Vô Thượng Luân Hồi

Chương 12: 12: Vào Sòng Bạc

Hắn quay về cửa hàng binh khí rồi chạy thẳng đến phía sân sau.

Ở phía sau có một tiểu viện coi như yên tĩnh, là nơi tốt để tu luyện.

Hự...!

Những tiếng rên rỉ nhanh chóng vang lên, lại là luyện thể bá đạo, phối hợp với Thái Sơ Thiên Lôi quyết.

Sau một chu thiên, đau muốn chết.

Nhưng đau cũng có ích của chỗ đau.

Sau nhiều lần luyện thể, sức mạnh gân cốt của hắn đã được tăng lên không ít.

Sau đó là thuật bỏ trốn.

Dù gì cũng là để giữ mạng, thì phải luyện cho thuần thục, chứ không thể để như đêm qua lúc trốn thoát lại chỉ có nửa người xuống đất được.

Có trời mới biết được nó ê chề cỡ nào, nếu không cẩn thận thì sẽ mất mạng ngay.

Sau đó hắn cầm một cây trường kiếm lên múa trong viện.

Kiếm thuật thì hắn cũng coi như tinh diệu, nhưng lọt vào mắt Nguyệt Thần thì chỉ là rác rưởi.

Cô ta rất muốn truyền tiên pháp chiến đấu cho Triệu Bân.

Chỉ tiếc là thằng cha này mới đạt đến cảnh giới Ngưng Nguyên tầng 3, nếu truyền cho hắn thì cũng chỉ để trưng.

Lúc này, Triệu Bân đã thu kiếm.

Hắn mệt đến mức thở hồng hộc, cầm hồ lô nhỏ màu tím vàng ra nghiên cứu.

Chẳng bao lâu sau, hắn lại đứng dậy.

Nói hắn là một kẻ mê võ cũng không sai.

Dáng vẻ nghỉ ngơi chưa đủ đó, dường như lần nào cũng đều mệt đến kiệt sức.

Giống như lần này, hắn còn đứng không vững, ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc.

“Mua chút linh dịch Ngọc Lộ về đi, luyện thể xong thì trầm mình trong đó, hiệu quả sẽ mạnh hơn”.

Trong đầu lại vang lên câu nói của Nguyệt Thần.

“Thứ đó đắt lắm”.

Triệu Bân ho khan, thần sắc lúng túng.

“Đường đường là thiếu chủ mà không có tiền sao?”

“Không có thật”.

Triệu Bân cười lúng túng.

Hắn nhận nhiều tiền tiêu và cũng tích cóp được nhiều, nhưng lại đem đi mua một cây trâm ngọc giá cực kỳ đắt.

Hắn định đem tặng Liễu Như Nguyệt vào đêm thành thân nhưng ai ngờ lại xảy ra vụ hoán cột đổi chèo này.

Mà trâm ngọc cũng không có ở đây, nếu không hắn đã đem đi bán rồi.

“Chỉ còn mấy đồng này thôi, mua nửa cân còn không đủ”.

“Đòi cha ngươi đi”.

“Ngại”.

“Lấy tiền trong quỹ của cửa hàng binh khí ấy!”

“Không nỡ”.

“Hay là ngươi nằm đất đi cho quen mùi?”.

Nguyệt Thần lườm Triệu Bân.

“Chỗ này cũng đủ rồi”.

Triệu Bân sờ trán, chữ tiền làm khó anh hùng quá cơ.

“Đối diện là sòng bạc”, Nguyệt Thần lại nói.

“Vận cược của ta kém lắm”, Triệu Bân ho khan.

“Ngươi làm ông chủ cho có thôi à?”

“Túi tiền của ta đâu rồi?”

Nguyệt Thần nói xong, Triệu Bân lập tức đứng dậy sờ khắp người.

Nào là quần áo giày dép, bội kiếm dao găm, hắn lấy ra kiểm tra từng cái một.

Nhìn tướng rõ là đang tìm thứ gì đó.

Cuối cùng, hắn mới tìm được một túi tiền nhỏ.

Hắn nhìn Nguyệt Thần, ánh mắt Nguyệt Thần nhìn Triệu Bân chứa rất nhiều ý nghĩ, như đang xem một trò hề vậy.

“Đó! Thần giỏi như vậy cơ mà?”

Triệu Bân cười hề hề rồi cầm túi tiền đi.

Nguyệt Thần đã dám nói thì chắc chắn là thắng được.

“Thiếu gia”.

Thấy Triệu Bân đi ra, lão Tôn ngồi ở quầy đứng dậy.

“Bán được bao nhiêu rồi?”

“Không khả quan lắm, không có ai hỏi thăm”.

“Trong dự liệu của ta”.

Triệu Bân thở dài, như những gì đã nói trước đó.

Liễu gia có luyện khí sư, vũ khí tạo ra toàn là hàng thượng phẩm, ai cũng đến đó mua binh khí hết.

Tình trạng làm ăn ở đây tệ cũng là điều bình thường, mà phẩm chất cũng tệ.

Nghĩ đến đây, lòng hắn rất khó chịu.

Bị gia tộc khác đè ép thì thôi, nhưng bị Liễu gia chèn ép thì rất tức tối.

“Ngày ngày chịu lỗ, chẳng đến ba tháng nữa mà gia tộc sẽ phải đóng cửa”.

Lão Tôn thở dài nói, bộ dáng già nua ấy nhìn thật sự rất đáng thương.

Triệu Bân hiểu cảm xúc đó.

Nghe cha nói cửa hàng binh khí này là do ông nội hắn một tay gây dựng nên từ hồi làm thiếu chủ.

Hồi đó, lão Tôn đã cùng ông nội đi khắp nơi.

Mặc dù giờ ông nội không còn nữa, nhưng ông ấy vẫn ở đây mấy chục năm chăm sóc.

Cửa hàng binh khí lụi tàn, có thể hiểu được cảm xúc ấy.

Triệu Bân cảm thấy ấm áp, người trung thành như lão Tôn bây giờ chẳng còn mấy.

“Ta muốn làm luyện khí sư”.

Triệu Bân thầm nói, cũng là nói với Nguyệt Thần.

Hắn không muốn tâm huyết của ông nội lụi tàn trong tay mình.

“Khí và đan giống nhau”.

“Luyện khí với luyện đan đều cần có hỏa diễm hoặc lôi điện, đây là điều kiện tiên quyết”.

“Ngươi có những thứ này không?”

Nguyệt Thần đáp lại rất tùy ý, một tay chống cằm, nhìn linh tinh.

“Cô là thần mà! Phải có cách chứ”.

“Vậy thì chờ trời mưa đi”.

Triệu Bân nhướng mày, không hiểu ý của Nguyệt Thần lắm, nhưng cũng không hỏi, vì hỏi cũng vô ích.

“Ta đi một vòng xem thế nào”.

Triệu Bân nói vậy với lão Tôn rồi hòa vào dòng người, đi đến sòng bạc.

“Đại, đại, đại”.

“Tiểu, tiểu, tiểu”.

Vừa vào sòng bạc thì đã nghe thấy những tiếng hô to gọi nhỏ, mỗi bàn cược đều đứng đầy người, mà còn chia làm hai phe, một bên hô “đại”, một bên hét “tiểu”.

Đại bộ phận đều gân cổ lên như bị chọc máu gà, kích động vô cùng.

“Mẹ nó chứ, sao vẫn là đại vậy”.

“Không nghe ta giờ thua rồi đấy! Đáng kiếp!”

“Mau mau đưa tiền đây”.

Cả sòng bạc chướng khí mù mịt, ầm ĩ vô cùng, người thắng thì vui, người thua ủ rũ.

“Ơ? Triệu Bân à”.

Không ít người nhìn thấy Triệu Bân đều nhướng mày lên, đến cả người cầm cái cũng quay ra nhìn.

“Thiếu chủ bị phế chạy đến đây tiêu khiển hả?”

Rất nhiều người đều nghĩ như vậy.

Hôn lễ tan tành, ai cũng nghĩ rằng Triệu Bân đang suy sụp, muốn trụy lạc.

Cho nên cũng vì thế mà giảm bớt không ít lời gièm pha.

Mỉa mai chế giễu, thầm than luyến tiếc cũng kéo dài không dứt.

“Nơi này hay thật”.

Triệu Bân coi như không nhìn thấy ánh mắt của mấy con bạc đó, chắp tay như đi dạo.

Cuối cùng, hắn dừng ở một bàn cược.

Trên bàn cược toàn là tiền đồng, ngân lượng và cả kim nguyên bảo.

Thứ gì đem ra cược được thì đều vứt hết lên bàn.

Những ví dụ này nhìn đến quen cả mắt.

Người thua đỏ mắt, đừng nói là quần áo, đến cả vợ, con, khế ước nhà đất cũng lấy ra cược hết.

“Cờ bạc là bác thằng bần mà!”

Triệu Bân thở dài, rất tự giác lấy túi tiền ra, Nguyệt Thần nhìn thấy mà buồn cười.

“Cược bao nhiêu thắng bấy nhiêu”.

“Cược ít thắng ít”.

“Rơi xuống là rời tay”.