Vô Song Chi Chủ

Chương 43: Người qua đường vô tội

“Ai da, chẳng lẽ là ta đi sai đường?”

Vân Hoàng gãi gãi đầu suy nghĩ một hồi, nhưng mỗi lần du hành hắn tính toán đường lộ đều rất chi là cẩn thận, hơn nữa kinh nghiệm nhiều năm như vậy, làm sao mà sai được?

Vân Hoàng nhìn tấn địa đồ Lam Anh tán nhân để lại mà thở dài thườn thượt, cuộn trong địa đồ cất vào bên trong nhẫn trữ vật.

Địa đồ này vẽ lên cũng đã vài trăm năm trước rồi, khả năng cao là lãnh thổ phân bố đã không giống như xưa nữa, hắn bây giờ buộc phải đi kiếm thông tin từ dân bản địa mới tìm được.

Mục tiêu của Vân Hoàng là Thôn Lăng Quốc, trong tứ quốc thực lực xếp hạng ba, nơi này cũng gần với hắn nhất theo như địa đồ.

”Thay đổi thì thay đổi, nhưng mong là cũng không quá lớn đi.”

Vân Hoàng cước bộ đi được khoảng chừng một chung trà, đột nhiên hắn ngửi thấy mùi máy tươi.

”Có đánh giết.”

Vân Hoàng trầm mặc, suy nghĩ có hay không nên né ra một bên?

Bỗng từ xa có một đám người đuổi giết một nhóm khác ít người hơn. Những người bị đuổi giết thông qua y phục Vân Hoàng cũng đoán được là người có quyền thế. Còn lũ đi đuổi giết kia toàn thân cường tráng, trang bị khôi giáp cứng cáp, sát khí trùng trùng, là loại người liếm máu trên đao mà sống.

Vân Hoàng cũng biết ý, thân hình nhanh chóng thối lui về đằng sau, muốn lẩn đi mất. Đây là truyện của người khác, nếu hắn mà can thiệp mà không phân phải trái thì cũng là quá phận, hơn nữa hắn cũng không có rảnh hơi đi làm anh hùng thiên hạ.

Nhưng đột nhiên một tên trong nhóm đuổi giết chém một đao về phía Vân Hoàng.

Hắn cau mày, nhưng không có đánh trả, chỉ né ra rồi tiếp tục rút lui, trên kia thấy Vân Hoàng rút đi, càng hung hăng bổ ra ba đao chém về phía hắn.

Vân Hoàng: “…”

Đạo hữu, tại hạ đã biết ý né đi, tại sao đạo hữu còn muốn đuổi theo?

”Dừng lại!”

Vân Hoàng né ba đao về sau, giơ bàn tay ra trước mặt hô lên, khiến tên kia đao đang giơ lên cũng dừng lại.

”Vị huynh đài này, tại hạ chỉ là người qua đường a, ta đã lui đi, huynh đài đuổi giết có phải hay không có chút quá phận? Ta đi đường ta, huynh cứ giết người của huynh, nước sông không phạm nước giếng.”

Tên kia tựa hồ cảm thấy Vân Hoàng nói như vậy cũng có lí, định bụng thu đao về, đột nhiên từ đằng sau y lao ra hai tên cầm đao khác, hướng về phía Vân Hoàng chém tới.

”Phàm là người nhìn thấy đều phải chết! Côn Lang đao!”

Mà tên kia nghe thấy lời hai tên kia thì giống như cắn thuốc kích thích đồng dạng, nhào hướng Vân Hoàng tấn công.

Vân Hoàng: “…”

Hắn quả thật xui xẻo, đụng trúng một đám ngu si tứ chi phát triển, không nói đạo lí đã đành, lại còn đến cả tiếng người cũng không nghe hiểu?

Tượng đất cũng có ba phần nóng tính, huống hồ Vân Hoàng cũng không phải tượng đất cái gì. Đối phương đã nhất quyết muốn giết hắn, hắn cũng không ngại kiếm thêm vài cái nhẫn trữ vật nữa.

Hai tên lao lên đầu tiên chỉ thấy bóng hình Vân Hoàng biến mất, trước mắt bọn chúng tối thui không thấy gì, đầu bị bóp chặt, cuối cùng bị nện mạnh xuống nền đất.

Tên còn lại bị kinh sợ, đao liền lộ ra sơ hở, Vân Hoàng một chỉ phá tan đao mang, đánh lên ót của y khiến tên kia ngất xỉu.

Lũ bặm bợm đuổi theo phát hiện ra Vân Hoàng, liền như chó điên đồng dạng xông tới. Vân Hoàng chỉ khẽ hít vào một ngụm khí, thân thể nhoáng lên, những gã này tu vi cũng chỉ là Luyện khí cảnh tứ cấp ngũ cấp, hoàn toàn không phải đối thủ của Vân Hoàng. Hắn dùng những chuyển động vô cùng đơn giản đem từng người từng người đánh ngã.

Những kẻ này toàn bộ sử dụng đao, bị Vân Hoàng một chỉ đem đao chọc thủng, sau đó một chỉ nữa đánh lên ót bọn họ, toàn thân khí tức liền đoạn, sủi bọt ngã xuống đất.

”Tốc độ gì thế này, ta không nhìn thấy gì cả?!”

”Thật là kinh khủng chỉ pháp, máu tránh ra!!!”

“Tuyệt đối không được lại gần hắn ta!!!”

Bọn chúng cố gắng phối hợp trong vô vọng nhưng hoàn toàn không có tác dụng, tiếng hét thảm càng lúc càng nhiều. Cuối cùng, chỉ còn lại trên thủ lĩnh tu vi Luyện khí cảnh thất cấp.

Vân Hoàng lắc đầu, Luyện khí cảnh thất cấp nếu đặt trong tứ phái cũng là một phương nội môn trưởng lão, hưởng thụ vô tận phong quang, nhưng đình dạng ơn Trung hải này cũng chỉ là một đầu tôm tép cướp đường.

”Xem ra ít nhất phải đạt đến Thông linh cảnh hành sự mới an toàn.”

Tên thủ lĩnh phi tốc lao về phía Vân Hoàng, ánh đao loé lên, cánh tay hắn vung xuống, hoá thành bảy đao khí cùng một lúc, thanh thế kinh người.

”Diệt Vấn Đao, đệ thất trảm!”

Tuy chỉ có bảy ánh đao, nhưng từng đợt đao khí lại biến ảo hư hư thực thực, khiến cho đối thủ lúng túng không biết phải đón đỡ thế nào.

Hồn lực của Vân Hoàng ngưng thực, trong nháy mắt toàn bộ sơ hở của đao thế bị nhìn ra.

”Bộ đao này, dĩ nhiên xảo như vậy?”

Đao kĩ kêu Diệt Vấn Đao này uy lực so với thông thường đao kĩ cũng không cường bao nhiêu, trọng điểm rơ cách tấn công của nó lại xảo diệu vô cùng. Lúc này trước mát hắn đang có bảy đao chém đến, nhưng trên thực thế chính diện tấn công chỉ có một đao, sáu đao còn lại đã nhắm vào khuỷu tay, đầu gối, thắt lưng, vai, cổ cùng gót chân.

Chỉ tiếc là tên này luyện đao kĩ quá kém cỏi, nếu không thì hắn cũng thật sự bị lừa.

Tên thủ lĩnh thấy Vân Hoàng im như phỗng, trong bụng cuồng hít vô cùng, môn đao kĩ này hắn tình cờ lấy được từ một trên tu sĩ Khai mạch cảnh, sau này nó đã trở thành con bài tẩy của hắn, dù cho là Luyện khí bát cấp, hắn cũng có thể liều một trận.

Đột nhiên trước mắt hắn xuất hiện một cảnh tượng kinh dị. Vân Hoàng khinh khủng linh lực cùng cương nguyên tỏa ra quanh thân hắn. Đao khí rơi trên người hắn như bị ném xuống đại hải đồng dạng, đến cả bọt nước cũng không nổi lên được.

Trước kinh khủng uy áp kia, tên thủ lĩnh trên thân không kiềm chế được mà vã mồ hôi như tắm, dựa theo hắn đoán mà nói, tu sĩ mặc áo choàng trước mặt hắn cũng ít nhất là Hư linh cảnh cường giả, hơn nữa không phải cái loại tân tấn Hư linh kia.

Thế lực đằng sau hắn Hư linh cảnh tu sĩ không coi vào đâu, nhưng hắn chỉ là một Luyện khí thất cấp, nước xa không cứu được lửa gần.

”Vị đạo hữu này, tại hạ là người Khang Minh phủ ở Vương đô Nguyên Hạo Quốc, đạo hữu không nên…”

Vân Hoàng vỗ đầu, rốt cuộc địa đồ kia của Lam Anh tán nhân sai đến mức nào chứ? Hắn lúc trước đối với vùng Trung hải kiếp trước cũng chỉ lướt qua, sớm đã quên sạch nên rất trông mong vào địa đồ này, ai ngờ hắn từ Thôn Lăng Quốc lại lạc đến tận Nguyên Hạo Quốc chứ?

Nguyên Hạo Quốc là quốc gia xép thứ hai trong tứ quốc, tuy là thứ hai nhưng thực lực không phân cao thấp với quốc gia thứ nhất, sức mạnh so với Thôn Lăng Quốc thì lớn hơn.

”Nên kết thúc rồi.”

Tên thủ lĩnh chỉ cảm thấy có một lực đạo mạnh mẽ đâm lên cổ mình, hắn trợn ngược mắt, miệng bọt mép tràn ra, khí tuyệt bỏ mình.

”Sức mạnh thân thể của hỏa hầu tầng một đỉnh phong quả mạnh kinh dị, trực tiếp bỏ qua linh lực hộ thể của Luyện khí cảnh cửu cấp trở xuống.”

Đấy mới chỉ là thuần tuý nhục thể công kích, Vân Hoàng cũng không đoán trước được nếu hắn vận dụng đến cực hạn linh lực, cương nguyên cùng hồn lực thì sẽ đạt đến trình độ thế nào.

Trải qua tân sinh về sau, Luyện khí cảnh của hắn so với người khác liền bất đồng cực lớn. Thông thường Luyện khí cảnh tu sĩ thông qua bát mạch hấp thị thiên địa linh lực áp súc bên trong khí hải Đan điền. Nhưng hắn khí hải Đan điền vốn đã vỡ tan biến mất, lại ngưng luyện ra 108 cái khí trì nhỏ.

Khác biệt nhất, tu sĩ khác cần tu luyện công pháp, thông qua công pháp điều khiển kinh mạch hấp thụ thiên địa linh lực tu luyện. Nhưng Vân Hoàng hắn chỉ cần một ý niệm, 1080 vạn tiểu kinh mạch sẽ như hổ đói nuốt hết toàn bộ thiên địa linh lực xung quanh, tư chất của Vân Hoàng cũng không có thay đổi, nhưng hắn… có thể tu luyện được bất cứ loại công pháp nào.

Vân Hoàng sau khi thu lại toàn bộ nhẫn trữ vật thì tiến đến chỗ nhóm người bị đuổi giết kia. Dù gì hắn cũng đã dính vào cái đống này rồi, dứt khoát đem mọi truyện giải quyết hết đi.