Vô Tận Vũ Trang

Chương 87: Quỷ Hồn

Giờ thứ 59.

Chiếc Land Rover vẫn đang tiếp tục bon bon trên đường xá New York.

Chẳng có mục đích.

Ngồi trong xe, Ôn Nhu một mực chú ý quan sát số liệu biến hóa trên bảng xếp hạng: “Tốc độ săn giết của tất cả mọi người đều đang tăng lên nhanh chóng, một số người xuất hiện tăng trưởng nhảy vọt, ngày càng nhiều người tìm được khu dân cư của dị nhân. Xếp hạng biến hóa hệt như là nguyệt phiếu đầu tháng, cạnh tranh kịch liệt đến dọa người, có hai người đã vượt qua Hồng Lãng, Kim Cương và tôi, bất quá cách Thẩm Dịch anh còn xa. Theo lý mà nói, chúng ta tối đa cũng chỉ mất đi tư cách top 4 trên bảng, còn việc rơi xuống danh sách gạt bỏ là rất không có khả năng.”

“Đó là vì chúng ta lọt vào danh sách đuổi giết của Vạn Từ Vương.” Hồng Lãng cười ha ha nói. Hắn nãy giờ cứ tìm vải bông quấn dày đặc một vòng quanh người, hi vọng phương pháp này có thể ngăn cách năng lực ảnh hưởng kim loại của Vạn Từ Vương, mặc dù hắn cũng biết khả năng cực kỳ bé nhỏ.

“Nhắc tới chuyện này, ta cảm thấy cần phải tăng thêm Giáo sư X. Ta dám khẳng định đám người Nữ Phong Bạo sẽ không từ bỏ ý định.” Kim Cương bổ sung nói. Hắn vừa lái xe vừa nói giỡn với mọi người.

“Vậy không bằng tăng thêm luôn quân Chính phủ nhân loại, chúng ta dường như đã trở thành tội phạm truy nã hàng đầu, ngang với dị nhân.” Thẩm Dịch cũng cười nói.

Hắn ngồi đây nói chuyện phiếm với nhóc Jerry, chủ yếu là muốn biết một ít sự tình về thủ hạ của Vạn Từ Vương.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đợt thứ hai đuổi giết khẳng định là dùng thuộc hạ của Vạn Từ Vương làm chủ.

“Thật kỳ quái, chúng ta rốt cuộc là đến chấp hành nhiệm vụ săn giết hay là đến để bị săn giết?” Kim Cương kêu lên.

“Thiên hạ vốn không có thợ săn vĩnh viễn, con mồi và thợ săn vẫn thường xuyên chuyển đổi lẫn nhau, không kỳ lạ quý hiếm. Ly kỳ là, đến giờ vẫn còn có người trong chúng ta mải mê chú ý bảng xếp hạng.” Thẩm Dịch cười nói.

Ôn Nhu tức giận cho hắn một cái trừng mắt.

Sau khi chiếm cứ đầu bảng, tiểu đội của Thẩm Dịch càng đặt nhiều lực chú ý lên Vạn Từ Vương, mà không phải bản thân bảng xếp hạng.

Thế sự vốn là vậy, người được lợi nhờ quy tắc, vĩnh viễn chú ý lợi ích ngoài quy tắc, chỉ có người bị quy tắc trói buộc mới đi chú ý lợi ích trong quy tắc.

Đúng lúc này, Kim Cương đang lái xe giữa chừng đột nhiên mãnh liệt đạp phanh, sau một hồi thanh âm lốp xe ma sát khó nghe, rốt cuộc xe cũng dừng lại.

Kế tiếp là một tiếng rầm.

Chiếc Ferrari do Veena lái đằng sau hung hăng đâm đầu tới, tông ngay vào đuôi xe Land Rover, Veena lớn tiếng thét chói tai: “Các anh đang giở trò quỷ gì đấy?”

Kim Cương không để ý tới nàng, nhảy ra xe vọt tới trước nhìn.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Hồng Lãng Ôn Nhu cũng nhảy xuống.

Đi ra trước xe, lại chẳng thấy ma nào.

Kim Cương sờ sờ đầu: “Kỳ quái, vừa rồi ta dường như chứng kiến có một cô bé đột nhiên xuất hiện trước xe, cho nên ta vội vàng phanh lại. Làm sao lại không có gì hết?”

“Cô bé như thế nào?” Ôn Nhu hỏi.

“Ăn mặc quần áo màu trắng, tóc rất dài… Cô bé đột nhiên xuất hiện giữa đường lớn, sau đó quay đầu lại nhìn…”

“Chỗ này không có gì cả.” Ôn Nhu bất đắc dĩ lắc đầu: “Có thể là anh hoa mắt, hiện tại trời cũng đã tối.”

“Thật sao? Có lẽ là vậy…” Kim Cương có chút mê man nói.

Vừa rồi mọi người đều chú ý việc riêng của mình, kể cả Thẩm Dịch cũng không thấy cô bé áo trắng theo lời Kim Cương.

Trước xe không hề có bất kỳ người lạ hay vật thể nào, mọi người chỉ có thể cho là Kim Cương hoa mắt.

Hồng Lãng cười quái dị: “Ở đây là thế giới X-Men, không phải thế giới ma quái nửa đêm! Cái gì mà cô bé áo trắng, ngươi cho rằng gặp quỷ sao?”

“Có lẽ ảo giác. Có phải dị nhân nào đó am hiểu chế tạo ảo thuật đang âm thầm giở trò hay không? Tỉ như con trai của tướng Stryker trong bộ 2.” Vẫn là Ôn Nhu giải vây cho Kim Cương.

“Có khả năng này.” Thẩm Dịch gật gật đầu.

Hắn quay đầu kêu to về phía xe: “La Hạo, ngươi có cảm giác gì không?”

“Trước mắt không có bất kỳ nguy hiểm nào tới gần chúng ta!” Mập mạp lớn tiếng trả lời.

Đã nhận được đáp án của mập mạp, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.

“Được rồi, đây vốn chính là một thế giới ly kỳ, lại phát sinh chút ít chuyện tình ly kỳ cũng chẳng có gì ghê gớm, chúng ta cũng không cần tốn thời gian ở chỗ này làm gì.” Kim Cương buông tay nói.

Mọi người nhao nhao gật đầu trở lại trên xe, duy Thẩm Dịch còn đứng tại chỗ.

Hắn hiểu Kim Cương.

Hắn biết rõ Kim Cương không phải một người có thể tùy ý hoa mắt hoặc lâm vào ảo giác. Nếu nói Hồng Lãng hay mập mạp lâm vào ảo giác hoặc nhất thời hoa mắt, hắn còn tin tưởng được, nhưng Kim Cương…

Nghĩ nghĩ, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu dùng trí nhớ hình ảnh 3D.

Sau một khắc hắn tựa như là xuyên qua thời không, toàn bộ không gian lập tức vặn vẹo, tất cả đồ vật đều nhanh chóng lùi lại, không khác gì băng ghi hình đang tua ngược.

Hắn nhìn thấy xe Land Rover từ phanh lại đến gia tốc chạy ngược trở về…

Mà chính hắn đứng giữa màn ngược dòng này, trước mắt hiện lên vô số điểm sáng kỳ dị, khiến hình ảnh tăng thêm vài phần sắc thái thần bí.

Sau đó thời gian đình chỉ đảo ngược, khôi phục lại dòng chảy bình thường.

Hắn đang đứng ngay trung tâm đại lộ, chứng kiến từng chiếc từng chiếc xe hơi xuyên qua thân thể mình.

Hắn có thể chứng kiến tất cả vật thể vận động quanh thân.

Xa xa, chiếc Land Rover một lần nữa vọt tới. Hắn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của mọi người. Chính mình đang lớn tiếng nói: “Thiên hạ vốn không có thợ săn vĩnh viễn…”

Bỗng nhiên quay đầu, một thân ảnh màu trắng đột nhiên hiện ra bên cạnh hắn.

Đó là một cô bé mặc một thân áo dài tuyết trắng.

Hệt như Kim Cương đã nói, cô bé ấy thực sự tồn tại!

Tóc bé rất dài, che nửa bên mặt, không thể thấy rõ, chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy đôi mắt to sáng ngời.

Nhưng mà chẳng biết tại sao, Thẩm Dịch cảm thấy ẩn trong ánh mắt kia là một vẻ ưu buồn, cô đơn hòa lẫn bất lực.

Cô bé bước qua bên người Thẩm Dịch, hai chân trần trụi, dẫm trên mặt đất, không mang lấy một tia bụi trần.

Cứ như vậy, cô bé mịt mờ lê bước trên đường cao tốc.

Land Rover rít gào lao đến.

Thẩm Dịch rốt cục nhịn không được kêu to lên: “Coi chừng!”

Một khắc này hắn đã quên chính mình đang trong trí nhớ hình ảnh ba chiều, mọi thứ hắn trông thấy chỉ là ảo giác.

Ngay lúc đó, một màn khiến hắn kinh hãi đã xảy ra.

Hắn nhìn thấy cô bé áo trắng đột nhiên quay đầu lại, nhìn thoáng qua về phía hắn.

Đúng là một màn Kim Cương đã trông thấy.

Ánh nhìn này, khiến toàn thân Thẩm Dịch sởn hết cả gai ốc.

Cùng lúc đó, Kim Cương lái chiếc Land Rover cũng hung hăng đụng phải cô bé…

Hình ảnh nghiền nát!

Đường cong thời gian thả ra hào quang mãnh liệt, toàn bộ không gian đều bắt đầu vặn vẹo.

Sau một khắc Thẩm Dịch phát hiện mình đã đứng trở lại trước xe, đang lúc bọn Kim Cương trên xe ấn còi.

“Thẩm Dịch, ngây ra ở đó làm gì thế? Nhanh lên xe!”

Nhìn qua mặt đất rỗng tuếch, Thẩm Dịch tự lẩm bẩm: “Không phải là ảo giác.”

***

Giờ thứ 60.

7 giờ tối.

Cảnh đêm New York, kỳ thật vô cùng mỹ lệ.

Cho dù là trong thời đại hỗn loạn tiêu điều.

Ban ngày, các tòa nhà chọc trời mọc san sát như rừng, đường đi giống như khe núi, cả ngày không thấy được ánh mặt trời, ngẩng đầu chỉ có thể trông thấy một mảnh trời hẹp.

Buổi tối, khắp nơi đều là rực rỡ nghê hồng, áp-phích tinh mỹ cùng với hình ảnh nữ mặc đồ tắm trên màn hình lớn đẹp đẽ.

Nội loạn khiến kinh tế nước Mỹ sa sút, nhưng một ít khu vực đặc biệt lại không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại càng thịnh vượng.

Đường số 42 là làng chơi nổi danh nhất New York.

Mỗi khi đêm xuống, đèn đỏ huyết sắc chiếu sáng bầu trời, xe taxi chỗ đó toàn dán đầy hình ảnh các cô gái trần như nhộng. Du khách các nước chen chúc đến chen chúc đi, ra vào nhộn nhịp, khắp nơi quán bar vũ trường, không thiếu những màn biểu diễn mới lạ. Nơi này tượng trưng cho một mặt của New York, cũng như Nữ Thần Tự Do tượng trưng cho sự cao thượng người người theo đuổi, công viên Trung Ương thể hiện vẻ phong quang, các tòa nhà chọc trời và bảo tàng nghệ thuật hiện đại biểu hiện ra sức sáng tạo vĩ đại của người Mỹ, thứ hỗn hợp kỳ dị này đan xen vào nhau, hồn nhiên quái đản trở thành một chỉnh thể.

Sau khi phát sinh chiến tranh giữa nhân loại và dị nhân, nơi này là một trong những khu hiếm hoi không bị ảnh hưởng.

Việc buôn bán vẫn thịnh vượng, may mắn là, bất luận nhân loại hay dị nhân, đều có nhu cầu phát tiết dục vọng.

Land Rover dừng lại đầu đường 42.

Bọn Thẩm Dịch xuống xe, mấy người Veena cũng tới hội hợp một chỗ.

“Giờ chúng ta làm gì đây?” Veena hỏi.

“Trước tiên ăn tối đã, tôi đói bụng rồi.” Thẩm Dịch trả lời, nói xong hắn đi về phía một nhà hàng gần đó.

“Hắn còn có tâm tư ăn cơm?” Lake chĩa chĩa bóng lưng Thẩm Dịch, nói với Veena.

“Cớ gì không ăn? Cho dù chết cũng phải làm quỷ no bụng.” Veena căm giận vừa đi theo vừa nói.

Feller lập tức hỏi: “Vậy sao phải tới phố đèn đỏ ăn?”

Lake trả lời: “Có lẽ hắn còn muốn làm quỷ phong lưu.”

Kim Cương phía sau nghe được lắc đầu liên tục, cười nói với Ôn Nhu: “Đám nước ngoài này…”

Feller thính tai, đã nghe được lời Kim Cương, lập tức quay đầu: “Ha ha, đại tinh tinh, tôi bảo này, ở đây là nước Mỹ. Tại đây, các vị mới là người nước ngoài! Hiểu không?”

Kim Cương nhếch miệng: “Ngươi tốt hơn lo chiếu cố cái mũi của mình đi, đồ ngu.”

Ôn Nhu và Hồng Lãng đồng thời cười ra tiếng, vóc người Kim Cương tuy giống như tinh tinh nhưng lại không đần, câu nói ‘đầu óc ngu si tứ chi phát triển’ không ứng nghiệm trên người hắn. Thời điểm Thẩm Dịch không có ở đây, Kim Cương chính là đầu não của cái đoàn đội này, cho nên bị Kim Cương giáo huấn, Feller cũng chỉ có thể hung hăng trừng mắt cho xong việc.

Lúc này mọi người đã tiến vào nhà hàng, tìm vị trí ngồi xuống.

Thẩm Dịch gọi đồ ăn xong liền quay trở lại, ngồi bên cạnh Ôn Nhu, cười hỏi: “Vừa rồi hình như tôi nghe có ai nói gì đó sau lưng tôi thì phải?”

Ôn Nhu đang muốn nói chuyện, Veena chen miệng nói: “Chúng tôi chỉ là đang kỳ quái tại sao anh phải đến nơi đây ăn cơm, anh có tính toán gì sao?”

“Tính toán?” Thẩm Dịch nở nụ cười: “Vì sao nhất định phải có tính toán gì a? Chúng ta vừa vặn tới đây, sau đó tôi nhìn thấy một đám đàn bà con gái xinh đẹp, cảm thấy không tệ, vừa lúc bụng của tôi đói, cho nên tôi quyết định ở chỗ này ăn cơm, thuận tiện ngắm nhìn cảnh đẹp lẫn gái đẹp, như vậy không được sao? Không phải làm gì cũng cần có mục đích ý nghĩa.”

“Đàn bà con gái? Ý anh là nói đám gái điếm trang điểm đậm đặc đứng ngoài kia?” Veena nhếch miệng khinh thường, tức giận nói.

Kim Cương rất nghiêm túc nói: “Không nên kỳ thị gái điếm như vậy, bọn họ cũng là người, bán thân thể dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với không làm mà hưởng.”

Veena lại trả lời một câu khiến người giật mình: “Tôi không phải nói cái này.”

“Là sao?” Kim Cương kỳ quái hỏi.

Ôn Nhu bật cười phốc phốc: “Ý Veena là nàng xem thường cách trang điểm bên ngoài của họ. Nàng là ám chỉ phần trang điểm lòe loẹt đậm đặc, chứ không phải ám chỉ phần gái điểm.”

Veena liên tục gật đầu.

Cả đám đàn ông cùng nhau trợn trắng mắt.

Quả nhiên chỉ có phụ nữ mới hiểu phụ nữ.

“Bọn họ trang điểm quá tệ.” Veena rất không hài lòng mà nói, đồng thời tiếp nhận đồ ăn bồi bàn bưng lên, một bên bới một phần salad rau dưa lên đĩa mình, một bên lớn tiếng nói: “Bóng mắt quá nồng, phấn quá dày, bết bát nhất chính là lông mi của bọn họ, quả thực chính là tệ hết biết. Bọn họ căn bản không hiểu được cái gì gọi là trang điểm…”

Veena tiếp tục lớn tiếng đưa ra đánh giá đầy bất mãn: “Bọn họ cần phải học tập qua một khóa làm sao ăn mặc trang điểm cho chính mình. Giống như bọn họ vậy, sẽ chỉ làm tổn thương da mình mà thôi, hơn nữa sinh hoạt không quy luật, sẽ làm cho mình trở nên già nua nhanh chóng! Với phụ nữ mà nói, đây chính là chuyện phi thường đáng sợ!”

“Trước kia cô làm thợ trang điểm?” Thẩm Dịch hỏi.

Veena lắc đầu: “Không, tôi làm chuyên viên nghiên cứu phát minh sản phẩm mới của công ty trang điểm Dale, phụ trách xếp đặt thiết kế, nghiên cứu và phát minh mười hai kiểu sản phẩm mới, trong đó chín kiểu mang hiệu quả chống lão hóa. Khi đang tiến hành nghiên cứu loại sản phẩm thứ mười ba, tôi đã bị mang đến nơi này… Mười ba thật sự là một con số kém may mắn. Tiểu thư Ôn Nhu, nếu như cô cảm thấy hứng thú, tôi có thể nói cô biết đồ trang điểm nào trong Huyết Tinh đô thị dùng tốt, chúng cũng không quá đắt, cô chỉ cần mấy điểm Huyết Tinh là có thể mua được sản phẩm thẩm mỹ tốt nhất với giá rẻ nhất. Tôi cam đoan chúng có thể cho vẻ đẹp thanh xuân của cô trì hoãn ít nhất hai mươi năm…”

“Thực sao?” Mắt Ôn Nhu sáng rực cả lên.

Hai cô nàng bỗng chốc tìm được chủ đề chung, bắt đầu đàm luận thao thao bất tuyệt.

Kim Cương có chút mê hoặc nhìn Thẩm Dịch: “Chúng ta không phải nên chuẩn bị thương thảo một chút về việc ứng đối nguy cơ sắp tới sao?”

Có lẽ là đã nhận ra chủ đề này không được nghiêm túc cho lắm, Ôn Nhu nhẹ ho một tiếng: “Ừm, tôi nghĩ chúng ta vẫn là tạm ngừng thảo luận vấn đề trang điểm đi.”

“Vì sao?” Veena không cho là đúng: “Đám đàn ông lúc chiến đấu còn có thể nghĩ đến chuyện nhìn mỹ nữ, tại sao chúng ta không thể làm cho mình càng đẹp thêm một chút a?”

Ôn Nhu: “Ý tôi là, không cần thiết phải quá chú ý đến việc dùng đồ trang điểm như thế nào để da mình thêm tốt, bảo trụ thanh xuân càng lâu. Bởi vì tại Huyết Tinh đô thị, có thể già đi là một niềm hạnh phúc.”

Veena ngẩn ngơ.

Nàng có chút mất hứng, vô lực xỉa bò bít-tết cùng salad trước mắt: “Cô nói đúng, tôi chỉ là đã lâu… thật lâu rồi không có buông lỏng qua. Mỗi ngày đối mặt sinh tử, không phải giết người chính là bị người giết, chuyện này thực sự khiến tôi chán ghét. Tôi thật muốn trở về phòng làm việc của mình, tiếp tục mấy cái thí nghiệm từng khiến tôi đau đầu kia.”

Nàng bưng mặt khóc hu hu.

Đằng sau mỗi vẻ kiên cường đều ẩn giấu đau khổ cùng bất đắc dĩ thuộc về mình.

Ôn Nhu khẽ thở dài, vỗ vỗ lưng Veena, nhẹ giọng nói gì đó bên tai nàng.

Veena lắng nghe rất chân thành, vẻ cô đơn trên mặt lại hiện lên nét tươi cười.

Các nàng đã nói gì, không ai biết.

Bởi vì đó là bí mật giữa các cô gái.

Nhưng khoảnh khắc này, Thẩm Dịch đột nhiên cảm thấy một chút may mắn.

Bởi vì hắn chứng kiến, ngăn cách sinh ra khi đám người Veena cố ý yêu cầu rời đi trước đó, lại lần nữa được vá kín vào lúc này.

Chợt, micro của Thẩm Dịch vang lên.

Là Frost.

Thẩm Dịch chuyển được: “Chuyện gì thế Frost?”

“Có chuyện trọng yếu cần báo cáo với ngài, cấp trên.”

“Nói đi.”

“Tuân theo chỉ thị của ngài, chúng tôi phân tán ra từng khu vực trọng điểm của New York để quan sát tin tức dị nhân và mạo hiểm giả. Mới vừa rồi một cậu lính của chúng tôi đã phát hiện hai mạo hiểm giả trọng thương, một người trong đó là cô gái đã từng đi cùng với các ngài.”

An Văn.

Tất cả mọi người nhảy dựng lên.

Hồng Lãng hét to vào bộ đàm: “Ngươi nói An Văn đã chết?”

“Không, thưa ngài.” Giọng Frost trong bộ đàm vẫn bình tĩnh. Đối với ông, chỉ có Thẩm Dịch mới là cấp trên trực tiếp của mình, những người khác cùng lắm chỉ là bạn bè hay đồng đội của cấp trên. Cảm tình và trí nhớ trong Thế Chiến Thứ Hai, y nguyên tồn tại, nhưng tựa như ký ức xa xôi, không có chút tác dụng nào: “Cô gái còn chưa có chết, nhưng hiển nhiên gần chết. Cô ấy bị thương rất nặng, ngoài ra còn có một người bị thương, thoạt nhìn bọn họ quen nhau, bất quá người này bị thương cũng không phải quá nặng. Chúng tôi phát hiện một ít thi thể dị nhân bên cạnh họ, hỏng bét là chúng tôi không cách nào trị hết cho người bị thương, e rằng chỉ có ngài mới có thể cứu bọn họ, cấp trên.”

“Giờ họ đang ở đâu?” Thẩm Dịch trầm giọng nói.

“Đường số 36.”

“Cách nơi này không xa.” Ôn Nhu kêu to lên.

“Lập tức đi cứu người!” Thẩm Dịch hét lớn lao ra nhà hàng.

Lake bất mãn phàn nàn: “Chết tiệt, tự thân chúng ta vẫn còn bị truy nã, nhưng bây giờ còn phải chạy đi cứu người, có trời mới biết chúng ta rốt cuộc muốn bề bộn tới khi nào. Suốt 60 tiếng đồng hồ, ta chỉ ngủ được 4 tiếng!”

Phát bực thì phát bực, không người nào dám dừng lại.

Đám người mạo hiểm lao ra nhà hàng, khởi động xe phóng đi.

Chủ nhà hàng vác nguyên khẩu súng săn nhào ra, bắn liền mấy phát vào đuôi xe, hét to ầm ĩ: “Lũ khốn kiếp! Các ngươi còn chưa trả tiền!"