Vô Tận Kiếm Trang

Chương 5: Vào núi

Ngẩng đầu, nhìn nhìn sắc trời cũng đã đến đêm khuya.

Bỗng nhiên, một trận gió lạnh thổi tới, Diệp Bạch lúc này mới phát hiện toàn thân mình dinh dính như hồ, còn có một từng trận xú vị truyền đến, đó cũng là hậu quả do hắn đột phá đến Huyền khí bát tầng đỉnh, kinh mạch thanh tẩy mang đến. Diệp Bạch nhất thời cười khổ, đẩy cửa ra, đi ra ngoài, sau đó đi vào một cái hồ, nhảy xuống. Tẩy trừ cả người một lần, thay một bộ y bào sạch sẽ, lúc này mới cảm giác được cả người sảng khoái, quả thực như muốn bay lên.

Đây là chỗ tốt khi thực lực tăng lên mang tới. Loại cảm giác này, một người cả đời có thể trải qua vài lần, quả thực chính là sống không uổng cuộc đời này.

Diệp Bạch đứng ở bên hồ, sau khi hảo hảo cảm thụ một lúc lâu, những cơn gió thổi qua khiến hắn cảm giác được toàn thân đều cũng đã khô ráo. Gió đêm thổi qua mang đến một cảm giác thoải mái thoáng mát, Diệp Bạch lúc này mới vung tay áo, mỉm cười, nhanh chóng trở về chỗ ở của mình.

Một đêm im lặng qua đi.

Đương ngày hôm sau, khi mặt trời vừa mới mọc lên, tia ánh sáng đầu tiên chiếu vào trước mặt Diệp Bạch, Diệp Bạch lúc này liền tự động tỉnh lại, đứng dậy vặn người một cái. Nhất thời, xương cốt cao thấp toàn thân liền phát ra một trận thanh âm "răng rắc..." thanh thúy, giống như tiếng ống trúc va vào cây đậu, thẳng đến nửa khắc đồng hồ sau mới ngưng xuống. Thương thế, mệt nhọc trong vòng nửa tháng đã hoàn toàn biến mất, căn bản giống như chưa từng tồn tại, cả người Diệp Bạch lúc này giống như một thanh kiếm sắc bén sắp ra khỏi vỏ, tràn ngập một loại hơi thở muốn bộc lộ tài năng.

"Hôm nay không thể đi Luyện võ đường. Mình vốn đang muốn nghỉ ngơi vài ngày, nhưng thực lực tăng lên, toàn bộ thương thế đã hoàn toàn khỏi hẳn, tinh thần cũng đã khôi phục tới trạng thái cao nhất, còn không bằng tiếp tục vào núi săn thú hái thuốc, bổ túc phần còn lại của 500 điểm cống hiến!"

Đưa tay lấy ra Minh tạp, Diệp Bạch nhìn nhìn mấy chữ số biểu hiện ở phía trên: "Hiện tại ta có 385 điểm, khoảng cách con số 500 điểm để đổi lấy một quyển nhất giai đê cấp công pháp còn kém 115 điểm. Nếu dựa theo tốc độ trước kia mà tính toán, ta còn cần một năm nữa mới có thể kiếm đủ..."

"Nhưng là, hiện tại thực lực của ta tăng lên, có thể đi một chút địa phương càng thêm cao cấp, tốc độ đạt được điểm cống hiến gia tộc hẳn cũng sẽ tương ứng tăng lên một ít. Mà khoảng cách thời điểm gia tộc đổi đại điển, đã chỉ còn ba tháng a!"

Nghĩ đến đây, Diệp Bạch không khỏi thấp giọng thở dài một hơi, yên lặng thầm nghĩ.

"Ba tháng, 115 điểm, đổi lại nếu là trước kia thì tuyệt đối không thể làm được, nhưng là... Ta cũng đã đợi không kịp!"

"Thời gian không đợi người. Nếu bỏ qua lần này, còn muốn đi vào Huyền Vũ Các thì sẽ lại phải đợi hơn một năm nữa."

"Chỉ là, ta lại không có cơ hội đó. Chính vì vậy, cơ hội lúc này tuyệt đối không thể buông tha!"

"Nếu cuối cùng thật không có biện pháp, không thể..." Ánh mắt Diệp Bạch không khỏi nhìn lướt qua giường gỗ mà chính mình đã sơn lại một lần nữa, dừng vào cái hốc tối có dấu ba khối Hàn Quang Kỳ Thiết. Nhưng là, trong nháy mắt hắn lại đột nhiên lắc đầu: "Không được, không phải vạn bất đắc dĩ, ba khối Hàn Quang Kỳ Thiết này quyết không thể lấy ra. Một khi bại lộ, đến lúc đó đừng nói hôi giai đê cấp bí kíp, chết cũng là chuyện rất có thể."

"Chính vì vậy, lúc này chỉ có dựa vào chính mình, không cần nghĩ đến nhàn hạ. Ba tháng, đổi lại trước kia là không có khả năng, nhưng hiện tại ta đã là Huyền khí bát tầng đỉnh, cố gắng một chút, cũng không phải không có khả năng!"

Nắm chặt tay, Diệp Bạch tự nói với mình, ánh mắt dần dần trở nên kiên định. Sau khi bỏ qua ý nghĩ về Hàn Quang Kỳ Thiết, hắn hoàn toàn trở nên gấp gáp. Biết thời gian không đợi người, vì thế liền không hề do dự đẩy cửa mà ra. Trong nháy mắt khi vừa mở cửa, hắn liền giẫm chân lên một khối đất gạch trên mặt đất, nhất thời trên mặt đất trong căn phòng lập tức bắn lên mấy cái dây rất nhỏ. Nếu một khi có người xâm nhập vào căn phòng, những cái dây nhỏ này sẽ lập tức trói người đó lại. Sau đó hắn mới đóng cửa lại, xác nhận chính mình không có gì quên, lúc này mới cười thỏa mãn, hướng phía trong thành đi đến.

Một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm, vào lúc này đầu đường các loại quầy hàng bán đồ ăn vặt liền cũng đã xếp đặt ra. Sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh nướng, bánh bao... Mùi thơm của các loại thực vật hòa cùng một chỗ, nhắm thẳng vào trong lỗ mũi của mỗi người.

Diệp Bạch tùy tay mua mấy cái bánh bao, hai cây bánh quẩy, sau khi cảm thấy đã đủ để no bụng, suy nghĩ một chút, quay người lại, hướng về một nhà tiệm thuốc ở sát đường thoạt nhìn hơi có chút cũ kĩ đi tới. Chưởng quầy tiệm thuốc là một lão đầu râu bạc, nhìn thấy Diệp Bạch tới nhất thời không khỏi cười, rất xa liền hướng về phía hắn, hô: "Diệp tiểu ca, ngươi lại tới mua thuốc sao? Lần này là muốn cái gì, vẫn chỉ cần thuốc giảm đau cùng giải độc tán hai loại này sao?"

Diệp Bạch đi lên phía trước, hiển nhiên đã quen với sự nhiệt tình của lão giả. Hắn đưa tay từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc vụn ước chừng khoảng năm lượng, phóng tới trên quầy, gật gật đầu nói: "Đúng vậy, thuốc giảm đau, giải độc tán, đồng dạng ba phần."

Lão giả nhìn hắn, hơi giật mình nói: "Một lần nhiều như vậy, ngươi phải đi xa sao?"

Diệp Bạch gật gật đầu.

Lão giả nhìn hắn, rất nhanh đem thuốc gói lại thật chặt, đồng loạt đưa cho hắn. Sáu chiếc bình nhỏ, ba bình màu hồng sắc, ba bình màu lục sắc, màu hồng chính là giảm đau, màu lục chính là giải độc tán. Diệp Bạch đưa mấy chiếc bình này thu vào trong lồng ngực, trong ánh mắt cung tiễn của chưởng quầy lập tức đi ra khỏi tiệm thuốc. Suy nghĩ một chút, Diệp Bạch hướng về phía cửa thành phía Tây đi đến.

Lúc này, hắn tính toán đi một ít địa phương xa hơn. Mấy cái địa phương phụ cận ở Hỏa Vân thành hắn đã sớm hiểu rõ, Đông, Nam, Bắc ba phương mặc dù cũng có mấy cái địa phương không tồi, nhưng cũng không phong phú bằng dược liệu ở phía Tây. Nguyên nhân là bởi vì phía Tây có hai đại cấm địa xung quanh Hỏa Vân thành, Thú Nguyệt Hồ cùng Liên Vân sơn mạch tồn tại. Chỉ là, tương ứng với việc dược liệu phong phú, hai cái địa phương này tính nguy hiểm cũng lớn hơn rất nhiều. Nhưng vì để có thể được điểm cống hiến nhanh hơn, Diệp Bạch cũng đã không thể quản nhiều như vậy.

Sự kích thích do sỉ nhục mà Diệp lão đầu đem lại làm cho Diệp Bạch hiện tại làm việc cũng đã nhiều hơn một phần dũng cảm, không hề lo trước lo sau như trước kia, hết thảy sự tình đều phải nắm chắc trăm phần trăm mới làm. Nếu ba tháng sau bị đuổi ra ngoại tông, đó mới là vũ nhục lớn nhất. Cùng với như thế, còn không bằng hiện tại liền liều mình đánh cuộc.

Liên Vân sơn mạch, mặc dù tạm thời không phải là loại địa phương mà chính mình có thể đi tới. Nhưng là, vì lần đổi đại điển ba tháng sau, cho dù liều mạng mình cũng phải đi, nhiều nhất mọi sự chỉ cần cẩn thận để ý hơn một chút là được. Lấy thực lực bát tầng đỉnh của mình, chỉ cần không tham công liều lĩnh, hẳn cũng sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn. Nguồn tại http://Truyện FULL

Nghĩ đến đây, Diệp Bạch liền theo dòng người qua lại đi ra ngoài thành. Sau khi phân biệt một chút phương hướng, Diệp Bạch bước nhanh hơn, hướng về một ít địa phương ở phía Tây Bắc đi đến. Nơi đó là một tòa sơn mạch rộng lớn mấy ngàn dặm cao chọc trời, trùng trùng điệp điệp nằm ngang cả vùng đất. Theo cước bộ của Diệp Bạch hướng về phía đó, sơn mạch trở nên càng ngày càng gần.

Nơi đó chính là một trong hai cái tam giai cấm địa duy nhất ở xung quanh Hỏa Vân Thành, Liên Vân sơn mạch.

Một canh giờ sau, Diệp Bạch đã muốn rời xa Hỏa Vân Thành hơn mười dặm, dần tới bên ngoài Liên Vân sơn mạch, từ lúc này liền bắt đầu có một chút đê giai mãnh thú xuất hiện. Loại địa phương này, ngoại trừ Huyền sĩ thì không có bất cứ người bình thường nào dám đi vào, Diệp Bạch ngay lập tức liền trở nên cẩn thận. Dù sao đây là lần đầu tiên hắn đi vào Liên Vân sơn mạch, cho dù đã nghe nói đến cái tên này không biết bao nhiêu năm.

Mặc dù ở bên ngoài trên cơ bản sẽ chỉ xuất hiện một ít nhất giai đê, trung cấp mãnh thú, lấy thực lực hiện tại của Diệp Bạch thì giết những loại mãnh thú này cũng không phải vấn đề gì quá lớn. Nhưng vốn luôn luôn cẩn thận, Diệp Bạch vẫn không nguyện ý khinh suất. Ai biết bên ngoài sẽ không xuất hiện một nhị giai trung cấp, thậm chí là nhị giai cao cấp mãnh thú?

Ở trong này chỉ cần không cẩn thân một chút là có thể mất đi tính mạng, Diệp Bạch cũng không muốn trước khi mình chưa có trở thành Huyền sĩ, cũng đã không minh bạch chết đi ở nơi này. Chính vì vậy nên hắn lập tức điều động Huyền khí trong cơ thể, tùy thời bảo trì trạng thái tinh thần tốt nhất, thật cẩn thận hướng bên trong Liên Vân sơn mạch bước vào.

Lấy thực lực bây giờ của hắn mà nói, những đồ vật bên ngoài đã không còn lực hấp dẫn quá lớn. Nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn đạt được đại lượng điểm cống hiến, vậy cũng chỉ có mạo hiểm đi vào một ít địa phương bên trong sơn mạch. Nơi đó mới chính là nơi mà cao giai dược liệu cùng đám cao giai mãnh thú thường xuyên lui tới.

Một đường tiến về phía trước, may mà không gặp được cao giai mãnh thú, phần lớn đều là nhất giai đê cấp cùng nhất giai trung cấp, thậm chí ngay cả nhất giai cao cấp mãnh thú đều cũng rất ít thấy. Diệp Bạch lúc này liền cảm giác được một trận kỳ quái. Theo đạo lý mà nói, mặc dù Liên Vân sơn mạch này bên ngoài không tính là mảnh đất gì cao cấp, nhưng cũng không đến nỗi ngay cả đám nhị giai đê cấp mãnh thú cũng không nhìn thấy chứ... Nhưng hôm nay toàn bộ lại biến mất một cách quỷ dị, hắn liền cảm giác được có một cái gì đó không bình thường. Chẳng lẽ đã có người tới trước mình, đem tất cả những mãnh thú cao cấp một chút đều giết sạch một lần sao?

Bò lên một ngọn núi, chuyển qua hai cái sơn động, bỗng nhiên... "Thu...", một tiếng kêu thanh thúy vang lên khắp dãy núi. Dưới chân núi, trong một cái sơn cốc bỗng nhiên lao ra một con xích hồng cự điều như hỏa diễm, hai cánh mở ra dài không dưới mười trượng. Con xích hồng cự điều này lông chim trên đầu tựa như Khổng Tước*, mỏ cong quặp sắc nhọn, trán mọc lông xanh, hai cánh như hai ngon lửa, năm chiếc lông đuôi kéo dài và cong lên như lông chim công, vừa bay lên liền che khuất bầu trời, khiến thiên địa có chút tối sầm lại.

"Xích Hỏa Điểu, không ngờ là nhị giai đê cấp mãnh thú Xích Hỏa Điểu, không tốt..."

Nhìn con xích hồng cự điểu phóng lên cao này, Diệp Bạch biến sắc, liền muốn rời khỏi. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên vang một trận tiếng người ồn ào. Khi con Xích Hỏa Điểu bay ra khỏi sơn cốc liền có một đám người đuổi theo, vài cái Băng đạn Hỏa cầu "Phác phác" đánh vào trên người con Xích Hỏa Điểu đang bay lên giữa không trung kia. Cầm đầu là một thanh niên cầm một thanh kiếm dài ba thước*, mỗi một kiếm phát huy ra, kiếm khí rất dài liền phảng phất như lưỡi liềm ánh trăng, đánh trúng trên người Xích Hỏa Điểu. Kiếm vừa trúng, ngay lập tức liền có một mảnh huyết vũ bay xuống. Ba, bốn thanh niên nam nữ còn lại cũng đều không tầm thường, người dùng song đao, người dùng ngân cung, một người mỗi lần tay khẽ vẫy là một cái hỏa cầu to bằng cái miệng bồn hiện ra. Mặt khác, cùng thanh niên sử dụng Hỏa Cầu thuật bộ dáng xấp xỉ là một lam y nữ hài, phất tay liền có vô số Băng đạn bắn ra. Vừa rồi, mấy cái Hỏa Cầu, Băng Đạn Thuật chính là do bọn họ phát ra.

Diệp Bạch ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn kỹ. Hắn lúc này mới phát hiện, con Xích Hỏa Điểu bay lên kia rõ ràng là bị trọng thương, lông vũ trên người cũng không giống như lúc ban đầu. Nhất là dưới cánh bên phải của nó lại là một mảng lớn đen thui, như từng bị Huyền kỹ lợi hại đánh trúng làm cho bị thương nặng.

"Hóa ra là bọn họ..."

Nhìn đến đây, Diệp Bạch rốt cục nhận ra những người tới. Hắn cũng không nhanh chóng rời khỏi, mà đứng ở nơi đó yên lặng nhìn lại. Nguyên lai, năm người này cùng hắn, tất cả đều là Diệp gia ngoại tông đệ tử. Thanh niên cầm đầu tên là Diệp Phá, Huyền khí tu vi ở bát tầng, là đệ nhất nhân trong đám ngoại tông đệ tử đời thứ ba. Mặt khác, người sử dụng song đao tên là Diệp Tang, Huyền khí thất tầng, người sử ngân cung là Diệp Bất Phàm, Huyền khí bát tầng. Mà đôi thanh niên nam nữ sử dụng Hỏa Cầu, Băng Đạn Thuật chính là một đôi huynh muội, ca ca Diệp Chân, Huyền khí thất tầng, muội muội Diệp Lan, tu vi cũng là Huyền khí thất tầng.

Bọn họ không giống như Diệp Bạch, nhà bọn họ rất thịnh vượng và giàu có. Mặc dù không có Huyền quyết trân quý, nhưng đê cấp Huyền kỹ thì vẫn có được. Năm người này, bản thân mỗi người đều cũng tự có Huyền kỹ độc đáo. Như thanh niên cầm đầu toàn đội Diệp Phá, sử dụng đúng là nhất giai trung cấp Huyền kỹ, "Kiếm Khí quyết". Mà đôi huynh muội kia, dựa theo thứ tự là "Hỏa Cầu thuật" cùng "Băng Đạn Thuật" hai loại đê cấp Huyền kỹ, thuộc về một trong Ngũ Hành bí thuật. Người sử dụng song đao, dùng là "Liệt Diễm đao bí quyết", người dùng ngân cung chính là "Xạ Nhật tiễn thuật".

Trên thế giới này, kỹ năng mà Huyền giả có thể sử dụng gọi là nhất giai Huyền kỹ. Nhất giai Huyền kỹ cũng phân đê, trung, cao, đỉnh bốn cấp. Diệp Phá phụ thân hắn để lấy được một bộ nhất giai trung cấp Huyền kỹ cũng đã là cực khó, mà bốn người còn lại thì đều là nhất giai đê cấp.

Năm người, mỗi người đều có được đê cấp Huyền kỹ, vây công một nhị giai đê cấp mãnh thú, kết quả tự nhiên là rõ ràng.

Sau một khoảng thời gian ngắn, Xích Hỏa Điều ở trên không trung liền trở nên lung lay sắp đổ, bay cũng không phải quá bình ổn. Mặc dù nó cũng đã kiệt lực phản kháng, chỉ là hiệu quả lại không lớn. Nhìn thấy loại tình huống này, mấy người hoan hô một tiếng, công kích lập tức càng trở nên mãnh liệt. Cách Diệp Bạch khoảng hơn mười trượng, mấy người kia không ngừng liên tục công kích vào con Xích Hỏa Điểu này. Chỉ chốc lát sau, tình huống của con nhị giai đê cấp Xích Hỏa Điểu lại càng ngày càng trở nên nguy cấp. Khi tên ca ca trong hai huynh muội, Diệp Chân tung một quả Hỏa Cầu trong tay lên không trung, muội muội Diệp Lan cũng đã phất tay vẫy gọi ra một đống Băng đạn từ trên trời giáng xuống, nện ở trên người con Xích Hỏa Điểu kia. Lúc này, cuối cùng hết thảy đều kết thúc, theo một tiếng tiếng hót lảnh lót thê thảm vang lên, nhị giai đê cấp mãnh thú Xích Hỏa Điểu liền vô lực phát ra một thanh âm thê lương, cuối cùng ầm ầm rơi xuống đất.

Thấy Xích Hỏa Điểu rơi xuống đất, năm người hoan hô một tiếng, đồng loạt vọt lên.

-----------------------------

*Khổng Tước: chim công

*ba thước: 1 thước = 0,33m, ba thước tương đương với khoảng 1m.