Vô Thượng Tiên Đế

Chương 20: 20: Không Còn Là Đàn Ông

Trịnh Sở nghe Lý Đại Dũng nói thì lại vung tay phải tát vào mặt Lý Đại Dũng.

Bốp!

Một bạt tai này khiến cho nửa khuôn mặt còn lại của Lý Đại Dũng cũng sưng đỏ, đầu óc choáng váng.

“Ngu si đần độn”, ánh mắt Trịnh Sở nhìn Lý Đại Dũng giống như đang nhìn một con kiến hôi.

Anh giơ ngón trỏ ra điểm vào bụng của Lý Đại Dũng.

Vào lúc ngón trỏ của anh chạm vào cơ thể Lý Đại Dũng, trong nháy mắt đã có một luồng linh lực chảy vào trong cơ thể Lý Đại Dũng.

Trịnh Sở biết rằng cả cuộc đời của Lý Đại Dũng đã hoàn toàn bị hủy hoại, từ nay về sau gã đã trở thành một kẻ tàn phế, không còn là đàn ông chân chính nữa.

Xong việc, Trịnh Sở lại đi tới trước mặt Trương Thiếu Khoan, lãnh đạm nói: "Mày và Lý Đại Dũng muốn hãm hại vợ tao, mày có muốn giải thích gì không?"

"Tôi! tôi cũng chỉ bị sếp Lý ép buộc mà thôi", Trương Thiếu Khoan nhìn Trịnh Sở bằng ánh mắt vô cùng kinh hãi, không còn dám tỏ ra cao ngạo như trước, giọng nói lí nhí, chỉ muốn Trịnh Sở buông tha cho mình.

Trịnh Sở giơ tay phải tát mạnh vào mặt Trương Thiếu Khoan, khiến cho đầu gã cũng biến thành đầu heo.

Hứa Thanh Vân thấy Trịnh Sở vẫn ổn thì trong lòng liền cảm thấy vui mừng.

Trong lòng cô cũng cảm thấy rất kỳ quái.

Cô rõ ràng rất ghét Trịnh Sở, tại sao khi thấy anh không xảy ra chuyện gì thì cô lại còn cảm thấy vui mừng đến thế?

“Trịnh Sở, tha cho anh ta đi”, Hứa Thanh Vân vẫn rất lương thiện, mặc dù Trương Thiếu Khoan không phải là người tốt nhưng cô cũng không muốn nhân cơ hội trả đũa gã làm gì.

Trương Thiếu Khoan thấy Hứa Thanh Vân cầu xin thay cho mình thì cảm kích vô cùng, gã quỳ rạp trên mặt đất, ra sức dập đầu nói: "Cậu Trịnh, xin hãy rộng lượng bỏ qua cho tôi".

Trong lúc gã đang nói thì nước mắt nước mũi không ngừng chảy giàn giụa, giống y hệt một con chó đang vẫy đuôi cầu xin chủ thương xót.

"Tao nể mặt Thanh Vân cho nên mới tha cho cái mạng chó của mày",Trịnh Sở nói xong thì cũng giơ ngón trỏ tay phải lên điểm vào bụng của Trương Thiếu Khoan.

Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, Trịnh Sở đã khiến cho gã trở thành giống như Lý Đại Dũng, cả đời không thể làm đàn ông chân chính được nữa.

Trương Thiếu Khoan vẫn quỳ trên mặt đất, dập đầu thật mạnh nói: "Cảm ơn cậu Trịnh! cảm ơn cậu Trịnh".

Trịnh Sở phớt lờ Trương Thiếu Khoan, chỉ nhìn Hứa Thanh Vân hỏi: "Về nhà chứ?"

Hứa Thanh Vân không nói gì nhiều, chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài.

Trịnh Sở cùng Hứa Thanh Vân đứng ở cửa công ty.

Hứa Thanh Vân gặp phải em họ của cô, Tạ Phi Phi.

Tạ Phi Phi có vẻ ngoài rất trong sáng đáng yêu với mái tóc xoăn gợn sóng, mặc áo ngắn tay màu xanh lam, trên tay cầm một túi rau dưa chuẩn bị quay về nhà trọ nấu cơm ăn.

Cô ấy tò mò liếc mắt nhìn Trịnh Sở rồi hỏi: "Chị họ, đây là chồng của chị sao?"

Tạ Phi Phi đã từng xuất hiện một lần khi Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân kết hôn.

Sau này vì việc học hành bận rộn cho nên cô ấy không thường gặp Hứa Thanh Vân nữa.

“Ừ”, Hứa Thanh Vân chậm rãi nói, khóe miệng nở nụ cười tươi, cô luôn rất có cảm tình với em họ của mình.

Tạ Phi Phi nhìn Trịnh Sở rồi chớp chớp đôi mắt to tròn, tò mò hỏi tiếp: "Anh rể, nghe nói ba năm nay anh bỗng nhiên biến mất, ba năm nay anh đã đi đâu?"

Trịnh Sở cười nói: "Anh đã đi lang thang vòng quanh Hoa Hạ".

Tạ Phi Phi nghe Trịnh Sở nói vậy thì lại hiếu kỳ hỏi: "Anh có gặp phải chuyện gì thần kì không?"

“Không có”, Trịnh Sở đáp ngắn gọn.

Tạ Phi Phi thất vọng nói: "Ồ! Em còn nghĩ anh rể có thể gặp được chuyện thần bí gì đó, kết quả anh biến mất ba năm mà cũng chẳng gặp chuyện thần bí gì, thật thất vọng".

Hứa Thanh Vân nghe Tạ Phi Phi nói vậy thì xoa đầu cô ấy rồi nói: "Trên đời này làm gì có nhiều chuyện thần bí như vậy? Em nên lo tập trung học hành đi, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến những chuyện đó".

Cô nói xong thì ngừng một chút rồi lại nói tiếp: "Sao em đột nhiên lại đến thành phố Giang Nam này vậy?"

Tạ Phi Phi cười nói: "Chị họ, em đang học đại học ở Giang Nam, khi nào rảnh chị phải dẫn em đi chơi đó".

Hứa Thanh Vân cười nói: "Tất nhiên rồi, khi nào có thời gian thì cứ gọi điện cho chị".

Thấy chị họ đồng ý, Tạ Phi Phi vui vẻ vẫy tay: "Em đi đây, hẹn gặp lại chị họ, anh rể".

Tạ Phi Phi cảm thấy rất khó hiểu, mọi người trong nhà đều nói chồng của chị họ là một tên bất tài vô dụng, nay gặp mặt cô ấy thấy cũng chẳng đến nỗi nào, tại sao mọi người trong nhà lại nói xấu anh như vậy?

Thấy Tạ Phi Phi đã rời đi, Hứa Thanh Vân mới bắt một chiếc taxi để về nhà với Trịnh Sở.

Về đến nhà.

Hứa Thanh Vân bước thẳng lên lầu hai.

Bây giờ cô đang rất phiền não vì bị mất việc, không còn nguồn thu nhập nữa.

Vì tính cách của mình, Hứa Thanh Vân không muốn thể hiện sự phiền não trước mặt người khác.

Hiện tại thì tất cả mọi chi tiêu trong gia đình đều do Hứa Thanh Vân chi trả nhưng cô lại thất nghiệp, tiền thuê nhà hàng tháng, tiền điện nước,… đều là những khoản phải chi.

Nghĩ đến những khoản chi tiêu trong nhà, Hứa Thanh Vân lại càng cảm thấy bồn chồn bất an.

Ngày mai cô sẽ ra ngoài tìm việc, còn hôm nay tâm tình của cô đã quá phiền não, cô cần phải nghỉ ngơi một chút.

Trịnh Sở nhìn theo bóng dáng Hứa Thanh Vân đi lên lầu, sau đó anh lại đi về phía tủ lạnh trong bếp.

Khi mở tủ lạnh ra, anh thấy trong tủ lạnh chỉ có trứng, rau và một miếng thịt heo nhỏ.

Anh lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, cầm con dao làm bếp và bắt đầu thái rau.

Không lâu sau, Trịnh Sở đã bắt đầu xào rau, mùi thơm quyến rũ thoang thoảng bay ra khỏi nhà bếp.

Hứa Thanh Vân đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại.

Nét mặt của cô lộ vẻ buồn bực chán nản, đang nghĩ về cuộc sống của mình sau khi kết hôn với Trịnh Sở.

Trong quá khứ, có thể nói Hứa Thanh Vân là một người con gái tài sắc vẹn toàn, có vô số cậu chủ nhà giàu theo đuổi cô.

Kết quả là sau khi kết hôn với Trịnh Sở, cuộc sống của cô đã thay đổi hoàn toàn, cô như bị vận xui đeo bám khiến cho ngày ngày đều mệt mỏi, còn bị bao trùm bởi những lời đàm tiếu ở xung quanh.

"Bây giờ tìm việc khó như vậy, có thể tìm được một công việc tốt trong thời gian sớm nhất có thể hay không cũng chưa nói trước được", Hứa Thanh Vân lẩm bẩm, trong lúc đó cô cũng đã ngửi thấy một mùi thơm hấp dẫn truyền tới.

“Mùi gì vậy?”, Hứa Thanh Vân đang uể oải, ngửi thấy mùi thơm thì đột nhiên lấy lại tinh thần, sau đó liền xuống giường rồi đi xuống lầu.

.