là với bị họ Linh giai pháp bảo trân quý nhường nào.

Trường thương vừa xuất ra đã xé mở trẻn cánh tay Vân Hoàng một đạo vết rách, hắn chỉ cảm thấy cánh tay mình tê rần, như là đấm vào trọng thiết, bị bức lui ra. Ôn Vô Thần tiếp nhận trùng kích cũng lui xuống ba bước.

Mọi người nhìn tràng cảnh có chút hoa mắt, Vân Hoàng cái loại này quái vật người vậy mà bị bức lui, hơn nữa ăn thua thiệt?

Vân Hoàng lại lần nữa lao lên, bất quá lần này hắn không muốn chính diện cứng đối cứng. Hắn lướt ta phía bên tay trái Ôn Vô Thần, quyền phong hạ xuống.

”Thiên Hoang trấn trụ”

”Tán Trường chi thương”

Ôn Vô Thần điều chỉnh trường thương, phá tan hư ảnh Thiên Hoang chi trụ, Vân Hoàng lách ra phía sau, cước pháp thi triển đá vào eo hắn. Nhưng Ôn Vô Thần chỉ nhẹ nhàng xoay người, góc độ xảo diệu tránh thoát một kích, trường thương vốn đang ở ngoài kia giờ đã thu về, đánh ra mấy đạo sát mang.

”Chết tiệt!”

Vân Hoàng gồng lên, tụ lực vào chân trái rồi bật thật mạnh lên, thần thức ngưng đọng hết cỡ, nhìn thấy thương của Ôn Vô Thần, hắn một quyền đánh ra Toái giáp kích.

Oanh!

Sát mang ầm ầm sụp đổ, Ôn Vô Thần nhíu mày chưa kịp định thần thì Vân Hoàng đã tiếp cận hắn, hay bàn tay chụm lại, mười ngón tay đan vào nhau, song quyền như búa tạ một bổ xuống.

”Thiên Hoang trấn trụ!”

Hư ảnh cự trụ cao tới hơn mười trượng, nặng nề như núi đổ ập xuống, lôi đài trung tâm biến thành một cái lòng trảo, mặt đất xung quanh rung động kịch liệt.

Vân Hoàng vừa đánh xuống, nhưng đột nhiên hắn nhận ra đã đánh vào trong không khí, con ngươi Vân Hoàng có rút lại, hắn không tự chủ được mà nghiêng đầu tránh né đồ vật màu đen đang đâm tới.

Phốc!

Dù đã kịp thời né ra, nhưng trên má của hắn vẫn để lại một vết rách dài, máu tươi chảy xuống.

Vân Hoàng lùi về phía sau, thân ảnh Ôn Vô Thần cũng xuất hiện trên lôi đài.

Vân Hoàng nắm chặt song quyền, không ngờ Ôn Vô Thần gia hỏa này lại là tu sĩ lôi hệ.

Ôn Vô Thần một tay trường thương, một tay lôi đình, lạnh lùng nhìn Vân Hoàng.

”Hảo quyền, không ngờ ngươi lại có thể bức ta dùng toàn lực. Đã vậy, hôm nay Ôn Vô Thần ta sẽ cho ngươi thấy thế nào mới là cường giả”

Vương Thần và Lục Thi Y lo lắng nhìn Vân Hoàng, Ôn Vô Thần kinh diễm như vậy, Vân Hoàng xe xử lí ra sao?

Chỉ thấy Vân Hoàng con mắt sắc bén, ngữ khí cương quyết.

”Ra chiêu đi!”

Ôn Vô Thần cười lạnh lẽo, lục sắc trường thương ẩn chứa cuộn trào linh lực, xung quanh hắn một trượng cơ hồ đều có lách tách lôi điện chi lực.

”Thất tinh ảnh diệu!”

Ôn Vô Thần đạp bảy bước, mỗi bước đều gia tăng khí tức của hắn, Ôn Vô Thần giơ cao trường thương, quang mang mạnh mẽ đâm tới Vân Hoàng.

”Thiết Ảnh Vạn Lôi Thương!”

Ầm ầm ầm ầm ầm

Lôi đình như mưa rơi xuống, mỗi một đạo lôi điện đều như có linh tính, nhắn hướng thẳng Vân Hoàng mà đến, một đòn này, hủy diệt tương đương đánh sợ, cương nguyên phòng ngự của Vân Hoàng như tờ giấy bị dễ đang xé tan, Vân Hoàng phun ra một búng máy, thân thể của hắn lùi xa đến tận mép lôi đài, y phục rách nát, da thịt cũng bị lôi điện đánh cho cháy đen, nhìn cực kì thê thảm.

Ôn Vô Thần xách trường thương nhìn Vân Hoàng trào phúng.

”Ngươi thua, Vân Hoàng”

Trong lòng mọi người, đã định sẵn một cái kết cục.

Hai mắt Vân Hoàng không có tiêu cự, cả người đơ ra, tưởng như bị đánh cho ngu dần rồi.

Hai mắt Vương Thần đầy tơ máu, hạn không thể lên lôi đài chém Ôn Vô Thần, vàng mắt Lục Thi Y đã đỏ hoe, sát ý trong lòng ngày càng lớn, nếu Vân Hoàng có mệnh hệ gì, nàng muốn vì hắn mà liều mạng.

”Chết đi”

Ôn Vô Thần lạnh lùng nói, một đạo lôi mang xuất hiện nơi cánh tay, trên lôi đài trừ khi đối phương nhận thua mới có thể dừng lại, vì thế dù Vân Hoàng có chết đi thì cũng chỉ có thể nhận mệnh.

Các trưởng lão Phong Ngân tông muốn ra tay cứu Vân Hoàng, nhưng trưởng lão của tam phái còn lại đâu có ngồi không, bọn họ vốn đã chuẩn bị tuỳ thời có thể động thủ.

Diệt được một đại địch tương lại, hơn nữa tội danh lại không phải về mình, bọn họ ngại gì không làm.

Ôn Vô Thần tiến đến gần Vân Hoàng, muốn một chưởng kết liễu hắn, nhưng rồi đột ngột khoé miệng Vân Hoàng nhếch lên một nụ cười. Ôn Vô Thần biến sắc, muốn lùi về phía sau nhưng vẫn còn muộn một chút. Giọng nói của Vân Hoàng đã như ác mà thì thào vào màng nhĩ hắn.

”Thiên Hoang Táng Thần, Tứ Phương Trấn Sát”

Cả không gian xung quanh Ôn Vô Thần như đặc quáng lại, mỗi bước đi chuyển đều cực kì khó khăn, thần thức, linh lực trở nên đình trệ, mà có những mũi tiễn nhỏ ngưng tụ từ linh khí thiên địa xung quanh đang tấn công tới tấp vào linh lực hộ thể của Ôn Vô Thần, những mũi tiễn này tuy yếu đuối, nhưng mà ngàn vạn mũi xông tới cùng lúc khiến hắn chật vật vạn phần.

Mọi người dưới đài tim can đã đảo qua đảo lại mấy lần, trận đấy này hai lần nghịch chuyển càng khôn làm người ta nghẹt thở.

Vân Hoàng lúc này mới chậm rãi tiến về phía Ôn Vô Thần, một quyền xuất ra.

Một quyền này, mạnh tới mức khiến linh lực xung quang nổ vang từng hồi nhanh đến mức bọn họ không nghe được tiếng Vân Hoàng khi xuất quyền, căn bản là vượt qua âm thanh tốc độ.

Trong giây phút đó, Long đạo bình cảnh cuối cùng cũng bị phá tan, Vân Hoàng hắn đã đạt được chân chính Long đạo.

Ôn Vô Thần sợ tái xanh mặt mũi, nhưng quyền đến quá nhanh, hắn không có kịp kêu cứu. Đột ngột Dạ Cách cung cung chủ Ôn Ngạo Nhiên lao xuống, một chưởng đánh ra muốn chặn lấy quyền của Vân Hoàng, nhưng quyền của hắn lại ương ngạnh đến lạ kì, vẫn có một phần đánh tới Ôn Vô Thần.

Quyền phong giống như ngòi nổ, ngàn vạn tiểu tiễn trở nên cuồng bạo, điên cuồng đâm vào Ôn Vô Thần.

”Aaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!”

Ôn Vô Thần hét lên thống khổ, trên người hắn lúc này chi chít lỗ máu, giống như một cái tổ ong hình người, hình dạng cực kì ghê con mắt. Các nữ đệ tử nhìn Ôn Vô Thần cảm thấy cả người như dị ứng, các nam đệ tử thì thấy lạnh sống lưng, cũng thối lui ra ngoài.

Bọn họ không biết Vân Hoàng làm cách gì mà có thể được như vậy, nhưng như vậy cũng quá mức hung tàn đi.

Ôn Vô Thần nhìn bộ dạng của mình, lại nhìn tràng cảnh chính hắn như một mà đầu bạn người ghét thì khuôn mặt đờ đẫn, mất hết cảm xúc. Câu nói của Vân Hoàng như vọng rơm cuối cùng thả trên thân lạc đà.

”Ngươi thua, Ôn Vô Thần”

Ôn Vô Thần chịu kích thích quá mạnh, một ngụm máu tươi phum ra rồi ngất xỉu tại chỗ. Phụ thân của hắn Ôn Ngạo Nhiêu sát ý không hề cố kị phóng tới Vân Hoàng, khiến những người xung quanh run rẩy. Nhưng Vân Hoàng vẫn bộ dáng vân đạm phong khinh.

”Hắn muốn giết ta trước, chẳng lẽ ta không được phản kháng? Mà Ôn Ngạo Nhiêu cung chủ, chính ngài là kẻ đã phá loạt trước, can thiệp vào quyết đấu”

Ôn Ngạo Nhiên biết ràng mình đuối lí, khuôn mặt đen lại, đem Ôn Vô Thần đi.

”Tiểu bối, ngươi ra tay quá tàn độc, rồi sẽ có ngày nhận quả báo”

Vân Hoàng lắc đầu cười khuẩy, nếu đôi cha con bọn hắn không muốn giết hắn thì Vân Hoàng làm sao phải động sát tâm.