Vô Tận Kiếm Trang

Chương 57: Thề nguyện điển lễ (Thượng)

"Mời đi bên này!"

Thị nữ dẫn Diệp Bạch đi qua một con đường nhỏ lợp bóng cây xanh, xuyên qua một cánh rừng phong màu tím. Cuối cùng, đi vào một dãy nhà to lớn, xây bằng đá kiến trúc rộng lớn.

"Kinh tiêu kiếm khí đường!" Một tấm bảng to lớn bằng gỗ màu đen tuyền treo trước cửa, năm chữ lớn màu vàng được viết phía trên như rồng bay phượng múa, sắc bén hệt như đao kiếm. Text được lấy tại Truyện FULL

Bốn gã hắc y nam tử cầm kiếm đứng ở hai bên không hề nhúc nhích, giống như bốn tòa tượng gỗ. Chỉ là, trên người họ lại mơ hồ lộ ra khí tức cường đại khiến người khác thầm kinh hãi.

Thực lực của bốn người này chí ít cũng là đê giai Huyền sĩ!

Diệp Bạch trong lòng liền âm thầm khiếp sợ, không hổ là nội tông, ngay cả trông cửa cũng là bốn gã sơ giai Huyền sĩ. Vậy những người ở vị trí khác, không biết thực lực còn biến thái đến cỡ nào nữa đây?

Làm như nhìn ra nghi hoặc của hắn, bạch y thị nữ liền giới thiệu: "Nơi này là Kinh tiêu kiếm khí đường, hằng năm mở ra một lần để đón tiếp những đệ tử từ ngoại tông thăng cấp trở thành nội tông đệ tử. Tất cả ngoại tông đệ tử khi vừa mới gia nhập nội tông thì đều phải ở chỗ này tuyên thệ nguyện trung thành, cho nên nơi này còn gọi là thề nguyện đường."

Diệp Bạch chỉ "Nga" một tiếng, lập tức không nói gì nữa. Bạch y thị nữ kia thấy thế, liền vội dẫn hắn đến thềm đá phía trước, khi vừa tới gần cửa thì liền bị bốn tên thủ vệ nhấc tay ngăn cản. Lúc này, bạch y thị nữ giơ lên một kim bài kỳ dị, ở giữa có khắc hình một thanh kiếm, chuôi kiếm là một chiếc lá phong diệp. Bốn gã hắc y thủ vệ kia khi nhìn thấy kim bài liền vội vàng cung kính hành lễ, nhanh chóng lui ra phía sau một bên, khiến ở giữa hiện ra một con đường.

Bạch y thị nữ duổi tay thi lễ, để Diệp Bạch đi đằng trước, còn nàng theo sau, chậm rãi bước vào một cánh cửa tối đen. Nhất thời, không gian bỗng chốc trở nên rộng rãi hẳn lên, trong lúc nhất thời khiến Diệp Bạch không khỏi có chút khiếp sợ.

Chỉ thấy hội trường này rộng chừng gần nghìn mét vuông, đèn đuốc sáng trưng, hai bên trái phải đều có một hàng bàn ghế làm bằng gỗ Hồng Đàn *, có khoảng hơn mười lão nhân râu tóc bạc trắng, đều là nhân vật trọng yếu cuả Diệp gia đang ngồi. Diệp Bạch liếc mắt liền thấy bóng dáng bốn người mà hắn biết, gồm Truyền công trưởng lão Diệp Nam Sơn, chấp sự trưởng lão Diệp Chuẫn, Tả hộ pháp trưởng lão Diệp Nguyên Vũ, Hữu hộ pháp trưởng lão Diệp Cửu Thần, còn những người khác thì hắn không biết, nhưng cũng đoán được bọn họ đều là đồng vai đồng vế.

Sâu trong sân, năm người ngồi song song chính là Diệp Phá, Dịêp Thiên Mỵ, Diệp Phá, Diệp Bồng Lai, Diệp Bất Phàm. Nghĩ không ra bọn họ so với mình còn tới sớm hơn, Diệp Bạch nhẹ cười, dưới sự nhắc nhở của bạch y thị nữ liền ngồi ở bên trái Diệp Bồng Lai, đó chính là vị trí trung tâm.

Năm người nhìn hắn một cái, ai cũng không nói gì. Chỉ là, Diệp Phá trong mắt chợt loé lên vẻ oán độc, lại bị sự nhạy cảm của Diệp Bạch phát hiện, nhưng hắn cũng hiểu được là vì sao. Chính mình cự tuyệt lời mời của hắn, sau đó ở đại hội thí luyện đại đạt được vị trí thứ hai, làm linh khí pháp trận cũng theo đó mà lạc vào tay mình, còn Diệp Phá đành ngậm ngùi xếp thứ tư, không có thứ gì, tự nhiên là trong lòng khó chịu. Nhưng là, bực bảo vật như linh khí pháp trận này, Diệp Bạch tự nhiên không thể nào buông tay, bởi vậy mặc dù nhìn thấy cũng chỉ là mỉm cười mà thôi. Lúc này, trải qua một trận chiến với La Long Hạc, hắn đã sớm vững tin thực lực của mình không thua bất cứ ngoại tông đệ tử nào. Bởi vậy, chống lại Diệp Phá hắn cũng không có bất cứ lo lắng gì. Nơi này cũng không phải là ngoại tông, ở trong này thân phận mọi người đều ngang nhau, hắn cũng không tin Diệp Phá sẽ có thể tạo được uy hiếp đối với mình.

Nhìn thấy sáu người đã đến đông đủ, một vị bạch phát trưởng lão đứng lên, ho khan một tiếng, nói: "Thí luyện năm nay đã kết thúc, Diệp gia ngoại tông ta xuất hiện sáu gã thành công tấn cấp thành nội tông đệ tử, đây là một việc rất bất ngờ, đã mấy chục năm rồi mới xuất hiện. Mọi người ở trong này hãy chúc mừng họ đã chính thức gia nhập Diệp gia nội tông, trở thành một thành viên trong hàng Diệp gia nội tông đệ tử."

Vị trưởng lão này vừa nói xong liền đi đầu vỗ tay, sau đó nhất thời bốn phía đệ tử đều đồng loạt vỗ tay, ngay cả đám trưởng lão cũng có không ít người cũng vỗ tay. Trong đó, những trưởng lão đã từng hơi chút tiếp xúc với sáu người Diệp Bạch là Truyền công, Chấp pháp cùng Tả Hữu hộ pháp bốn vị trưởng lão là vỗ tay hăng hái nhất. Thấy đám người Diệp Bạch nhìn lại, bọn họ cũng liền gật đầu, tỏ ý chúc mừng.

Sau khi tiếng vỗ tay vang lên được một lúc lâu, vị bạch phát trưởng lão mới hai tay đè ép, lúc này mọi người mới đồng loạt dừng lại. Vị bạch y trưởng lão kia nói tiếp: "Hơn nữa--"

Thanh âm của hắn thoáng hơi ngừng một chút, biểu hiện sự hưng phấn nói: "Lần này, Diệp gia chúng ta lại tiếp tục thắng La gia, trở thành thắng lợi giả* ở thí luyện lần này, năm năm liên tiếp chiến thắng bọn họ. Hơn nữa, thí luyện lần này xác suất tiến nhập nội tông so với La gia gần gấp đôi, đây là việc vô cùng may mắn của Diệp gia chúng ta."

Nhất thời, dưới đài mọi người đều nhỏ giọng nghị luận, tất cả mọi người đều vẻ mặt hớn hở. Hiển nhiên, Diệp gia đệ tử thắng lợi cũng chính là bọn họ thắng lợi.

Nhìn thấy mọi người nghị luận, vị bạch y trưởng lão kia cũng không ngăn cản, trái lại tiếp tục nói: "Hơn nữa, luận về tích lũy, Diệp gia ta cũng vượt trội hơn so với La gia, đây là một việc đáng mừng. Mọi người, hãy lại vì sáu vị anh hùng này mà vỗ tay chúc mừng."

Nhất thời, tiếng vỗ tay lại tiếp tục vang lên, nhưng so với trước kia thì còn nhiệt liệt hơn, lâu hơn nữa.

"Nhưng là..." Khí tiếng vỗ tay dừng lại, ngữ khí bạch phát trưởng lão lại chuyển đổi: "Chúng ta cũng có thất bại, đó chính là vị trí thứ nhất lọt vào tay một tên đệ tử vô danh của La gia. Tuy đối thủ dùng chút thủ đoạn nhưng thua thì vẫn là thua, điều này nhắc nhở Diệp gia chúng ta không nên ngủ say trong chiến thắng!"

Vị bạch y trưởng lão này vừa nói xong, ở dưới đài, thần sắc mọi người đều không khỏi buồn chán. Hiễn nhiên, vị trí thứ nhất rơi vào tay La gia làm bọn họ có chút khó chịu.

"Bất quá..." Tiếng nói lại tiếp tục chuyển đổi. Bạch phát trưởng lão tiếp tục nói: "Vị trí thứ hai và thứ ba đều rơi vào Diệp gia ta. Có hai trong số ba người đầu tiên, Diệp gia ta vẫn như cũ là người chiến thắng."

Dưới đài lại tiếp tục một trận hoan hô. Thấy vậy, bạch y trưởng lão thỏa mãn gật đầu, sau đó phất tay ngăn lại, lại trầm giọng phát biểu: "Nhưng là --"

Tất cả mọi người đều im lặng, còn đám người Diệp Bạch ở dưới đài đều hai mặt nhìn nhau, không khỏi dở khóc dở cười. Vị trưởng lão này khi thì cho người ta bay lên chín tầng mây, nhưng chỉ trong chốc lát lại đạp người ta xuống vực, lần này không biết lại xuất ra cái tin tức xấu gì.

Quả nhiên...

Việc tốt nói hoài không tới, việc xấu chưa nói đã đến rồi. Sắc mặt của bạch phát trưởng lão lại một lần nữa trầm xuống, trầm giọng nói: "Tuy rằng lần này chúng ta đạt được thành tích xuất sắc, nhưng đồng dạng, đối thủ của nhà ta, hai nhà Đạm Thai với Thượng Quan đều đạt được thành tích hơn xa so với bình thường!"

Dưới đài, tất cả mọi người ồ lên một tiếng, nghị luận dồn dập. Bạch phát trưởng lão không hề để ý, tiếp tục nã đạn*: "Hơn nữa, tối trọng yếu là..." Nói đến đây, hắn dừng lại, thấy ánh mắt mọi người đều chú mục vào bản thân, lúc này mới nói một tràng, ngữ khí vô cùng ngưng trọng: "Lần này, Đạm Thai thế gia xuất hiện một vị tuyệt thế thiên tài ngàn năm khó gặp tên là Đạm Thai Tử Nguyệt, mới gần hai mươi tuổi mà tu vi đã đạt đến Huyền khí cửu tầng đỉnh phong – việc chưa từng có từ trước đến nay. Ở trong giải đấu thí luyện lần này vô cùng toả sáng, một người chiếm hơn một nửa số Kiếm quang lệnh bài, lấy được gần 8000 điểm tích lỹ."

"Oanh!" một tiếng, nhất thời toàn bộ trong đại sảnh lâm vào một mảnh hỗn loạn. Tin tức này vừa được tiết lộ lập tức khiến cho không ít người đứng không vững, bốn phía không ngừng vang lên những tiếng bàn luận xôn xao. Ngay cả đám người Diệp Bạch ánh mắt cũng đều dại ra, cực kỳ hoảng sợ, hai mắt nhìn nhau, thần sắc không thể tin được.

"8000 điểm? Điều này sao có thể? Thí luyện lần này, tất cả tích lũy của top 3 của Diệp, La hai nhà mới bằng đối phương. Hơn nữa, đối phương lại chỉ là một nữ nhân! Một cô gái niên kỷ còn chưa đến 20 tuổi."

Điều này làm cho đám người Diệp Bạch trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận. Trước đó, tâm trí còn có một tia đắc ý, nhưng trong nháy mắt liền tan thành mây khói, một đám gục đầu xuống, vẻ mặt uể oải.

Đều là thế hệ đồng lứa, tuổi tác cũng không sai biệt nhau mấy, nhưng sao khác biệt lại lớn đến vậy? Trong lòng mọi người đều thầm hỏi ông trời bất công, âm thầm đau khổ.

-----------------------

*gỗ Hồng Đàn: có lẽ là loại gỗ kết hợp giữa gỗ Hồng Mộc và gỗ Bạch Đàn. Nếu đúng, vậy loại gỗ này vừa có hương thơm dễ chịu, thoang thoảng, làm tinh thần con người trở nên thoải mái của gỗ Hồng Mộc, đồng thời cũng có sự rắn chắc của gỗ Bạch Đàn. Còn không, quả thực, mình tìm gần nửa tiếng mà chưa thấy loại gỗ nào tên là gỗ Hồng Đàn, nếu bạn nào biết về loại gỗ này xin chỉ cho mình, mình cám ơn - A Tiết.

*thắng lợi giả: người chiến thắng, gia tộc chiến thắng, tông môn chiến thắng... Chữ "giả" trong từ "thắng lợi giả" mang nghĩa khá rộng.

*trong convert viết là quăng tạc đạn(lựu đạn) nhưng tớ thấy không hợp nên sửa lại-DG.