Vô Thượng Tiên Đế

Chương 84: Ôm Hết Hai Em

Trên xe có năm người, ba người ngồi sau đều là kẻ đã bị Trịnh Sở đánh đêm qua.

Vương Mậu ôm hai má sưng đỏ không sao tả nổi, ánh mắt lạnh lẽo độc ác nói: “Thằng ranh con tối qua hống hách quá, lại còn nói cứ việc gọi người đến, hôm nay đại ca đã tới rồi, để xem thằng oắt con đó có còn dám vênh mặt lên nữa không”.

Vương Mậu biết rất rõ, đại ca mình là một võ giả, hơn nữa còn là một minh kình võ giả.

Ở thành phố Giang Nam này, đại ca gã là một người có uy tín và danh dự, cả người nhà họ Chu nhìn thấy đại ca họ cũng phải lên tiếng chào hỏi.

Đêm qua gã ta bị Trịnh Sở đánh quá thảm, đến nay há miệng nói chuyện vẫn còn thấy rất đau.

“Đúng vậy, thằng ranh con đó còn nói đại ca là rùa rụt cổ, không dám tới đó tìm nó”, có tên côn đồ nói thêm vào.

Ngồi ở vị trí ghế lái là người đàn ông với vết sẹo bên má phải, nghe bọn Vương Mậu nói thế thì tức tối lên tiếng: “Líu ríu ồn ào cái gì, câm miệng lại hết cho tao”.

Hắn ta nói xong bèn mở cửa xe đi về phía quán ăn.

Sau khi anh Thiên xuống xe thì bọn Vương Mậu cũng nhanh chóng theo sau.

Trong mắt bọn họ là vẻ trêu tức, chuẩn bị tinh thần xem đại ca mình hành hung Trịnh Sở, đánh cho anh dở sống dở chết.

https://vietwriter.

vn/threads/vo-thuong-tien-de.

10349/

Lúc này, khách khứa ngồi chật kín cả quán, có mấy người vẫn còn đứng xếp hàng bên ngoài chờ.

Những vị khách đang đứng chờ bên ngoài thấy anh Thiên có vết sẹo bên má phải đến thì cơ thể chợt run rẩy, mặt đầy sợ hãi.

Bọn họ biết, trong cái khu này thì anh Thiên lợi hại đến mức nào và thủ đoạn hắn ta tàn nhẫn bao nhiêu.

Nếu đắc tội với hắn ta thì tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.

Có vài người khách nhìn Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi đang bận rộn trong quán với ánh mắt thương hại, lắc đầu thở dài nói: “Tối qua chịu nộp tiền bảo kê thì đã không sao rồi, hôm nay dù có chịu nhả tiền ra cũng vô dụng thôi”.

“Thanh niên bây giờ cứ thích cậy mạnh, hôm nay e là sẽ phải trả một cái giá rất đắt”.

Khách khứa trong quán đều nhỏ giọng bàn tán, có vài người nhát gan đã dứt khoát cúi đầu xuống, lặng lẽ ăn món ăn của mình.

Anh Thiên vào trong quán, ánh mắt hung ác lướt nhìn những vị khách đang dùng bữa trong quán.

Khách đang ăn bị anh Thiên nhìn chằm chằm như thế, chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi quét cả người, sợ đến mức tay cầm đũa run rẩy, đồ ăn để đó cũng không dám đụng vào nữa.

Tạ Phi Phi thấy anh Thiên cùng với bọn Vương Mậu sau lưng hắn ta thì biết đây chính là đại ca mà hôm qua Vương Mậu đã nhắc tới.

Hứa Thanh Vân cũng trông thấy anh Thiên vóc dáng khôi ngô, đôi lông mày xinh nhíu lại thật chặt: “Anh muốn dùng món gì?”

Anh Thiên nhìn gương mặt lạnh lùng của Hứa Thanh Vân, cười ha hả nói: “Kẻ đêm qua đánh đàn em của tôi đâu rồi?”

Hứa Thanh Vân nhìn anh Thiên, lòng đầy sợ hãi nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: “Anh ấy đi về rồi, không có trong quán”.

“Gọi nó tới đây ngay”, anh Thiên lớn tiếng, hung ác nói: “Đánh đàn em bố mày bị thương rồi tưởng trốn đi là xong hả?”

Hứa Thanh Vân mỉm cười nói: “Tôi không thể gọi anh ấy tới được, có việc gì anh cứ nói với tôi”.

“Cô?”, anh Thiên nhìn Hứa Thanh Vân với ánh mắt tham lam, cười ha hả nói: “Cô chỉ thích hợp để ngủ thôi, không thích hợp để nói chuyện”.

“Anh…”, Hứa Thanh Vân nghe anh Thiên nói xong, trong lòng chỉ cảm nhận được ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực.

Cô cố nén cơn tức trong lòng, nói: “Anh không nói thì làm sao biết tôi không thể làm được”.

Hứa Thanh Vân nhìn vẻ mặt của các vị khách trong quán là biết anh Thiên này không phải hạng tốt lành gì, phải cẩn thận đối phó.

“Hôm qua nó đánh đàn em tôi bị thương, hôm nay tôi nhất định phải phế đi cái tay của nó, chỉ đơn giản có vậy thôi”, anh Thiên ngông cuồng nói.

Hứa Thanh Vân cười ha hả: “Tôi không thể để anh tổn thương anh ấy”.

“Thế thì tối nay em theo tôi một đêm”, khi nói những lời này, khóe miệng anh Thiên có nước miếng tràn ra.

Những người đẹp lạnh lùng như Hứa Thanh Vân thế này, đúng là anh Thiên chưa được chơi lần nào.

“Vô liêm sỉ”, Hứa Thanh Vân hừ lạnh, trong lòng có chút hốt hoảng, không biết phải làm cái gì.

Anh Thiên sải bước đi nhanh đến chỗ Hứa Thanh Vân: “Ừ thì tôi vô liêm sỉ đấy, em có thể làm gì được tôi?”

Vừa nói anh Thiên vừa vươn cánh tay rắn chắc về phía cơ thể mềm mại của Hứa Thanh Vân, muốn ôm cô vào lòng.

Hứa Thanh Vân thấy thế thì cơ thể lùi lại phía sau mấy bước, muốn thoát khỏi cánh tay thô ráp của anh Thiên.

Anh Thiên nở nụ cười trêu tức: “Chạy? Em nghĩ đêm nay em có thoát nổi không?”

Hắn ta nhất định phải có được, đêm nay không ai có thể ngăn cản hắn ta chơi đùa Hứa Thanh Vân.

Hứa Thanh Vân lớn tiếng quát: “Tôi là trưởng nữ nhà họ Hứa thành phố Giang Linh, nếu anh dám làm xằng làm bậy với tôi, nhà họ Hứa sẽ không bỏ qua cho anh”.

“Nhà họ Hứa?”, anh Thiên nghe thấy mấy chữ đó thì ôm bụng cười to: “Nhà họ Hứa ở Giang Linh là gì, có thể với tay tới chuyện ở thành phố Giang Nam này không?”

Hắn ta ỷ vào việc mình là chó săn của Tạ Mẫn Phong nên không thèm để ai vào mắt.

Nếu là ngày xưa, anh Thiên thật sự không dám ra tay, hắn ta sợ bị nhà họ Hứa trả thù.

Hứa Thanh Vân không ngờ ngay cả một tên côn đồ cũng không sợ nhà họ Hứa, trán cô vã mồ hôi lạnh, mắt nhìn những vị khách trong quán, mong họ có thể ra tay giúp đỡ.

Những vị khách quen trông thấy ánh mắt cầu xin của Hứa Thanh Vân, người thì cúi đầu, kẻ thì quay đi, hoàn toàn không có người nào dám nhìn thẳng vào cô.

Cũng có vài người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, vấn đề là thế lực của anh Thiên trong khu này quá lớn, dậy vào cái chỉ tổ tăng thêm phiền toái mà thôi.

Anh Thiên nhìn thấy phản ứng của khách khứa xung quanh, lại nhìn phản ứng của Hứa Thanh Vân rồi cười thầm: “Bây giờ đã chịu ngoan ngoãn chưa?”

Vừa nói, cánh tay thô to của hắn ta lại chộp về phía Hứa Thanh Vân.

Khi hai tay anh Thiên sắp chạm được Hứa Thanh Vân thì một cánh tay trắng noãn hung hăng đánh vào người hắn ta.

“Đừng có mà động chân động tay với chị họ tôi”, sắc mặt Tạ Phi Phi đỏ bừng, hai mắt trừng to, nhìn anh Thiên đang chuẩn bị ra tay với Hứa Thanh Vân.

Anh Thiên trúng một cú đánh của Tạ Phi Phi nhưng tay cũng chẳng thấy đau đớn gì.

Khi hắn ta nghe Tạ Phi Phi gọi Hứa Thanh Vân là chị họ thì nở nụ cười đáng khinh: “Cô đã tự dâng mình đến cửa thì tối này tôi sẽ ôm hết cả hai em”.

Tạ Phi Phi nghe anh Thiên nói thế thì tim chợt đập nhanh, lòng đầy sợ hãi, khóe mắt ngân ngấn nước, lớn tiếng nói: “Anh rể cứu mạng”.

.