Vô Thượng Luân Hồi

Chương 79: 79: Nở Mày Nở Mặt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên trong rừng núi âm u.

Triệu Bân và Ngưu Oanh một trước một sau, thẳng đường đi về phía trước.

Vào ban đêm, chướng khí khá mạnh.

Triệu Bân rất tự giác, bề ngoài làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bên trong tay áo đã âm thầm kết pháp quyết.

Đột nhiên, gió hú điên cuồng.

Chướng khí nồng nặc bị thổi bay tan tác, tạo thành những đốm sáng vàng rũ xuống.

Đây là thuật độn gió, thuật độn gió đơn giản nhất.

Gọi là đơn giản nhất vì thi triển nó thậm chí không cần phải niệm chú, chỉ cần thủ khí kết pháp quyết cho tốt, hiện tại đạo hạnh của hắn vẫn còn thấp, nếu đạo hạnh của hắn đạt tới đỉnh phong theo năm tháng, thì thuật độn gió này của hắn nói không chừng còn có thể cuốn bay một ngọn núi.

Suy cho cùng, vẫn phải xem tự thân hắn sẽ phát triển như thế nào.

Bây giờ có thể dùng để thổi bay chướng khí là tốt rồi.

Ngưu Oanh quay lại nói: "Ngươi có vẻ rất hứng thú với mấy thứ bàng môn tà đạo hả!"

"Không có chuyện gì để làm, lấy nó ra làm thú vui cũng không tệ".

Triệu Bân cười nói, ấn quyết lại biến đổi, hình thành một quả cầu lửa giữa không trung để chiếu sáng.

Không cần phải nói, đó chính là thuật độn lửa.

Cũng giống như thuật độn gió, đây cũng là trình độ cơ bản nhất, dùng trong lúc đánh nhau chẳng qua cũng chỉ là vật trang trí, tốc độ rất chậm, không có sức tấn công.

Nhưng Triệu Bân không vội.

Theo như Nguyệt Thần nói, khi bản thân mạnh đến một cấp độ nhất định, thì cho dù dùng thuật độn lửa sơ cấp cũng có thể đốt sạch sông lớn, cho nên mới nói, tự thân mạnh mẽ mới là đạo lý vững chắc nhất.

Trong khi nói chuyện, bọn họ đã đi đến chân núi vàng.

Núi này cao chừng mấy trăm trượng, đứng gần nhìn cũng không cảm thấy quá sáng chói, chỉ là do ban đêm trời tối có thêm ánh trăng chiếu sáng khắp nơi mới khiến cho nó trở nên nổi bật so với những nơi khác.

Không phải tự mình nó phát sáng, chính là do phản xạ ánh trăng mới tạo nên màu vàng này.

"Đây là một nơi tốt để tu luyện".

Triệu Bân ngẩng đầu, mơ hồ có thể nhìn thấy trên đỉnh núi có tinh hoa nhật nguyệt lấp lánh.

“Ta thấy không phải”, Ngưu Oanh nói.

Triệu Bân lắc đầu, ngoại trừ việc có màu vàng, thì ngọn núi này không có gì khác so với những ngọn núi bình thường.

"Phía dưới có mỏ vàng không nhỉ".

Ngưu Oanh cười ha hả, xoa xoa đôi bàn tay đen sạm của mình.

"Ý của ngươi là, bảo ta đi xuống xem thử một chút hả!"

Triệu Bân vẫn quan sát từ trái qua phải, thỉnh thoảng duỗi ngón tay gõ vào vách đá.

"Nếu có một mỏ vàng, thì chúng ta phát tài rồi".

Đôi mắt nhỏ của Ngưu Oanh phát sáng, hai tay như cũng sắp chà ra tia lửa, khi hắn cười không nhìn thấy mặt, chỉ thấy hai hàm răng, mà răng cũng không trắng lắm.

"Thiên linh linh địa linh linh, độn".

Triệu Bân chui xuống đất, còn đọc một loạt chú ngữ mà chẳng giống chú ngữ chút nào.

"Bí pháp hay".

Ngưu Oanh ngồi xổm xuống, thuật độn thổ thật huyền ảo, vừa chui xuống đã mất tăm.

Bên dưới, Triệu Bân chui xuống một đường.

Cho đến khi không thể chui xuống được nữa, mặt đất quá cứng để hắn có thể độn thổ tiếp, nếu cứ tiếp tục chui tiếp thì chẳng khác gì tự đâm đầu vào tường.

Sau khi chui lên lại, hắn bất đắc dĩ nhún vai.

Không có mỏ vàng, mà nếu có thì ánh sang dưới đó cũng sẽ không thể phản chiếu trên sườn núi.

"Nếu có thì chúng ta có thể đi chè chén say sưa một trận rồi”.

Ngưu Oanh cũng nhún vai, hắn ta vốn nghĩ mình có thể phát tài!

"Ta ở lại đây tu luyện, ngươi muốn đi đâu thì đi đi".

Triệu Bân xắn tay áo leo lên núi.

"Nửa đêm rồi mà ngươi rảnh rỗi quá".

Ngưu Oanh liếc nhìn hắn một cái rồi bỏ đi, ngáp dài hết cỡ.

Thân thủ của Triệu Bân rất phi thường, chẳng mấy chốc đã leo lên tới đỉnh núi.

Đúng như hắn nói, đây là một nơi tốt để tu luyện, có thể do là quá cao, còn có mây mù tung bay, linh khí khá đậm đà, xen lẫn với tinh tú và ánh trăng, phản chiếu ánh sáng dị thường.

"Ngày mai hẳn là đại thọ của Liễu Thương Không".

Trước khi bắt chéo chân nhắm mắt, Triệu Bân lẩm bẩm.

Cha vợ mà! Con rể làm sao lại không chuẩn bị quà mừng thọ, chính là một cái bô lớn làm bằng sắt nguyên chất.

Hắn tính rất đúng, quả nhiên là đại thọ.

Sáng sớm, khi trời vừa hửng sáng, quang cảnh trước cửa lớn Liễu gia đã vô cùng hoành tráng, lụa đỏ lớn treo cao, thảm đỏ trải dưới chân cũng thật lớn, nếu không có chữ “Thọ” lớn treo trước cửa, người khác nhìn vào có khi còn tưởng là lão già nhà này cưới thêm vợ.

Người đến chúc thọ không ít.

Có thể nói, chỉ cần là người có máu mặt tại thành Vong Cổ đều sẽ chạy tới đây chúc thọ, ngay cả người ở thành kế bên cũng tới đây không ít, lý do là nể mặt Thiên Tông, đại tiểu thư nhà này có sư phụ là người của Thiên Tông, không bao lâu sau sẽ đến Thiên Tông để tu hành.

Đó là nơi mà một tòa thành nhỏ nhoi như thành Vong Cổ không thể nào sánh được.

"Đều là thiên kim Liễu gia, mà nhìn Liễu Như Nguyệt và Liễu Tâm Như đi, khác nhau một trời một vực".

"Kẻ mù lấy phế vật, đúng là trời đất se duyên".

"Giữ khẩu đức một chút đi! Triệu Bân người ta đã chọc ghẹo gì ngươi chưa".

Tiếng xì xào bàn tán rất nhiều, đám đông tới Liễu gia, nhìn thấy Liễu Như Nguyệt liền không tự chủ mà kéo tới chuyện của Liễu Tâm Như và Triệu Bân, tất nhiên là không thể thiếu những lời châm chọc cũng như tiếc nuối.

"Thiên...!Thiên Tông đến rồi".

Gã sai vặt ở ngoài cửa hô to lên, có lẽ là do gã quá kinh ngạc, cho nên tiếng hô cũng trở nên lắp bắp.

"Thiên Tông?"

.