Vô Thượng Niết Bàn

Chương 92: Thất Tinh Đại Trận 2

Đến khi Bạch Hàn Phong dần hồi tỉnh, thì nhận ra mình đang nằm trong một sơn động, một đám lửa đang cháy tí tách ở phía trước mắt, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, đám người Vô Tướng đang ngồi phía đó, bên cạnh hắn là Tần Di. Thấy hắn tỉnh lại, nàng vui mừng nói với mọi người:

“Hàn Phong huynh tỉnh rồi”

Cả bọn năm người liền đi đến chỗ Bạch Hàn Phong, hắn nhìn mọi người rồi hỏi:

“Tại sao, mọi người lại quay lại”

Vô Tướng cười nói:

“Chúng ta đã đi theo lời huynh rồi, thế nhưng huynh vì chúng ta mà đoạn hậu, chúng ta sao có thể bỏ mặc huynh ở lại, thế là chúng ta quay lại, vừa kịp lúc thấy huynh thi triển thứ thần thông kinh khủng kia”

Nhớ lại cái hư ảnh mà Bạch Hàn Phong tạo ra, cùng sức công phá khủng khiếp của nó, Vô Tướng vẫn còn hoảng sợ, Bạch Hàn Phong nhìn bốn người, hắn chặn đám người kia là vì hắn cho rằng, thà ở lại còn có cơ may sống sót, chạy đi thì chỉ có chết, nên mới xung phong ở lại, hắn không nghĩ rằng bốn người này cũng vì hắn mà quay lại,

Còn chưa nói chuyện xong thì bên ngoài động đã vang lên một tiếng gầm lớn, Chu Bằng vừa nghe thấy tiếng gầm đã biến sắc mặt, hắn nói với Vô Tướng’;

“Lão Vô lại là nó”

“Mau chạy”

Vô Tướng rất nhanh đáp lời, Bạch Hàn Phong đứng dậy, tuy hắn chưa hoàn toàn bình phục nhưng di chuyển không thành vấn đề, hắn ngơ ngác hỏi:

“Vô Tướng huynh đây là có chuyện gì,”

Vô Tướng vừa chạy vừa đáp, nghe lời của Vô Tướng, Bạch Hàn Phòng mới nhận ra, mình đã mê man hai ngày rồi, trong lúc đám người Vô Tướng mang hắn theo thì tình cờ làm vỡ trứng của một con huyết tích dịch, khiến nó truy sát mấy ngày hôm nay, trong lúc mọi người tưởng nó đã thôi rồi, nhưng không ngờ nó vẫn đuổi tới.

Ngô Nhược Lan chỉ tay về phía trước:

“- Phía trước có một cánh rừng rậm, hay chúng ta chạy vào trong đó.”

Cả bọn đưa mắt nhìn. Một cánh rừng rậm xuất hiện trước mặt hai người. Rừng rậm là một nơi ẩn thân vô cùng tốt, hơn nưã con huyết tích dịch to như vậy, nếu vào đó nó sẽ d chuyển vô cùng khó khăn, đám người nhanh chóng chạy vào trong cánh rừng không dám dừng lại.

Lúc này cả năm người bọn họ đều cố gắng chạy trối chết, căn bản không nhìn thấy bên ngoài rừng rậm, một tảng đá màu đỏ như máu bị rêu phủ một phần trên đó có viết hai chữ Táng Địa.

Cả bọn trực tiếp đi sâu vào trong rừng rậm, lúc này mới phát hiện ra điều khác thường. Tần Di phát hiện ra đầu tiên, nàng nhìn quanh rồi lên tiếng nói

“Hình như có chút không thích hợp, vì sao cây cối đã biến mất gần hết rồi”

Sắc mặt cả đám đột nhiên biến đổi, năm người dừng lại, nhìn vào chung quanh. Vừa rồi còn là cánh rừng rậm, mà hiện tại đã nhanh chóng trở thành một mảnh rừng thưa xen lẫn cây bụi,

Vô Tướng quan sát bốn phía rồi kinh hãi nói:

“- Không xong, có khả năng chúng ta xông vào một cái đại trận thượng cổ nào đó.”

- Đại trận thượng cổ?

Sắc mặt Bạch Hàn Phong biến đổi, đây là lần thứ tư hắn nghe nói về đại trận, hơn nữa lần này lại còn bị hãm trong đó, hắn không biết nhiều về trận pháp, nhưng hắn hiểu rằng đối mặt với đại trận, ngay cả cường giả như Khổng Tuyên cũng không dám tùy tiện xông loạn, cho nên tình cảnh của bọn họ hiện giờ rất không xong.

Cốc này vốn là một mảnh đất đặc biệt, có trận pháp cũng không kỳ quái chút nào. Chỉ là chúng ta thử xem có thể đi ra ngoài hay không.

Chu Bằng đánh giá bốn phía rồi nói.

Vẻ mặt Bạch Hàn Phong ngưng trọng đánh giá chung qua. Lúc này bốn phía bị một mảnh hắc vụ bao phủ. Căn bản không phân biệt được phương hướng,

“các vị, có ai hiểu về trận pháp hay không”

Bạch Hàn Phong xem xét chung quanh rồi hỏi.

- Ta chỉ hiểu một chút mà thôi, có thể còn chưa được tính là hiểu.

Vô Tướng cười khổ nói.

“Vậy chúng ta thử dò từng chút một xem sao, qua bên phải xem trước đi”

………….

“Khốn kiếp”

Hai canh giờ sau Bạch Hàn Phong thầm nói một câu. Đi hai canh giờ rồi mà hai người vẫn chỉ quanh quẩn cạnh đường đá, trong không gian này dường như là vô hạn vậy.

“- Ta nghe nói có một ít đại trận thượng cổ ngay cả Hóa thần thậm chí là cường giả trên hóa thần đi vào cũng lành ít dữ nhiều, chỉ mong trận pháp này không phải là sát trận.”

Vô Tướng nhìn quanh rồi lầm bầm nói.

“- Cẩn thận."

Vô Tướng vừa mới nói xong, mặt đất dưới chân đám ngươi đã nứt ra, một xoáy nước cuồn cuồn từ dưới mặt đất trồi lên, nuốt trọn năm người bọn họ, cố sức kéo cả đám xuống dưới.

“Chết tiệt”

Vô Tướng gào lên,

“cố gắng giữ chắc”

Từ trong tay hắn một sợi dây kim tuyến bay ra, cuốn chặt lấy một tảng đá phía đối diện cố gắng ngăn cản cơ thể bị kéo xuống hắc động, cả bốn người cũng vội vàng dùng mọi cách để trụ lại,

Vòng xoáy nước càng lúc càng mạnh phát ra tiếng đinh tai nhức óc. Hấp lực vô cùng lớn khiến cho Bạch Hàn Phong càng ngày càng khó khăn. Dưới cỗ hấp lực kinh khủng này, thân thể của hắn đang dần dần bị kéo xuống dưới hắc động.

Sưu...

Thân thể cả năm người lúc này đã hoàn toàn bị hút vào trong vòng xoáy, lực lượng cuồng bạo chung quanh càng lúc càng lớn.

Dưới lực lượng cuồng bạo như muốn xé nát bản thân này Bạch Hàn Phong vội vã mặc lên bộ giáp trụ lấy từ khổng tước tộc, hắn có cảm giác dường như lục phủ ngũ tạng của hắn cũng bị xé nát.

“- Nhanh nghĩ biện pháp nào đó đi. chúng ta đã rơi vào trong trận pháp thượng cổ rồi, có lẽ chúng ta khó tránh khỏi cái chết.”

Bạch Hàn Phong nói lớn, nhanh chóng bố trí cương khí hộ thân quanh người,

Bốn phía hiện tại tối đen, chỉ có quang mang yếu ớt thi thoảng lóe lên, giống như là đang ở trong một cái động tối đen vậy.

Sưu.

Trong dòng xoáy, lúc này lại có một cỗ lực lượng khác bạo phát, trong nháy mắt bao phủ lấy năm người.

Chờ khi lực lượng đó yếu đi, cả nằm người bị dồn thành một đống nằm trên mặt đất.

Ngô Nhược Lan đang nằm đè lên người Bạch Hàn Phong, nàng xấu hổ đỏ cả mặt.

“- Ta không dậy được, “

“Ta cũng thế, chắc phải một lúc nữa”

Bạch Hàn Phong trả lời. Toàn thân hắn hiện tại vô lực, gân cốt cơ thể mềm nhũn, không thể nhúc nhích, ngay cả muốn xịch ra một tí cũng không làm được.

- Ta cũng không động đậy được.

ba người còn lại cũng nói, bọn họ cũng không khác gì, toàn thân vô lực.

Bầu không khí lại trở nên xấu hổ, Bạch Hàn Phong cũng rất bất đắc dĩ, cảm giác trên thân có một thân thể vô cùng mềm mại, trước ngực có hai miếng thịt nhô lên, thiếu chút nữa khiến hắn có ý nghĩ không đứng đắn.

Một khoảng thời gian ăn xong một bữa cơm cả đám mới dần dần lấy lại được sức lực.

Bạch Hàn Phong cố gắng ngồi dậy, nhìn về bốn phía lúc này khắp nơi đều là kiến trúc đổ nát, phía xa còn có không ít thạch trụ che trời, lọt vào mắt hắn đều là một đống đổ nát, hoang tàn tỏa ra khí tức cổ xưa. Nơi nơi đều là đình đài lầu gác, nhưng lầu gác này lại rất khác thường, chúng giống như kiến trúc thờ tự hơn là để sinh hoạt.

“Nơi nay là nơi nào”

Chu Bằng hỏi

“Mặc kệ là nơi nào, chúng ta Nhanh khôi phục thực lực đi, kẻo lát nữa lại gặp phải nguy hiểm thì không có lực mà chống lại.”

Bạch Hàn Phong khoanh chân ngồi đó,, thủ ấn trong tay biến đổi, bắt đầu điều tức.

cả bốn đều nhanh chóng làm theo.

Phù....

Hơn một ngày sau Bạch Hàn Phong từ trong đả tọa tỉnh lại, lúc này hắn cũng đã khôi phục được một chút. Thương thế trong người khi giao thủ với Tôn Cửu Linh đã tốt hơn một chút, ít nhất hiện tại cũng không có trở ngại gì quá lớn.

Hắn đứng dậy rồi nhìn về bốn phía. hắn đang đứng trong một mảnh đất bằng phẳng, lúc này bốn phía là một mảnh hỗn độn, đổ nát khắp nơi.

Nơi này hình như là một mộ địa khổng lồ, Nhưng Những thứ còn lại của mộ địa chỉ là đá vụn. Có lẽ nơi này là một nơi thờ tự trang nghiêm, thế nhưng hiện tại chỉ là một tàn tích mà thôi.

Chu Bằng hưng phấn nói:

“Này, nếu nơi đây thực sự là mộ địa của môn phái thì chẳng phải sẽ có rất nhiều đồ quý hay sao”