Vô Thượng Tiên Đế

Chương 105106

Chương 105: Trịnh Sở Tôi Vô Tội

Một tiếng Pằng vang lên.

Tạ Bá Ngọc thay đổi vị trí, tiếp tục xông về phía Vương Nhất Pháp.

Ông ta đã không thể nào tha thứ dễ dàng cho Vương Nhất Pháp, lại muốn bắn lén mình, nhất định phải giết chết gã.

Vương Nhất Pháp nhân lúc Tạ Bá Ngọc thay đổi vị trí, gã nói với Hứa Hàn Băng còn đang đứng đực ra: “Mau nổ súng, nếu không chúng ta phải chết ở đây đó”.

Hứa Hàn Băng nghe đến chữ chết, nghĩ đến tình trạng tử vong khiếp người vừa nãy của Lâm Đức Vượng, cô ta hốt hoảng giơ súng lên, run rẩy nhấn cò súng.

Pằng.

Pằng.

Pằng.

Hứa Hàn Băng nổ ba phát súng liên tục.

Ba viên đạn với tất cả khí thế bắn về phía mi tâm, ngực và sống mũi Tạ Bá Ngọc.

Tạ Bá Ngọc thấy vậy liền thay đổi phương hướng vị trí cơ thể để tránh bị đạn bắn trúng.

Vết thương trên cơ thể ông ta hôm nay còn chưa hết bệnh, không thể sử dụng thủ đoạn của tông sư huyền hóa, nếu không với thực lực của cảnh giới hóa huyền, một chưởng đánh ra, những viên đạn này cũng tự động bắn ngược lại.

Vào lúc Tạ Bá Ngọc tránh né, Vương Nhất Pháp mở cửa xe, gã thi triển thủ đoạn của võ giả, kình khí bao trùm quanh người.

Tốc độ của Vương Nhất Pháp nhanh như một cơn gió, trong nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Tạ Bá Ngọc.

“Lão già kia, chết đi cho tôi!”, tay trái Vương Nhất Pháp nắm thành quyền, một quyền đánh liên tục vào hông Tạ Bá Ngọc, tay phải cầm súng lục nhắm vào đầu ông ta.

Hông của Tạ Bá Ngọc vốn bị thương, bây giờ trong lúc tránh đạn lại bị Vương Nhất Pháp hung hăng đánh một quyền, ông ta đau đến mức méo miệng, phát ra một tiếng hét thảm.

Vương Nhất Pháp không để ý đến tiếng hét thảm thiết của Tạ Bá Ngọc, động tác gã nhanh nhẹn bóp cò.

Vào lúc gã sắp bóp cò súng, chợt nghe một tiếng phụt vang lên, một cánh tay nhuốm máu tươi xuyên qua ngực gã.

Trong nháy mắt cánh tay này xuất hiện, tất cả lực lượng bên trong cơ thể Vương Nhất Pháp đều biến mất.

Khẩu súng đen nhánh lạnh băng vang lên một tiếng keng, rớt từ tay Vương Nhất Pháp xuống đất.

Sắc mặt Vương Nhất Pháp mặt trắng bệch như tuyết, gã dùng hết tất cả sức lực quay đầu nhìn xem rốt cuộc kẻ nào đã ra tay với mình.

Đến khi gã quay đầu lại thì nhìn thấy Trịnh Sở lạnh nhạt xuất hiện ở sau lưng gã.

Vẻ mặt gã phức tạp, gã khó tin nói: “Anh… anh không phải là một phế vật ư? Sao lại mạnh như vậy”.

Vương Nhất Pháp là võ giả cảnh giới minh kình trung kỳ, cường độ cơ thể không phải quá mạnh, nhưng mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường.

Muốn dựa vào sức mạnh của cánh tay để xuyên qua ngực gã, trừ phi đối phương là võ giả cảnh giới minh kình đỉnh phong, nếu không cũng không làm được.

Gã luôn cho rằng Trịnh Sở là một tên phế vật, không ngờ lại là võ giả cảnh giới minh kình trở lên.

Đồng tử Vương Nhất Pháp rất lớn, trong mắt tràn đầy vẻ oán hận và không cam lòng.

Vẻ mặt Trịnh Sở lạnh lùng, anh rút tay phải đầm đìa máu ra.

Ầm.

Vương Nhất Pháp mất đi sinh mạng, thân thể cứng ngắc ngã xuống đất.

Hứa Hàn Băng nhìn thấy Trịnh Sở xuyên thủng ngực Vương Nhất Pháp giết chết gã.

Cả khuôn mặt cô ta trắng như tuyết, tim đập bịch bịch bịch đầy ác liệt.

Hứa Hàn Băng thấy mắt Trịnh Sở nhìn về phía mình, trên mặt cưỡng ép nặn ra nụ cười để che giấu đi nỗi lo nơi đáy lòng.

“Trịnh Sở, tôi vô tội, là bọn họ muốn giết cậu, tôi không đi cùng bọn họ thì sẽ chết”, Hứa Hàn Băng nói xong, đôi mắt ngấn lệ, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Trịnh Sở vốn không hề thương hại Hứa Hàn Băng, anh lấy từ túi quần Vương Nhất Pháp ra bút lông hồng ngọc, hoàn toàn không quan tâm Hứa Hàn Băng biểu diễn cái gì.

Hứa Hàn Băng thấy Trịnh Sở mặt đầy lạnh lùng, trong lòng cô ta càng khẩn trương.

Vẻ mặt cô ta hoảng loạn: “Trịnh Sở, chúng ta đã từng mến mộ nhau, cậu đừng đối xử với tôi như vậy”.

Ánh mắt Trịnh Sở lạnh lùng nhìn Hứa Hàn Băng, anh nói: “Loại đàn bà lòng dạ ác độc, địa ngục hợp với cậu đấy”.

Lời vừa dứt, anh chìa tay phải ra, nhéo nhẹ một cái về hướng hư không.

Vào lúc bàn tay Trịnh Sở nhéo trong hư không, cơ thể Hứa Hàn Băng như bị một vật nặng đè lên, sắc mặt cô ta tái nhợt, cả người giãy dụa tuyệt vọng trong xe.

Vào thời khắc Hứa Hàn Băng giãy giụa, sắc mặt cô ta tái nhợt, sau đó cô ta hoàn toàn mất đi hơi thở sinh mạng, ngã trên xe không còn động tĩnh.

Giải quyết xong Hứa Hàn Băng, Trịnh Sở đi tới trước mặt Tạ Bá Ngọc, nhìn sắc mặt yếu ớt của ông ta, anh lấy ra một viên đan dược từ trong lọ nhỏ, đưa cho Tạ Bá Ngọc rồi nói: “Ông Tạ, ông bị thương không nhẹ, ăn viên đan dược này có thể giúp ông chữa khỏi”.

Những viên đan dược này đều là thảo dược hiếm có Trịnh Sở lấy từ chỗ Vạn Thảo Cốc, bây giờ đã được luyện chế thành đan dược.

Tạ Bá Ngọc nhìn viên thuốc nhỏ màu đen Trịnh Sở đưa đang tản ra mùi thuốc nồng nặc, ông ta mỉm cười nói: “Cảm ơn cậu Trịnh”.

Lời vừa dứt, ông ta lập tức ăn đan dược.

Sau khi ăn đan dược, Tạ Bá Ngọc chỉ cảm thấy cả cơ thể được sưởi ấm, giống như có một dòng nước ấm đang chậm rãi chảy trong người, rất thoải mái, lại hơi ngứa một chút.

Tạ Bá Ngọc nhanh chóng cảm thấy vết thương trên người mình đã khỏi, không có gì khác so với lúc trước, thậm chí còn mạnh hơn một ít.

Ánh mắt Tạ Bá Ngọc nhìn về phía Trịnh Sở đầy cảm kích, ông ta nói: “Tôi nguyện đi theo cậu Trịnh, thề chết không hối hận”.

Ông ta biết thành tựu trong tương lai của Trịnh Sở, tuyệt đối không có giới hạn.

Bây giờ ông ta nên cố gắng lôi kéo Trịnh Sở ở bên cạnh, như vậy tương lại mới có thể có được chút lợi ích.

Dù chỉ là một chút, Tạ Bá Ngọc tin rằng cũng đủ để nhà họ Tạ quật khởi thành gia tộc lớn số một số hai Hoa Hạ.

Lúc này, Mã Thiên Bồi đeo kính râm đi ra cùng một người đàn ông đeo kính.

Trên mặt ông ta hiện lên tia cười nhạt, đoán chắc bây giờ hai người Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc đã bị đánh nửa sống nửa chết.

Bây giờ ra ngoài vừa hay có thể thấy dáng vẻ cầu xin tha thứ của bọn họ.

Mã Thiên Bồi sải bước đi từ trong trung tâm mua sắm Phú Vinh ra, ông ta cố làm vẻ không biết chuyện gì..

Chương 106: Gọi Võ Giả Đến

Đợi đi ra khỏi cổng lớn trung tâm mua sắm, nhìn thấy những võ giả gãy tay gãy chân kêu la không ngừng đầy ngoài cửa, trong lòng ông ta không nhịn được phải run lên.

“Có… có chuyện gì vậy?”, Mã Thiên Bồi nhìn sang gã đeo kính, hỏi gã đã xảy ra chuyện gì.

Chẳng phải đã nói mời võ giả đến đối phó Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc sao? Sao những võ giả này còn yếu kém hơn người bình thường, bị hai người họ đánh đến mức độ này.

Gã đeo kính nhìn thấy cảnh này, lắc đầu như giã tỏi: “Sếp Mã, tôi cũng không biết”.

Gã cất giọng run run nói: “Hơn nữa tôi cũng không gọi nhiều người như vậy đến”.

Gã đeo kính vừa nói, ánh mắt vừa nhìn kỹ lại, bỗng nhiên nhìn thấy trong số võ giả nằm dưới đất kêu la rên rỉ lại không có võ giả mà mình gọi đến.

Gã nhìn sang Mã Thiên Bồi, hé miệng cười nói: “Sếp Mã, người của chúng ta vẫn chưa đến, những người này có lẽ là người bình thường, võ giả minh kình mà tôi mời đến đâu có yếu kém thế này, người nào cũng là cao thủ hàng đầu”.

“Vậy thì tốt”, Mã Thiên Bồi nhìn bóng dáng của Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc với ánh mắt lạnh lùng, nói: “Mau gọi võ giả của chúng ta ra đi, còn không ra thì hai người này sẽ bỏ đi mất”.

Gã đeo kính nghe lời của Mã Thiên Bồi, gật đầu nói: “Bây giờ tôi gọi điện ngay”.

Hai tay gã run run cầm điện thoại gọi điện cho võ giả.

Rất nhanh, sáu võ giả minh kình mà gã đeo kính gọi đến đi ra từ chỗ mai phục, đi về phía chiếc xe của Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc.

Sáu võ giả minh kình đến phía sau Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc, bày thế cao cao tại thượng, lạnh giọng lên tiếng nói: “Đứng lại cho tôi!”

“Ừm?”, Trịnh Sở nghe tiếng nói của võ giả, cau chặt mày.

Chẳng phải đám người trước đó đã bị giải quyết hết rồi ư, sao còn mọc ra mấy tên không biết sống chết này nữa.

Tạ Bá Ngọc quay người, nhìn vị võ giả vừa nói đó, giọng điệu lạnh lùng nói: “Gọi tôi có việc gì?”

Trước đó võ giả đó còn rất ngạo mạn, khi nhìn thấy bóng dáng của Tạ Bá Ngọc, hai chân mềm nhũn, cơ thể run lên.

“Tạ… ông Tạ, ông… sao ông lại ở đây”, sắc mặt võ giả tái nhợt, cũng không còn dáng vẻ bệ vệ ngạo mạn trước đó.

Hắn biết thực lực của Tạ Bá Ngọc, tông sư hóa huyền, chỉ một chưởng tùy ý thì có thể đánh cho hắn sống dở chết dở.

Tạ Bá Ngọc thấy đối phương nhận ra thân phận của mình, cất giọng uy nghiêm, bày khí thế của một người bề trên, nói: “Ai sai các cậu ra tay với tôi?”

Sáu võ giả minh kình cố nén cảm xúc hoảng sợ trong lòng, đưa tay chỉ sang Trịnh Sở, nhỏ tiếng nói: “Không phải nhằm vào ông, là nhằm vào tên nhóc này”.

Tạ Bá Ngọc thấy võ giả gọi Trịnh Sở là tên nhóc, lạnh lùng hừ nói: “Cậu dám gọi cậu Trịnh là tên nhóc, cậu thật to gan”.

Võ giả không ngờ thân phận của thanh niên trước mặt đặc biệt như vậy, ngay cả ông Tạ của nhà họ Tạ cũng phải gọi anh là cậu Trịnh.

Cơ thể hắn run rẩy, ăn nói lắp bắp: “Cậu… cậu Trịnh, vừa rồi tôi có mắt… có mắt mà không thấy Thái Sơn, cậu đừng để bụng”.

Trịnh Sở cũng không để tâm đến võ giả này, lạnh nhạt nói: “Ai phái anh đến đối phó tôi?”

Anh nhận ra, sáu người này chắc chắn không phải là đồng bọn của Vương Nhất Pháp.

Võ giả cùng một cảnh giới, thực lực cũng phân cao thấp.

Đồng bọn của Vương Nhất Pháp, tuy cũng là võ giả cảnh giới minh kình, nhưng thực lực cao hơn mấy bậc so với sáu người trước mắt.

Võ giả đó đưa tay chỉ vào Mã Thiên Bồi và gã đeo kính ở chỗ không xa phía sau, nói: “Là hai người đó chỉ huy”.

Mã Thiên Bồi và gã đeo kính cười nhạt, bày vẻ xem kịch hay.

Bây giờ chỉ đợi hai người Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc bị võ giả của mình gọi đến giải quyết thôi.

Trịnh Sở không ngờ hai người này lại hẹp hòi như vậy, đã không bằng người khác thì thôi, lại còn âm thầm xuống tay sau lưng.

Nếu không giết bọn họ, thì khó mà bảo đảm họ sẽ không đi hại những người khác.

Trịnh Sở cất giọng lạnh lùng như chủ nhân ra lệnh cho người hầu trong nhà, lên tiếng nói: “Giải quyết họ đi”.

Võ giả nghe thấy lời của Trịnh Sở, như nghe thấy thánh chỉ, gật đầu liên tục nói: “Lập tức… lập tức giải quyết họ ngay”.

Vừa dứt lời, những võ giả này dẫn theo năm võ giả phía sau đi về phía Mã Thiên Bồi và gã đeo kính.

Mã Thiên Bồi và gã đeo kính nhìn sáu võ giả minh kình đang nói chuyện với đám người Tạ Bá Ngọc và Trình Sở.

Ông ta thấy vẻ mặt của Tạ Bá Ngọc có nét nổi giận, càng cười tươi hơn: “Đấu với tôi, hai người còn non lắm”.

Năm đó cũng có một số người nghiên cứu khá sâu về đồ cổ, bởi vì chỉ ra Mã Thiên Bồi bị lừa, cuối cùng chết một cách khó hiểu.

Bỗng nhiên, hai người Mã Thiên Bồi và gã đeo kính thấy sáu võ giả minh kình không nói chuyện với hai người Tạ Bá Ngọc và Trịnh Sở nữa, mà đi về phía mình.

Mã Thiên Bồi nhìn sang gã đeo kính với ánh mắt nghi hoặc, hỏi: “Chuyện gì vậy? Bọn họ muốn nâng giá hả?”

Gã đeo kính lắc đầu: “Không thể nào, tôi đã điều tra, họ rất có uy tín trong hành phố Giang Nam”.

Mã Thiên Bồi cất giọng lạnh nhạt nói: “Nếu nâng giá, thì cậu tự bỏ tiền”.

“Chắc chắn là tôi bỏ tiền rồi”, gã đeo kính không chịu nổi tính keo kiệt của Mã Thiên Bồi, vì để học được nhiều kiến thức về đồ cổ hơn từ Mã Thiên Bồi, nên vẫn đồng ý.

Lúc này, sáu võ giả minh kình đã đến trước mặt Mã Thiên Bồi và gã đeo kính.

Mã Thiên Bồi lên tiếng hỏi với giọng sốt ruột: “Xảy ra chuyện gì, tại sao còn không ra tay?”

Gã đeo kính cũng trừng to mắt, nghi ngờ nhìn sáu võ giả minh kình.

Võ giả minh kình nói chuyện với Tạ Bá Ngọc trước đó tỏ sắc mặt lạnh nhạt, chửi kháy nói: “Bà nội nhà nhà ông, suýt nữa cho chúng tôi đi nộp mạng”.

Hắn vừa nói, tay phải nắm thành nắm đấm đánh vào cái bụng phệ của Mã Thiên Bồi, ông ta đau đến mức phát ra tiếng kêu như mổ lợn, sắc mặt tái nhợt.

Gã đeo kính thấy cảnh này, cả người toát mồ hôi, nhìn võ giả minh kình, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ đối phương trả giá cao hơn tôi?”

“Nếu là vậy, tôi đồng ý tăng thêm một triệu”.

“Không phải vấn đề tiền”, võ giả nói câu này rồi đấm một cú lên bụng của gã đeo kính, đánh gã ngã bay đi, máu răng lẫn lộn văng ra và nội tạng vỡ nát.