Vô Thượng Niết Bàn

Chương 87: Huyết Thệ

Bạch Hàn Phong ánh mắt híp lại một chút, nhưng cũng không thèm nói gì, mặc kệ Triệu Thiên Hào trông có vẻ hiền từ, hắn vẫn đứng tại chỗ không hề di động.

Bởi vì hắn đã nhìn ra ánh mắt của Triệu Thiên Hào, ánh mắt ẩn chứa sát tâm, Bạch Hàn Phong kết luận, không giúp hắn còn có thể sống thêm được một hai ngày, nhưng nếu giúp hắn thì rất có thể cả bọn sáu người sẽ chỉ còn sống được vài canh giờ nữa.

Lúc này, Triệu Thiên Hào và con Phi cầm kia đầu pháp đã đến hội kích liệt, uy áp mà hai bên tản ra, khiến cho đám lá khô và đất đá trên mặt đất bị dạt ra xung quanh, không ngờ dưới này lộ ra một vài bộ xương trắng, với những vết thương kinh khủng còn lưu lại đủ để thấy khi còn sống họ đã trải qua khổ nạn như thế nào.

Tại bên cạnh còn có những mảnh nhỏ của pháp bảo vỡ vụn, một vài mảnh vẫn còn một chút linh lực. Xem ra đây là đám tu sĩ không may bị hãm nơi này. Phải bỏ mạng lại nơi rừng thiêng nước độc.

Bạch Hàn Phong và đám người Vô Tướng trố mắt ra nhìn đám xương cốt trên mắt đất, trong đầu đám người cùng hiện lên một suy nghĩ.

nhìn bộ xương mà phán đoán thì đám người này này xem ra đã đã chết đi nhiều năm, mà pháp bảo tàn phiến vẫn còn linh tính, như vậy trước đây đám người này cũng là tu sĩ có tu vi không thấp.

Vậy mà vẫn còn bỏ mạng lại nơi này, vậy thì sáu người bọn họ là cái gì mà dám xông pha bên trong đó, tuy nhiên cảm giác sợ hãi đó rất nhanh qua đi, thay bằng một ý nghĩ cầu phú quý trong nguy hiểm,

Bạch Hàn Phong đang cảm khái tưởng niệm, thì Triệu Thiên Hào lại nói:

“Các tiểu hữu, nếu lão phu mà chết đi, người kế tiếp sẽ là các ngươi, các người còn chờ gì mà không tiến lại đây giúp lão phu một tay”

Giúp lão, giúp lão còn không bằng chúng ta rút lui trước. Nghĩ tới đây, đám người Bạch Hàn Phong đưa mắt nhìn nhau, sáu người một ý vội vàng nhắm hướng cửa vào ngoại cốc lao tới,

Ở thời điểm cả sáu người động thân, một tiếng hót thánh thót từ xa, bỗng nhiên vang vọng tới. Chỉ là tiếng hót này khiến thiên địa biến sắc. Phong vân đảo ngược. Thậm chí ngay cả hào quang trên trời cao cũng trở nên vặn vẹo một cách khác thường.

Cho dù là Triệu Thiên Hào và con Phi Cầm đầu đàn kia, trong nháy mắt dường như cũng bất động. Càng không cần phải nói tới đám phi cầm nhỏ kia và đám người của Bạch Hàn Phong, vào giờ phút này tất cả run rẩy. tiếng học vừa đập vào tai, Bạch Hàn Phong liền cảm thấy như bị một quả chùy, giáng mạnh vào ngực, hắn ụa lên một tiếng rồi rớt từ trên không trung xuống, đồng bọn của hắn cũng tương tự như vậy,

Não hải của cả sáu người như thể bị một mũi khoan khổng lồ khoan vào, một cơn đau thấu trời xanh khiến hắn lăn lộn trên mặt đất.Đồng thời, một cảm giác đè nén không có cách nào hình dung được, đều không tự chủ được, lan tràn ra khắp toàn thân.

Thậm chí... Ngay cả động thân thể một cái, dường như cũng không có cách nào làm được!! uy áp giống như dời núi lấp biển này trực tiếp đè ép. Trong cơ thể đều không ngừng phát ra những tiếng nổ vang.

“Quá mạnh”

Trong đầu Bạch Hàn Phong chấn động, hơi thở trở nên dồn dập. Đây không phải là lần đầu tiên hắn cảm nhận loại uy áp này. Ban đầu, thời điểm ở khổng tước tộc, hắn lại từng thể nghiệm qua khí thế kinh người này. Cái này khiến cho tim Bạch Hàn Phong cũng run rẩy.

Con phi cầm đầu đàn này nghe thấy tiếng hót thì mừng quýnh. Còn bên kia Triệu Thiên Hào cảm nhận uy áp của tiếng hót này, hai mắt lão tái xám, lại, lão nhận ra rằng đây là một cặp phi cầm, còn cất tiếng hót kia, chính là con cái, con này còn mạnh hơn cả lão, lão vội vàng quát lớn,

“Còn không mau giúp ta”

Lúc này Bạch Hàn Phong và Vô Tướng cùng với Đám Chu Bằng bò dậy đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng sợ chết, nhưng chết dưới tay ai cũng thế, cho nên cả bọn vẫn dùng dằng không quyết.

Triệu Thiên Hào thấy như vậy thì càng nóng ruột, mắt thấy sắp không kịp nữa, lão đành phải nói:

“Ta sẽ phát ra huyết thệ, giúp các ngươi trong Độc Long Cốc được an toàn”

Đám người Bạch Hàn Phong lại đưa mắt nhìn nhau, Huyết Thệ không phải trò đùa đây chính là lời thề tối cao của tu sĩ, chưa từng có ai dám vi phạm lời thế, vậy thì cái này có thể tin được.

Triệu Thiên Hào thấy đám người Bạch Hàn Phong nhìn mình thì đành thở hắt ra một hơi, lão thầm nghĩ, cứ thề đã rồi ra khỏi cốc sẽ thuê người giết chúng sau, nghĩ vậy lão cắn lưỡi, phun ra một luồng tiên huyết rồi nói:

“Ta, Triệu Thiên Hào, dưới sự chứng kiến của thiên đạo, sẽ giữ đúng lười hứa bảo vệ các ngươi,”

Lão nói xong câu này, thì luồng tiên huyết lơ lửng trong không trung nhanh chóng hình thành nên một cái ấn ký, lão lại phun ra một ngụm tiên huyết nữa

“Ta thề, ở trong độc long cốc sẽ dùng hết sức lực mang sáu người các ngươi theo”

Luồng tiên huyết lại hình thành ấn ký thứ hai, lão nhìn ấn ký rồi phun ra một luồng tiên huyết thứ ba

“Nếu làm trái lời thế này, ta sẽ bị tâm ma phản vệ, lưu đày muôn kiếp, mãi mãi không được siêu sinh”

Lão vừa dứt lời thì ba cái ấn ký bằng máu trên không trung tan biến,

Lúc này tiếng hót thứ hai lại vang lên, lần này uy lực của nó khủng khiếp hơn trước, chứng tỏ nó đã ở rất gần, Triệu Thiên Hào vội nói:

“Mau lên, ta cần ba hơi thở”

Sau khi lão thề xong, cả sáu người đều đã yên tâm một chút, nghe lão nói vậy Vô Tướng là người đầu tiên tiến lên. Phi đao trong túi trữ vật của hắn bay ra, nhằm vào hai chân của con phi cầm đầu đàn đâm tới, hắn quát lớn:

“Các huynh đệ, đánh vào thất khiếu của nó”

Năm người còn lại nghe vậy thì lập tức lấy ra pháp bảo hoặc pháp khí nơi tay, hướng đầu con phi cầm bay lên, kẻ nhằm vào mắt, kẻ nhắm vào tai tất cả đều sử ra đòn mạnh nhất của mình.

Bạch Hàn Phong cũng lăng không bay lên Lãnh Nguyệt lăm lăm trong tay. Nơi hắn nắm đến chính là mi tâm của con phi cầm, năng lượng của hỏa chủng được hắn dồn vào lãnh nguyệt, đợi đến giới hạn của bản thân thì lập tức phá không mà bay đi,

Đây chính là một cách khác của việc khống hỏa mà hỏa thần lệnh nhắc đến, lợi dụng vẫn dẫn để gia tăng sức mạnh, pháp bảo của hắn được bao bọc bởi tử hỏa, sức nóng mà nó phát ra khiến không khí chung quanh vặn vẹo,

Lúc này công kích của năm người kia cũng vừa vặn tới nơi, thế nhưng đánh lên thân thể con phi cầm kia chỉ như gãi ngứa, chỉ thấy nó há miệng ra kêu một tiếng, công kích của sáu người đã bị đẩy bật trở lại,

Nhưng điều này cũng là đủ đối với Triệu Thiên Hào, hai cao thủ đánh nhau chỉ phân tâm một chút là đã quyết định thắng bại rồi, Triệu Thiên Hào nhân cơ hội con phi cầm đối phó với năm người kia, luồng lôi điện hơi buông lỏng trong tích tắc,

Lão chờ chính là cái tích tắc này, lão lập tức gào lên một tiếng, Chỉ trong nháy mắt, Triệu Thiên Hào đã lấy ra một lá bùa kỳ dị dám lên người, toàn thân lão nhanh chóng biến hóa thành một thứ quái vật kỳ dị, trên đầu lão xuất hiện một chiếc sừng giữa trán, sau lưng là một đôi cánh màu huyết dụ, trên vai lão ngập hỏa diễm, khí thế so với vừa rồi càng thêm cường hãn,

Là một chế phù sư nhị cấp, Bạch Hàn Phong chỉ liếc mắt là nhận ra thứ mà Triệu Thiên Hào dán lên người là một loại hợp thể phù cao cấp, trong lá phu này phong ấn hồn phách của một con yêu thú hoặc một tồn tại mạnh mẽ nào đó, khi sử dụng nó sẽ mang lại cho chủ nhân của lá phù toàn bộ sức mạnh được phong ấn, Bạch Hàn Phong tặc lưỡi, xem ra sau này mình cũng nên chế vài cái như vậy.

Lúc này Triệu Thiên Hào đã đấm ra một quyền về phía con Phi Cầm. Dưới quyền ấn mạnh mẽ, cuồng bạo này không gian chugn quanh quay cuồng lắc lư. Một cỗ khí tức nóng bỏng bao phủ không gian, nhanh chóng bắn về phía Con Phi cầm đầu đàn.

Trong nháy mắt con Phi Cầm đầu đàn cảm thấy nguy hiểm, nó lập tức kêu lên một tiếng đồng thời vỗ mạnh hai cách về phía trước, hai cỗ lực lượng vô cùng cường hãn nhanh chóng được ngưng tụ ra.

Lúc này toàn bộ không gian tràn ngập khí tức nóng bỏng, lôi điện bao phủ không gian. đột nhiên có một vòng xoáy xuất hiện, giống như một cơn lốc đang gào thét, vòng xoáy xuất hiện hút vào trong vô số đất đá, khi thế phô thiên cái địa tỏa ra bốn phía.

Hai cỗ lực lượng này hầu như cùng một lúc va chạm với quyền ấn mà Triệu Thiên Hào ngưng tụ ra, trên bầu trời lập tức vang lên tiếng nổ ầm ầm, vang vọng chung quanh.

Phanh Phanh.

Không gian như nứt ra, kình khí nóng bỏng, khí thế bài sơn hải đảo khuếch tán ra bốn phía. Năng lượng kinh khủng tràn ngập không trung, vòng xoáy đạt tới cực hạn khi va chạm với quyền ấn đột nhiên nổ tung trên không trung, kình khí bắn ra tứ phía.

Một màn chấn động như vậy khiến cho sắc mặt sáu người Bạch Hàn Phong đứng ở bên ngoài không khỏi đại biến. Loại thực lực này, bất cứ ai trong bọn họ cũng không thể làm được. Đây chính là mơ ước của bọn họ,

Khi kình khí cuồng bạo biến mất trong không khí, thân thể Con Phi cầm đầu đàn cũng nhanh chóng lảo đảo, lùi lại phía sau. Hai cánh xã suống. Dưới lực lượng cuồng bạo này Con Phi cầm đầu đàn cảm thấy khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, thậm chí còn có cảm giác dường như lục phủ ngũ tạng bị chấn nát. Nếu không phải thân thể yêu thú vô cùng cường hãn, nó cũng không thể nào chống đỡ được dư âm một kích này của Triệu Thiên Hào.

Lúc này lần thứ ba tiếng hót khủng khiếp kia lại vang lên, lần này đã ở rất gần, trong tiếng hót còn mang theo vẻ giận giữ trong đó, phía xa xa đã xuất hiện một cái bóng mờ đang ngày một rõ dần

Triệu Thiên Hào nhìn thấy bóng đen kia thì vội vã đánh ra một thủ ấn, một bàn tay linh lực tóm lấy sáu ngưởi Bạch Hàn Phong, bên tai sáu người vang lên tiếng của Triệu Thiên Hào:

“;Chạy”.

Đến phút cuối Triệu Thiên Hào đành phải quyết định mang theo sáu người mặc dù có thể điều này sẽ khiến lão chậm đi một chút, nhưng lão cũng không có gan phản lại Huyết Thệ, lúc này chỉ còn cách cắn răng chịu đựng./.