Vô Thượng Niết Bàn

Chương 61: Mộng Ảo Thời Không

Một đạo sấm rền nổ vang, hổ khẩu của Bạch Hàn Phong, trực tiếp bị xé rách, Hỏa Thần Lệnh không ngừng phát ra hơi nóng ngập trời, con ngươi Bạch Hàn Phong co rút nhanh, hắn biết, đây là hiệu cảnh báo năng lượng cuồng bạo sắp phá vỡ cơ thể.

"Sắp xong rồi, một chút nữa thôi!" Nhận thấy được thiên địa năng lượng cuồng bạo quanh thân Bạch Hàn Phong, Du Du cấp bách quát., con mắt Bạch Hàn Phong nhìn chằm chằm Từ Khắc, tinh thần tập trung cực độ, ở mỗi một khắc, thiên địa tựa hồ chợt an tĩnh lại, tiếng gió thổi không ngừng, như cũng tiêu thất đi.

Trong nháy mắt này, trong đồng tử Bạch Hàn Phong, bỗng nhiên nảy lên một đoàn mờ mịt, nhưng mà đầu ngón tay hắn, cũng trong lúc này trở nên linh hoạt giống như mây trôi nước chảy, hay tay hắn làm động tác chém xuống, hư ảnh phía sau cũng giơ kiếm lên làm theo.

“Hỏa Thần Nộ”

Một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa không thể khống chế, ở trên hư không trên nổ vang ra...

"Ầm!"

Hư ảnh vung kiếm chém về phái Từ Khắc. Năng lượng hủy diệt, từ hư không khuếch tán ra, không gian hư vô, trong khoảnh khắc nổi lên trận trận rung động, một ngọn núi cao chót vót tận mây cách đó không xa, rung động khuếch tán qua, ngọn núi ầm ầm bạo liệt, vỡ tan, phẳng như mặt gương.

Cùng lúc đó, ở cách đó ba ngàn dặm, một đạo ngũ sắc thần quang đang bay bỗng nhiên dừng lại,, nhìn về một nơi đại chiến của Bạch Hàn Phong và từ khắc, Ngũ Sắc thần quang tán đi để lộ ra khuôn mặt mỹ lệ ung dung cao quý, anh tuấn tiêu saí, cùng bao phủ bởi sự chấn động và khó tin. Gã đã nghe được tiếng hót,

“Muội muội”

Thân ảnh này lại một lần nữa hóa thành Ngũ Sắc Thần Quang rồi bay như điên về phía phát ra tiếng nổ, Lúc này Hư ảnh đã dương kiếm chém về phía Từ Khắc. Trong không trung diễm hỏa sáng rực, nổ mạnh ra giữa bầu trời xanh biếc. thành một hỏa hải,cuộn khắp bầu trời, làm cho cả phiến thiên địa tan chảy.

Những Tu sĩ và phàm nhân ở gần nơi này đều vô cùng sợ hãi, vô số người đều ngây ngốc ngẩng đầu nhìn hỏa diễm kinh khủng cuồn cuộn trên bầu trời. Cho dù cách trăm ngàn thước, nhưng hỏa diễm nóng cháy, vẫn làm cho mọi người mồ hôi đầm đìa.

Lúc này ở phía xa Từ Khắc cũng đã nhận ra nguy hiểm, lão gầm lên một tiếng rồi nhanh chóng yêu hóa thành Bá Hạ, thân hình vừa biến đổi lão đã vỗ cánh, cùng với há miệng phun ra một viên yêu đan, từ trong đó, Hỏa chủng cũng nhanh chóng phun ra, dùng một tốc độ nhanh nhất, tạo thành một quả cầu lửa khổng lồ, ngăn cản kiếm của hư ảnh nọ,

“Ầm, ầm, ầm”

Trên bầu trời, hỏa diễm rung chuyển bạo dũng ra. Lấy vị trí vụ nổ mạnh làm trung tâm, tất cả sinh vật trong phạm vi xung quanh, đều gánh chịu đả kích mang tính hủy diệt.

Ba luồng chân hỏa chạm nhau rồi nổ tung ra,. Trên bầu trời, một người một thú, đều trở nên cực kỳ chật vật. Bạch Hàn Phong vì tu vi quá thấp kém, lại cưỡng ép sử dụng Hỏa Thần Nộ đến tận cùng, nên lúc này toàn thân đã vỡ nát, nếu không phải luyện thể của hắn đã đến cảnh giới không thấp thì đã sớm chết rồi.

Dưới uy lực của vụ va chạm, hắn bị đập mạnh đến nỗi lún sâu xuống mặt đất hàng chục thước, toàn thân rỉ máu, xương cốt đã gãy toàn bộ, sớm đã không còn đồn đậy.

Thế nhưng Từ Khắc cũng không khá hơn gì, bởi vì hình thể khổng lồ và ở gần địa điểm nổ mạnh nhất, và còn do khinh địch, nên hắn phải sự chấn động kịch liệt nhất, lân phiến cứng rắn trên thân thể hắn, hoàn toàn bị phá nát gần hơn phân nửa. từ lưng cho đến bốn chân của hắn, máu tươi đỏ hồng liên tục tuôn ra. Sau đó giống như những giọt mưa, tí tách rơi xuống không ngừng.

Dưới lớp lân phiến bể tan tành, bản thể Bá Hạ của Từ Khắc phải chịu vài đạo vết thương kinh khủng mà mắt thường có thể dễ dàng thấy được lan tràn ra, cơ hồ bao trùm cả lưng. Liếc mắt nhìn lại một cái, tựa hồ còn có thể nhìn thấy cả xương trắng ẩn hiện.

Trong con ngươi to lớn đã không còn thấy tia trào phúng nào, thay vào đó là một cổ kinh hãi hoàn toàn bao trùm. Bộ dáng thê thảm chật vật, không còn chút đắc ý và kiêu ngạo nào của lúc trước.

Tại giải đất phía xa Từ Khắc, lúc này một cỗ thần quang chậm rãi vỡ tan ra.. Cuối cùng, lộ ra thân ảnh Du Du bên trong. Lúc này nàng đang ở trạng thái linh thú, nàng cất tiếng hót, sắc mặt một mảnh tái nhợt. Khóe miệng mơ hồ có vài vết máu.. Lúc xảy ra vụ nổ kinh khủng khi nãy, nàng cơ hồ dùng hết tất cả lực lượng bản thân, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, để triển khai tuyệt chiêu cuối cùng của bản thân, lúc này đây chính là lúc thi triển:

“Mộng Ảo Thời Không”

Trong tiếng hót của nàng vang lên một tiếng nói trầm thấp, từ trên người nàng vô số ngũ sắc thần quang hiện ra, Từ Khắc nhận thấy rõ ràng thời gian xung quanh hắn dường như trôi chậm lại,

Tuy rằng chỉ chậm lại một chút nhưng hắn cũng không dám xem thường, cao thủ giao tranh chỉ chậm một li là mất mạng, tộc khổng tước từ khi nào đã học được việc thao túng thời không.

Thế nhưng Từ Khắc nhanh chóng nhận ra rằng, thần thông này của Du Du vẫn chưa ổn định lắm, xem ra chính là vì tu vi không đủ, lão nhanh chóng phát hiện ra một sơ hở.

Du Du cũng đã phát hiện ra điểm này, nàng cay đắng nhìn về phía Bạch Hàn Phong đang nằm trên mặt đất, xem ra hôm nay cả hai phải chết rồi, đôi mắt nàng chợt trở nên đỏ rực như máu, nàng ngẩng đầu lên trời hót theo một âm điệu rất lạ, đồng thời phun ra máu huyết,

Mỗi một lần máu huyết phun ra Mộng Ảo Thời Không lại trở nên mạnh mẽ hơn, ép cho Từ Khắc không di chuyển được

“Từ Khắc, hôn nay bản công chúa đồng quy vu tận với ngươi”

Từ Khắc trong sự bao vây của Mộng Ảo Thời Không cười lạnh:

“Đồng quy vu tận với ta ư, hắc hắc, khi bỏ chạy ngươi đã dùng không ít máu huyết, giờ lại tiếp tục dùng, để xem ngươi còn bao nhiêu máu”

Điều này đã nói trúng tâm khảm của Du Du, nàng đích thị không còn bao nhiêu máu huyết, chỉ sợ chưa ép chết được Từ Khắc nàng đã chết rồi, nhưng lúc này trong đầu nàng chỉ nghỉ rằng, chết vì Bạch hàn phong tuyệt đối là xứng đáng

“Từ Khắc, ngươi cho rằng chỉ có Phượng Hoàng mới có thể thao túng thời gian sao, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy Khổng Tước cũng có thể.”

Lời nói vừa dứt, yêu đan trong người nàng bay ra lơ lửng trên không trung, bắt đầu thiêu đốt, nó nhanh chóng nhỏ đi, Tu Vi của nàng cũng bắt đầu tụt xuống, thế nhưng nàng mặc kệ chỉ âm thầm thi pháp. Từ Khắc kinh ngạc:

“Tự thiêu đốt Yêu Đan của bản thân, người điên rồi,vì một tên nhân loại có đáng không”

Có đáng không, trong lòng nàng đã có câu trả lời, từ trên thân thể của nàng Ngũ sắc thần quang dưới sự thiêu đốt của yêu đan ngày càng phát sáng, nàng nói khẽ:

“Thời Không Hư Hao”

Ngũ sắc thần quang trên người nàng nhanh chóng bao vây lấy Từ Khắc, lão kinh hoàng nhận ra rằng thân thể mình đang già dần đi, trong nháy mắt lão đã đi qua một ngàn năm và đang tiếp tục đi tới,

Lão điên cuồng vùng vẫy cố gắng thoát ra khỏi ngũ sắc thần quang nhưng, Du Du vì muốn giết lão nên yêu đang của nàng càng bùng cháy mạnh mẽ,

Thoáng một cái Từ Khắc lại cảm thấy mình đã già đi một vạn năm, mặc dù lão vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi được thần quang, cuối cùng cực chẳng đã lão đành thi triển Tụ Hồn Công, trong nháy mắt thân thể của lão tách làm ba người một thú, một người là Từ Khắc già nua mà Bạch Hàn Phong đã gặp, một người là Từ Thiên Lỗi, một người là Từ Khắc trung niên, cuối cùng là thần thú Bá Hạ,

Lúc này Từ Khắc già nau, tuy vẫn còn nét ngông nghênh trên mặt nhưng cùng với đó lại là một giọng nói nhuốm màu thời gian, lão nói với hai người một thú còn lại:

“Hãy báo thù cho ta”

Rồi cơ thể của lão chợt bùng nổ.

" Oanh!"

Cơ thể của Từ Khắc già nua phát nổ, Hoả diễm phong bạo khổng lồ trông giống như một đóa mây hình nấm ở phía trên bầu trời đột nhiên xuất hiện. Tiếng nổ kinh thiên động địa truyền vào tai mọi người. Một cỗ nhiệt khí cuồng bạo khuếch tán từ phía chân trời, làm khuôn mặt mọi người gần đó trở nên kinh hãi.

Đám mây nấm màu xanh trắng dâng lên trong chốc lát nhất thời giống như bị búa tạ hung hăng đập mạnh rồi như viên cầu từ trên không bắn xuống, ven đường, huyết hồng đầy trời, vụ nổ này đã tạo thành một lỗ hồng khổng lồ, ba phân thân còn lại nhanh chóng theo đó, thoát ra ngoài, rồi lại một lần nữa hợp lại thành Từ Khắc, Lúc này hắn đã từ Hóa thần thượng giai đỉnh phong, tụt xuống Hóa Thần Sơ giai đỉnh phong,

Khuôn mặt hắn tràn ngập sự phẫn nộ, trên tay hắn Hạnh Hoàng Kỳ xuất hiện, cùng với Thanh Minh Thượng Hà đô hắn lấy được khi giết An Xuyến,

Hắn gầm rú giữa không trung,

“Các ngươi dám phá hủy bao nhiêu ngàn năm tu luyện của ta, ta thề, Khổng tước nhất tộc các ngươi, ta gặp một giết một”