Vô Thượng Tiên Đế

Chương 114: Con Mãng Xà Đen

Thạch Phá Thiên là người có quyền lực cao nhất trong đám người này, ông ta nghe mọi người nói thì liền lên tiếng: "Nếu như cậu Trịnh đã dám bước vào trong thì chắc chắn có thể đối phó được, các người cứ yên lặng chờ đợi là được rồi".

Mọi người nghe Thạch Phá Thiên nói vậy thì nhìn nhau một lúc rồi tất cả đều im lặng, không ai lên tiếng thêm nữa.

Bọn họ cũng muốn biết Trịnh Sở mạnh đến mức nào, liệu con quái vật ở trong đó có bị Trịnh Sở giết chết hay không.

Bên trong Động Thiên Tử.

Những tảng đá tỏa ra ánh sáng đầy màu sắc chiếu rọi bên trong hang động khiến cho nó trở nên mộng ảo mê ly như chốn thần tiên.

Trịnh Sở vận hành cửu huyền linh công trong cơ thể, chậm rãi đi sâu vào trong Động Thiên Tử.

Không lâu sau Trịnh Sở đã tiến vào nơi sâu nhất của Động Thiên Tử, nếu như anh đi xa hơn nữa thì sẽ gặp một cái ao sâu lúc nào cũng bộc phát ra hàn ý lạnh như băng.

Ở chính giữa ao có một trụ đá nhô lên, bên trên trụ đá có hai viên ngọc to bằng lòng bàn tay trẻ con.

Hai viên ngọc to bằng lòng bàn tay trẻ em đó có tổng cộng ba màu đen, trắng và đỏ.

Ba màu này được pha trộn hoàn hảo với nhau khiến cho viên ngọc trông vô cùng mê người.

Trịnh Sở đứng trước ao sâu, liếc nhìn viên ngọc ba màu rồi lắc đầu nói: "So với đá phượng ở thế giới tu tiên thì phẩm chất thấp hơn rất nhiều".

"Tuy nhiên đá phượng có thể tồn tại ở địa cầu đã là một kỳ tích rồi".

Đá phượng là tên của ngọc ba màu ở thế giới tu tiên.

Anh vừa dứt lời thì đã thấy ở khu vực trung tâm của cái ao lạnh lẽo yên tĩnh bắt đầu nổi lên vô số bọt nước, sau đó mặt ao lại bốc lên sương mù lan tràn ra khắp nơi.

Bầu không khí trong Động Thiên Tử đột nhiên trở nên lạnh như trời đông giá rét.

Bóc bóc bóc bóc!

Bọt nước càng lúc càng lớn, cuối cùng lại có một tiếng nổ vang lên, ngay sau đó liền có một con mãng xà đen sì nhô lên từ mặt ao, nó thè cái lưỡi dài ra rồi nhìn Trịnh Sở bằng ánh mắt gian xảo giống như đang nhìn món tráng miệng sau bữa tối.

Trịnh Sở thấy con mãng xà khổng lồ đang giương đôi mắt xanh lục gian xảo nhìn mình thì cũng không cảm thấy hoảng sợ một chút nào.

Anh thầm lẩm bẩm trong lòng: "Thảo nào Cổ Thế Tuyệt lại không dám ra tay, con mãng xà khổng lồ này có thực lực không tầm thường, với thực lực của ông ta mà muốn đối phó với con mãng xà này thì phải cần thời gian suốt một ngày một đêm".

Trịnh Sở không hề e sợ con mãng xà đen này, chỉ thản nhiên nói: "Mày đã ở đây tu luyện hai trăm năm, vất vả lắm mới có được thần trí, tao khuyên mày nên ngoan ngoãn đưa cho tao ngọc ba màu, nếu không thì hôm nay mày sẽ chết!"

Con mãng xà đã chiếm động này nhiều năm, đã có được linh trí từ lâu, nó vừa nghe thấy lời Trịnh Sở nói thì đã thè cái lưỡi dài phát ra những tiếng xì xì hăm dọa Trịnh Sở.

Nó đã ở đây bao lâu nay, bất cứ kẻ nào xâm nhập vào địa bàn của nó đều bị nó nuốt chửng, sao nó có thể sợ lời uy hiếp của Trịnh Sở được?

Hơn nữa con mãng xà này có thể sống lâu chính là dựa vào hai viên ngọc ba màu này, bởi vì ngọc ba màu có thể kéo dài tuổi thọ, lại nuôi dưỡng linh lực cho nên mới giúp nó sinh ra linh trí, phát triển lớn dần cho tới nay.

Nếu giao ngọc ba màu cho Trịnh Sở thì tuổi thọ của nó nhất định sẽ bị rút ngắn, chắc chắn nó không thể chấp nhận chuyện này.

Xì xì!

Trịnh Sở còn chưa kịp nói gì thêm thì con mãng xà đen đã há to miệng và lao thẳng về phía của Trịnh Sở, muốn nuốt chửng anh vào bụng.

Trịnh Sở nhìn con mãng xà đen dài năm thước đang há miệng xông về phía mình thì chỉ bình thản nói: "Nghiệt súc muốn chết!"

Trong khi đang nói thì trong tay của Trịnh Sở đã ngưng tụ ra một thanh kiếm bằng linh lực chém về phía con mãng xà.

Con mãng xà không hề kiêng kỵ thanh kiếm của Trịnh Sở.

Cái đầu của nó vô cùng cứng rắn, từng có người dùng súng máy muốn giết chết nó nhưng cũng không thể gây ra bất kỳ tổn thương nào cho lớp da cực kỳ cứng rắn của nó.

Mà thanh kiếm trong tay Trịnh Sở lúc này rõ ràng không thể nào mạnh bằng súng máy.

Ngay lúc con mãng xà đen tràn đầy tự tin xông về phía Trịnh Sở thì Trịnh Sở đã nhẹ nhàng bay lên cao, thanh kiếm trong tay chém thẳng vào thân con mãng xà.

Con mãng xà vẫn vô cùng tự tin, cho rằng thanh kiếm linh lực của Trịnh Sở không thể nào chém rách được lớp da của mình, nó còn đang chuẩn bị cuộn tròn và quấn chặt Trịnh Sở cho đến chết.

Phụt!

Thanh kiếm linh lực chém vào lớp da của con mãng xà, chém đầu và thân của nó thành hai đoạn, máu tươi phun ra từ phần bị chém nhuộm đỏ cả không gian.

Con mãng xà đã tu luyện hai trăm năm lại bị Trịnh Sở giết chết một cách dễ dàng.

Sau khi Trịnh Sở giết con mãng xà, anh nhìn thân thể con mãng xà khổng lồ đẫm máu trên mặt đất, vươn tay phải chỉ về phía hư không, nhẹ nhàng nói: "Thuật trói hồn".

Anh vừa dứt lời thì từ trong thân thể con mãng xà đã dâng lên một đám sương mù phát sáng.

Bên trong ánh sáng của đám sương mù chỉ có một con rắn nhỏ xíu không ngừng giãy giụa, cố gắng trốn thoát khỏi đây.

Dù cho nó có giãy giụa cỡ nào thì nó cũng phải chậm rãi bay về phía của Trịnh Sở.

Trịnh Sở đưa tay phải ra tóm lấy nó rồi bỏ vào trong một cái lọ mang theo bên người.

Sau khi xong việc Trịnh Sở mới nở nụ cười, ngày hôm qua anh muốn bày trận nhưng vẫn còn thiếu một trận linh mạnh mẽ.

Không ngờ hôm nay anh vừa hay lại có thể bắt được con mãng xà có linh trí đã tu luyện hai trăm năm.

Cho dù con mãng xà này có hơi kém cỏi một chút nhưng có còn hơn không.

Trịnh Sở cất cái lọ đi, thi triển cửu huyền linh công, hai tay tỏa ra tia sáng luyện hóa sạch sẽ thân hình khổng lồ của con mãng xà, biến nó thành một tia linh lực rót vào cơ thể Trịnh Sở.

Trong nháy mắt xác của con mãng xà chỉ còn lại xương và da.

Sau khi Trịnh Sở hấp thu con mãng xà xong thì anh liền đạp lên mặt nước đi về phía ngọc ba màu.

Sau khi lấy được hai viên ngọc ba màu anh mới bước ra khỏi Động Thiên Tử.

Bên ngoài Động Thiên Tử.

Đám người Thạch Phá Thiên đã đợi bên ngoài hai mươi phút.

Trong thời gian chờ đợi, Thạch Phá Thiên và những người khác thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng gầm rống truyền ra từ Động Thiên Tử.

Tất cả đều đang đoán xem bên nào sẽ chiến thắng, là con quái vật trong Động Thiên Tử hay là Trịnh Sở?

Tuy nhiên không ai trong số bọn họ dám bước vào trong xem thử, ai cũng rất sợ mình sẽ vô tình bị thương mà chết..