Vô Thượng Tiên Đế

Chương 112: Sao Tôi Phải Nói Cho Cậu

Đôi mắt ông ta đỏ ngầu lên như một con thú hoang hung bạo, nhìn Trịnh Sở đầy căm thù.

Cổ Thế Tuyệt đã đi theo Vương Thành Nhân nhiều năm, thực hiện nhiều nhiệm vụ nguy hiểm dồn dập bốn bề, thậm chí còn giết chết bốn năm người là tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền đại thành.

Bây giờ vậy mà ngay đến cả góc áo của Trịnh Sở cũng không thể chém trúng, khiến tâm lý ông ta bùng nổ, càng trở nên nóng nảy bất an.

Trịnh Sở thấy Cổ Thế Tuyệt không trả lời câu hỏi của mình, nghiêm giọng nói: “Nếu ông tiếp tục không trả lời câu hỏi của tôi, chờ đợi ông chính là sự giày vò hành hạ”.

Thạch Phá Thiên và những người khác đều quỳ mọp trên đất, hai tay che lỗ tai để bảo vệ tai của mình.

Mặc dù bọn họ đang quỳ trên đất nhưng ánh mắt vẫn dõi theo trận chiến giữa Trịnh Sở và Cổ Thế Tuyệt.

Dẫu sao Cổ Thế Tuyệt cũng là tông sư võ đạo, thực lực mạnh mẽ, ngự khí thành vũ khí.

Có thể được xem một trận chiến như vậy, đối với bọn họ mà nói đã đủ để mang đi khoe khoang.

Thạch Phá Thiên nhìn trận chiến giữa Trịnh Sở và Cổ Thế Tuyệt, trong lòng càng trở nên nghi hoặc.

Tại sao Cổ Thế Tuyệt dường như không thể đánh trúng Trịnh Sở, Trịnh Sở dường như đang nói điều gì đó, khiến Cổ Thế Tuyệt tức giận.

Thạch Phá Thiên căn bản không dám không lấy tay bịt tai, tiếng ầm vang từ trận chiến giữa Cổ Thế Tuyệt và Trịnh Sở quá đáng sợ.

Những người còn lại nhìn thấy lúc Trịnh Sở đấu với Cổ Thế Tuyệt, lại có vẻ mặt thoải mái, đùa bỡn với Cổ Thế Tuyệt như đùa bỡn với chuột.

Bọn họ vô cùng sợ hãi, giống như gặp phải ma quỷ.

Dẫu sao trong ấn tượng của bọn họ, Cổ Thế Tuyệt đã là một tông sư võ đạo với thực lực mạnh mẽ.

Sư phụ của ông ta, Vương Thành Nhân, nằm trong top hai mươi tông sư dũng mãnh của Hoa Hạ.

Đấu với nhân vật như này, Trịnh Sở vẫn có thể duy trì vẻ mặt thoải mái như vậy, cho dù là giả bộ, thực lực thật sự cũng không phải bọn họ có thể đoán ra được.

Cơ thể Chu Trang Tiêu bị thương nặng, nội tạng đều xuất hiện các vết nứt.

Ông ta nhìn trận chiến giữa hai người Cổ Thế Tuyệt và Trịnh Sở, Cổ Thế Tuyệt không hề chiếm được ưu thế.

Sắc mặt Chu Trang Tiêu tái nhợt, trong lòng vô cùng lo lắng.

Nếu Cổ Thế Tuyệt bị Trịnh Sở đánh bại, nhà họ Chu nhất định sẽ bị Trịnh Sở tàn sát toàn bộ.

Chu Trang Tiêu cố nhịn cơn đau từ phế tạng truyền đến, cầm điện thoại gọi cho Dương Ngọc Nương.

Sau một hồi tiếng tút tút tút, điện thoại đã được nhấc máy.

“Vợ à, bây giờ bà đang ở đâu?”, giọng nói của Chu Trang Tiêu vô cùng lo lắng: “Mau dẫn Chu Khang trốn đi”.

Dương Ngọc Nương nghe thấy giọng nói lo lắng của Chu Trang Tiêu, không nói gì nhiều, chỉ nhíu chặt mày, trong giọng nói lộ ra một chút tuyệt vọng: “Chúng tôi không đi được nữa”.

“Xảy ra chuyện gì?”, Chu Trang Tiêu cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân quét qua toàn thân, khiến ông ta như rơi xuống hầm băng, cơ thể cứng đờ.

Dương Ngọc Nương nghẹn ngào khóc nói: “Võ giả nhà họ Tạ đã đến đây, bao vây chúng tôi, chúng tôi không có cách nào rời đi”.

Chu Trang Tiêu nghe thấy vậy căng thẳng nói: “Mau đưa điện thoại cho Tạ Bá Ngọc, để ông ta nói chuyện với tôi”.

Một lúc sau, điện thoại của Dương Ngọc Nương đổi sang một giọng nói khác: “Sếp Chu, đã lâu không gặp”.

“Ông là ai?”, Chu Trang Tiêu nghe thấy giọng nói già nua từ trong điện thoại truyền đến, không giống của Tạ Bá Ngọc, nghi hoặc hỏi.

Đầu bên kia điện thoại cười ha ha nói: “Tôi là quản gia nhà họ Tạ, Tạ Thừa”.

“Tạ Thừa, ông mau thả vợ và con trai tôi, bằng không nhà họ Tạ của các ông hãy chờ tắm máu, không chừa một ai”, vẻ mặt Chu Trang Tiêu kích động, cơ thể run lên kịch liệt vì tức giận.

Tạ Thừa nghe thấy những lời của Chu Trang Tiêu, cười ha ha nói: “Chuyện này tôi không quyết định được, cần ông chủ nhà chúng tôi nói mới được”.

“Tạ Thừa!”, Chu Trang Tiêu nghiến răng nghiến lợi nói: “Trịnh Sở kẻ chống lưng của các ông sắp chết rồi, nếu ông dám giết hại người nhà tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ông”.

Ông ta nói xong những lời này, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Bây giờ các ông thả vợ và con trai tôi ra, tôi có thể suy nghĩ đến việc không truy cứu”.

“Nhà họ Tạ từ chối đề nghị này”, Tạ Thừa dứt khoát từ chối yêu cầu của Chu Trang Tiêu, sau đó cúp điện thoại.

Lần này nhóm người Tạ Bá Ngọc đang đánh một canh bạc, cược trận chiến giữa Trịnh Sở và Cổ Thế Tuyệt có thể giành được phần thắng.

Nếu cược thua, Tạ Bá Ngọc sẽ lập tức sắp xếp để Tạ Mẫn Phong và Tạ Tiểu Mẫn tức tốc đến nhà họ Tạ ở Thanh Châu, để dòng dõi của ông ta không bị tuyệt hậu.

Lúc này, bên ngoài động Thiên Tử.

Cuộc chiến giữa Trịnh Sở và Cổ Thế Tuyệt đã dần đi đến hồi kết.

Lúc này thể lực của Cổ Thế Tuyệt gần như đã cạn kiệt, mỗi lần sử dụng trường đao khí kình đều lực bất tòng tâm.

Hai mắt ông ta đầy tơ máu, vành mắt đỏ ngầu nhìn Trịnh Sở, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Có giỏi thì đừng trốn trốn tránh tránh, là đàn ông hãy đấu trực diện với tôi”.

Trịnh Sở không đếm xỉa đến lời nói của Cổ Thế Tuyệt, giọng nói hờ hững, hỏi: “Tôi hỏi lại ông một lần nữa, các ông làm thế nào mà biết về ngọc ba màu, tại sao lại tìm kiếm ngọc ba màu?”

Cổ Thế Tuyệt cười ha hả nói: “Cậu là đồ ngốc sao? Dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho cậu?”

Ông ta đã cảm nhận được sức lực của mình gần như đã cạn kiệt, nếu tiếp tục vắt kiệt sức lực, chắc chắn sẽ chết.

Cổ Thế Tuyệt ngẩng lên trời gầm lên giận dữ: “Khí Ngự Vạn Vật”.

Vừa dứt lời, quần áo trên người Cổ Thế Tuyệt bung ra, để lộ ra làn da màu đồng khỏe khoắn.

Lúc này những luồng khí khắp người Cổ Thế Tuyệt bao vây quấn chặt lấy cơ thể của ông ta.

Sắc mặt ông ta dữ tợn, giống như ác quỷ đến từ địa ngục, nhìn Trịnh Sở hung ác nói: “Tên nhãi, lúc trước cậu kiêu ngạo như vậy, bây giờ tôi xem cậu còn kiêu ngạo được nữa không!”

Giọng nói của Cổ Thế Tuyệt vừa dứt, mặt hồ yên tĩnh gần động Thiên Tử đột nhiên nổi lên những gợn sóng dữ dội.

Tiếp theo là những giọt nước có kích thước bằng hạt đậu nành bay ra khỏi hồ, lơ lửng trong không trung.

Cổ Thế Tuyệt dùng chút sức mạnh còn lại điều khiển những giọt nước này để giết chết Trịnh Sở.

Chiêu này gây tổn hại rất lớn đến võ giả, một khi sử dụng tuổi thọ sẽ bị giảm ít nhất là năm năm.

Vì vậy nếu không phải là tình huống vạn bất đắc dĩ, Cổ Thế Tuyệt không muốn dùng đến chiêu này để giết kẻ địch..