Vô Song Chi Chủ

Chương 90: Đáng sợ Hắc Dạ Lang

”Ha, loại cảm giác này xác thực là thoải mái.”

Vân Hoàng trong miệng nhả ra một ngụm bạch khí. Hoàn thiện Vĩnh Cửu kinh mạch đem tạp chất còn tồn tại trong người hắn loại bỏ hoàn toàn, Tu vi chỉ còn một lằn ranh nữa là đột phá đến Thông Linh cảnh.

Lần này bế quan, tiêu tốn của hắn mười ngày thời gian, cũng là đến lúc quay lại nơi yêu thú tập kết linh thạch rồi.

Vân Hoàng sau khi đột phá lòng tin mười phần, dù là Tam cấp cao giai yêu thú muốn cảm ứng hắn tồn tại cũng không phải dễ dàng.

Hắn lại tiếp tục làm theo lệ cũ, móc trộm trung phẩm linh thạch rồi thế lại bằng hạ phẩm linh thạch.

Nhưng hôm nay có điều gì đó không bình thường, Nhị cấp đỉnh giai yêu thú trở lên hoàn toàn không có mặt tại bốn điểm tổng kết linh thạch. Điều này khiến hắn sinh ra nghi vấn, chúng đi đâu?

Nhưng dù nghi vấn thế nào, việc vẫn phải làm xong, mà không có yêu thú mạnh mẽ thủ hộ, cả bốn chỗ trung phẩm linh thạch với hắn khoắn sạch.

Tiếp đó ba ngày sau, hắn mới cảm nhận được những cao giai yêu thú kia đang trở về.

Vân Hoàng núp tại một góc theo dõi.

“Hả?”

Vân Hoàng không kìm được mà thốt lên.

Những con yêu thú này hắn nhận ra, dù sao đã trộm nhiều như vậy, hắn ít nhiều cũng phải nhớ. Những yêu thú này chừng nửa tháng trước vẫn còn là Nhị cấp cao giai, Nhị cấp đỉnh giai tần thứ. Nhưng hiện tại đã có không ít đầu đột phá đến Tam cấp đê giai yêu thú.

Vân Hoàng không nhịn được mà hít một hơi lãnh khí.

Đây mới có chừng gần hai mươi ngày trôi qua đó chứ?

Tất cả các tu sĩ đều biết rằng, Yêu thú thọ nguyên so với con người nhiều hơn gấp nhiều lần, bất quá yêu thú muốn đột phá cũng không phải một kiện dễ dàng sự tình, không có tĩnh lũy cường đại thì căn bản cũng chỉ có thể bồi hồi.

Một số yêu thú đột phá đại cảnh giới hắn không lấy làm lạ, nhưng liên tục mấy trăm, mấy ngàn yêu thú cùng đột phá một đại cảnh giới không phải việc bình thường, căn bản là đáng sợ đến cực điểm.

Nếu thiên phú của yêu thú xuất chúng đến mức đấy, thiên hạ sao còn có phần cho nhân tộc.

Nhưng đồng thời trong mắt Vân Hoàng loé lên linh quanh, có thể giúp cho mấy ngàn yêu thú liên tục đột phá, chắc chắn cơ duyên này vô cùng khổng lồ.

“Nhưng giờ chưa phải lúc.”

Vân Hoàng lắc đầu một cái, giờ chưa phải lúc để bám theo, nhóm yêu thú này vừa trở về, trong thời gian ngắn sẽ không có đi tiếp. Hắn chỉ cần chờ đến khi nhóm tiếp theo xuất phát, trà trộn vào là được.

Từ trong đàn đàn lũ lũ yêu thú, có mấy thân ảnh bước ra, khí tức từ trên thân chúng so với đám yêu thú xung quanh hùng mạnh không chỉ gấp mười lần. Vân Hoàng mồ hôi lạnh đổ xuống, vậy mà lại thật sự là Tam cấp cao giai yêu thú.

Một đầu Bạch Viên, một đầu Thiết Trảo Ưng, một đầu Kim Sí Hổ, một đầu Cự Hùng, một đầu Nộ Hỏa Sư, tổng cộng năm cái Tam cấp cao giai yêu thú, mà khí tức của bọn chúng xem ra trong Tam cấp cao giai cũng không phải là yếu, thậm chí xếp hàng trung thượng.

Đáng sợ hơn là, dẫn đầu năm đại Tam cấp cao giai yêu thú là một con hắc sắc chi lang. Vân Hoàng giờ phát này đến cả thở mạnh cũng không dám.

“Hắc Dạ Lang, Tam cấp đỉnh giai yêu thú!”

Vân Hoàng trong lòng lộp bộp, nổi lên từng đợt gợn sóng.

Tam cấp đỉnh giai yêu thú là một tồn tại cường đại cỡ nào a, dù là Chân Đan cảnh Hư Đan kì muốn đáng giết cũng phải tốn công phu. Dưới Chân Đan cảnh cơ hồ là vô địch tồn tại. Vân Hoàng lúc trước ở Thông Linh cảnh đỉnh phong thời điểm đã giao thủ qua với không ít Tam cấp đỉnh giai yêu thú, tất nhiên là biết bọn chúng đáng sợ.

Vân Hoàng bây giờ trong lòng nảy sinh ra thoái ý. Đi đêm lắm có ngày gặp ma, bây giờ hắn vẫn chưa bị phát hiện nhưng sau này thì không biết thế nào, nhưng Vân Hoàng biết một khi sự tồn tại của mình bị phát hiện... kết quả thảm không phải nói.

“Trước tiên phải rời xa nơi này trước.”

Hắn trung phẩm linh thạch đã có quá nhiều rồi, không lấy thêm cũng không sao. Bây giờ phải tìm được lối ra trước rồi tính sau.

Vân Hoàng nhanh chóng rút lui. Quả đúng như hắn lo sợ, khi hắn rút lui mới có ít lâu. Hắc Dạ Lang lúc này nhìn chằm chằm vào chỗ hắn trốn lúc trước, một trảo vung ra.

Dưới áp chế khiến Vân Hoàng không thể phóng xuất linh lực ra xa ba chục trượng này, một trảo đơn giản của Hắc Dạ Lang xé gió, trăm trượng khoảng cách chỉ là một cái tích tắc, mỏm đá bị cắt ra như đậu hũ.

Vân Hoàng ẩn giấu tuy cao minh, nhưng chung quy chưa hoàn toàn thành thục, vẫn lưu lại một tia khí tức bị Hắc Dạ Lang bắt được.

Khi mà Vân Hoàng đã trốn đi khá xa, đại lượng yêu thú bắt đầu vận chuyển linh thạch, những núi lớn không dưới chục vạn, trăm vạn viên linh thạch trong nháy mắt bị vận chuyển đi, mang đến một cái thạch thất tuy thô sơ nhưng cực kì rộng lớn, ít nhất cũng một dặm vuông diện tích.

Mà ở trung tâm thạch thất lại bố trí từng viên thô ráp khoáng kim quý hiếm, nếu Vân Hoàng ở đây sẽ nhận ra phương vị bố trí của những khoáng kim này là phương vị của một cái cự ly ngắn truyền tống trận. Truyền tống trận này bố trí không đâu vào đâu, chỉ dùng được một lần là sẽ hỏng.

Từng viên linh thạch được chất đống vào, sẵn sàng bất cứ lúc nào trở thành nguồn năng lượng cho truyền tống trận.

Hắc Dạ Lang đứng trên nhìn xuống cự đại trận pháp, khoé miệng nhếch lên một nụ cười, một núi cười không chút nào phù hợp với một con yêu thú nên có cả, mà giống như ác quỷ hơn.