Vô Thượng Tiên Đế

Chương 98: Chắc Chắn Không Ai Ra Giá

“Vội cái gì, anh ta sớm muộn gì cũng chết”, Trịnh Sở bình thản nói, không hề gấp gáp giết chết Vương Nhất Pháp.

Chủ yếu là ở đây đông người, nếu anh giết chết Vương Nhất Pháp ở đây sẽ dẫn đến rắc rối không cần thiết.

Nếu thực lực mạnh thêm chút, Trịnh Sở sẽ không quan tâm những điều này.

Tạ Bá Ngọc nghe Trịnh Sở nói vậy thì không nói thêm nữa.

Lúc này, Mã Thiên Bồi và người đàn ông đeo kính từ ngoài đi vào.

Bọn họ nhìn thấy Tạ Bá Ngọc và Trịnh Sở ngồi cùng nhau, cười ha hả đi đến.

Mã Thiên Bồi đã biết hết chuyện xảy ra lúc đổ thạch ở bên ngoài.

Đa số quặng đều không có ngọc thạch phẩm chất tốt mà chỉ toàn là ngọc pha lẫn tạp chất, sẽ thua lỗ nghiêm trọng.

Chỉ có ngọc thạch mà Trịnh Sở mua là có lời.

Người đàn ông đeo kính cứ như một con chó trước mặt Mã Thiên Bồi, nói: “Sếp Mã, hôm nay ông phải chỉ cho tôi vài chiêu, để tôi cũng có thể làm nên chút trò trống trong giới đồ cổ”.

“Chuyện nhỏ, đợi lát nữa ông nghe cho kỹ là được”, Mã Thiên Bồi vô cùng đắc ý, chuyện nhìn lầm trước kia nhất định phải lấy lại mặt mũi ở đây.

Không lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc Âu phục chính thức màu đen cầm microphone đi lên sân khấu.

Lúc người dẫn chương trình đi lên sân khấu, còn có hai cô gái mặc sườn xám màu hồng, vóc dáng yêu kiều, ngũ quan tinh xảo đi theo bên cạnh.

Hai cô gái mang theo hai món đồ gốm cổ xưa, đặt nó lên bục trưng bày chế tạo từ bạch ngọc.

Giọng nói to rõ của người dẫn chương trình vang lên: “Xin chào mọi người, hôm nay là buổi đấu giá mỗi năm một lần ở trung tâm mua sắm Phú Vinh, quy tắc như cũ, trong hai món đồ này có thật có giả, hoặc có thể cả hai món đều là giả”.

“Còn có thể mua được hàng thật hay không thì phải xem mắt nhìn của các vị rồi”, người dẫn chương trình mỉm cười nhìn về phía hai món đồ gốm được chế tạo đơn giản: “Món đồ gốm này có từ thời kỳ Hán Vũ Đế nhà Hán…”

Trịnh Sở không có hứng thú với mấy thứ này, anh chỉ có hứng thú với đồ cổ có giá trị.

Bây giờ, nghe món đồ cổ mà người dẫn chương trình giới thiệu chỉ là món đồ để ngắm, không có tác dụng gì, anh cũng lười xem.

Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở không có hứng thú, thế là lặng lẽ ở bên quan sát.

Đợi khi nào Trịnh Sở có hứng thú thì lúc đó Tạ Bá Ngọc sẽ bỏ tiền ra trả.

Mã Thiên Bồi và người đàn ông đeo kính ngồi bên cạnh Tạ Bá Ngọc và Trịnh Sở.

Nhìn thấy Tạ Bá Ngọc và Trịnh Sở im lặng không nói, Mã Thiên Bồi đoán hai người họ bị món đồ cổ nhìn giống như thật ở trước mắt làm mơ hồ, không phân biệt được cái nào thật cái nào giả.

Ông ta cười đầy phấn khởi, nói với người đàn ông đeo kính: “Hai món đồ gốm này món bên trái là thật, ông nhìn kĩ hoa văn trên đó và lỗ hổng nho nhỏ phần dưới đồ gốm…”

Người đàn ông đeo kính nghe Mã Thiên Bồi nói cứ như nhận được báu vật, phấn khích không thôi.

Chẳng mấy chốc, bên Mã Thiên Bồi đã ra giá năm triệu tệ mua món đồ gốm bên trái.

Sau khi Mã Thiên Bồi mua, món đồ gốm còn lại chẳng ai dám mua nữa.

Bởi vì Mã Thiên Bồi rất có danh tiếng ở ngành nghề này, thứ mà ông ta nhận định là thật, kết quả chắc chắn sẽ là thật.

Người dẫn chương trình thấy món còn lại không có ai mua, cất tiếng: “Chúc mừng sếp Mã, Mã Thiên Bồi, đồ gốm nhà Hán mà ông mua là đồ thật”.

Mọi người nghe thấy câu nói của người dẫn chương trình, đồng loạt vỗ tay.

Trong lòng họ, Mã Thiên Bồi có biểu hiện như thế này cũng là bình thường.

Mấy vòng đồ cổ sau đó, chỉ cần Mã Thiên Bồi lên tiếng ra giá thì không ai dám trả thêm.

Thứ nhất là không muốn đắc tội với Mã Thiên Bồi, thứ hai là người thật sự có quyền thế không xem trọng mấy món đồ này.

Bất tri bất giác đã tám vòng trôi qua, chỉ còn hai vòng nữa là buổi đấu giá năm nay sẽ hoàn toàn kết thúc.

Tạ Bá Ngọc thấy thời gian trôi qua lâu như vậy mà Trịnh Sở không hề thấy hứng thú với món đồ nào, ông ta nhỏ giọng hỏi: “Cậu Trịnh, cậu có hứng thú với loại đồ cổ nào?”

Tạ Bá Ngọc tin rằng Trịnh Sở có hứng thú với đồ cổ, nếu không đã không đi theo ông ta đến đây xem đấu giá.

Trịnh Sở lắc đầu, giọng nói nhàn nhạt: “Món nào nhìn ưng ý là được”.

Những món đồ đấu giá được đưa ra đến nay toàn là vật tầm thường, không có món nào có tác dụng, đương nhiên không lọt vào mắt Trịnh Sở.

Tạ Bá Ngọc nghe Trịnh Sở đáp thì không biết nói gì hơn.

Yêu cầu nhìn ưng ý này nghe có vẻ đơn giản, thật ra lại khó muốn chết.

Lúc này, người dẫn chương trình đẹp trai cầm microphone hô to: “Vật phẩm đấu giá lần này là một chiếc bút lông của Viên Thiên Cương nhà Đường, giá khởi điểm là một triệu tệ”.

“Ai lại đi mua bút lông chứ”.

“Không có chút giá trị sưu tầm nào, lại không thể khoe ra”.

“Đầu óc có vấn đề mới đi mua cái này”.

Lúc mọi người nhìn thấy bút lông đều lộ ra vẻ mặt khinh thường, không thích món đồ như bút lông cho lắm.

Trong mắt bọn họ, vật phẩm đáng để đấu giá phải phô ra được thân phận của mình, phải có giá trị sưu tầm mới được.

Ai rảnh rỗi lấy bút lông ra khoe, đến lúc đó sẽ bị xem là kẻ quê mùa.

Mã Thiên Bồi nhìn chiếc bút lông được chế tạo từ hồng ngọc, âm thầm lắc đầu: “Đáng tiếc, mặc dù chiếc bút lông này là thật, nhưng lại không có ý nghĩa gì, có lẽ không ai ra giá đâu”.

“Sếp Mã nói không ra giá vậy thì chắc chắn không ai ra giá”, người đàn ông đeo kính ngồi bên cạnh Mã Thiên Bồi phụ họa.

Người dẫn chương trình ở giữa sân khấu thấy mọi người bên dưới khán đài đều đang bàn luận nhưng không ai ra giá, trong lòng thầm than lần này hỏng rồi.

Từ trước, người dẫn chương trình đã không xem trọng chiếc bút lông này, bây giờ thấy phản ứng của mọi người thì càng không xem trọng.

Nếu không phải người quen của ông chủ cố chấp muốn lấy nó ra đấu giá, với sự sang trọng của trung tâm mua sắm Phú Vinh sẽ không đi đấu giá món đồ này..