Vô Tự Thiên Thư

Chương 70: THIÊN LÔI UY HIẾP (Thượng)

Tiểu Khai khẩn trương hề hề nhìn địch nhân chung quanh, địch nhân chung quanh cũng khẩn trương hề hề nhìn hắn, cùng một thời gian đồng loạt dừng hết các động tác.

Trường hợp đang cực động đột nhiên biến thành cực tĩnh, những mỹ nữ không nháy mắt nhìn Tiểu Khai, mỗi người đều có vẻ như muốn lao tới, nhưng không có một ai dám đi tới đầu tiên.

Không phải vì cái gì khác, mà thật sự là vì Tiểu Khai vừa mới thể hiện ra thân pháp kinh người, đám hồ ly này, bởi vì công pháp đã bị thất truyền và thân là yêu quái tu luyện nên chứa nhiều hạn chế, thủy chung vẫn không thành tài, nhưng dù sao các nàng cũng đã sống được nhiều tuổi, tầm mắt vẫn có, với thân pháp vừa rồi của Tiểu Khai, loại tốc độ, loại này tung hoành giữa vạn quân, đã sớm làm cho đám hồ ly cảm thấy rét lạnh, nhất là những hồ ly lớn tuổi, trong lòng đã âm thầm có sự so sánh giữa Tiểu Khai và chưởng môn Nga Mi trong truyền thuyết.

Thật sự là không thể không biết, đã dọa họ nhảy dựng, vừa so sánh, các nàng đã cảm thấy vô hạn khủng bố khi phát hiện, vị đệ tử Nga Mi thần bí này, theo thân pháp vừa rồi bộc lộ, không hề kém hơn đương kim chưởng môn Nga Mi Tuyết Phong, càng đáng sợ chính là, hắn vừa rồi hoàn toàn không có xuất thủ qua, một mực bỏ chạy, nếu hắn chỉ xuất thủ một chút, phỏng chừng không có bất luận kẻ nào chống đỡ được một kích.

Trời ạ, vậy thế nào mà lại có một cao nhân thế này chạy đến?

" Ngươi..các ngươi đừng tới đây, cẩn thận đừng chọc giận ta đó." Tiểu Khai bắt đầu khoa trương hù dọa.

" Ngươi..ngươi hãy bó tay chịu trói đi, chúng ta có hơn ba mươi người nga." Trung niên mỹ phụ thanh âm đã nhỏ đi.

" Ta..ta sẽ không nhận thua đâu, ta khuyên các ngươi hay là thả ta đi." Con mắt của Tiểu Khai xoay chuyển, tìm tới tìm lui vẫn không thấy một lỗ hổng, bốn khối tảng đá lớn đã phong kín đại sảnh.

" Ngươi không nhận thua cũng không được, đừng ép chúng ta sử dụng chí cao trận pháp trong truyền thuyết Hồ tộc Vạn Hồ Triêu Tông, đến lúc đó ngươi hồn phi phách tán, không phải là chúng ta nguyện ý nga." Trung niên mỹ phụ nuốt ngụm nước bọt, nói: " Chúng ta có hảo sinh chi đức, ngươi mau bó tay chịu trói, chúng ta cam đoan không giết ngươi, thế nào?"

" Hắc hắc, ngươi cho ta là đứa ngốc hay sao?" Tiểu Khai đã xem qua không ít bộ phim trên tivi, loại âm mưu tam lưu này, hắn phá hẳn: " Hãy bớt lời thừa đi, nếu không muốn diệt tộc, mau phóng ta ra ngoài, người tu chân có hảo sinh chi đức, ta cũng không muốn tạo sát nghiệt."

Song phương nhìn nhau hồi lâu, xem ra không thể thỏa thuận, trung niên mỹ phụ khoát tay chậm rãi nói: " Đã như vậy, Hồ tộc chúng ta phải phụng bồi thôi."

Tiểu Khai không biết làm sao, cắn răng nói: " Đến đây đi, đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc."

Hơn ba mươi mỹ nữ cùng nhau xông tới, Tiểu Khai từng bi ai nghĩ tới một chuyện thế này: " Nếu đang ở trên giường thì tốt biết bao nhiêu." Nghĩ hết vấn đề này thì hắn phải mượn ra tuyệt chiêu cuối cùng của mình: Trấn Nguyên Thiên Phù.

Trấn Nguyên Thiên Phù, được xưng có thể vây khốn Tuyết Phong, sau khi xuất ra uy lực vô cùng, mắt nhìn thấy sáu mươi mấy cánh tay và đùi muốn lao tới, bỗng nhiên trong lúc đó một cỗ lực lượng cường đại từ cơ thể Tiểu Khai bộc phát ra, nhất thời đem tất cả lực lượng công kích chấn bay trở về, ngay sau đó đám hồ ly này cũng không bay trở lại, bởi vì cỗ lực lượng này trong nháy mắt đã từ lực lượng bài xích biến thành lực lượng hấp dẫn toàn bộ lôi kéo các nàng trở lại, sau đó, Tiểu Khai thần kỳ chợt lóe, đã vọt đến bên ngoài trung tâm chiến đấu, mà tất cả đám hồ ly đều bị vây quanh bởi một vòng hào quang sáng chói.

Vòng hào quang này lóe ra bạch quang, vô số phù hào quái dị bên trên hào quang đang phiêu động, thoạt nhìn chỉ là một tầng vụ khí nhàn nhạt, nhưng trong vụ khí này vô luận chư vị hồ ly giãy dụa thế nào đều rung chuyển không được phân hào, làn da các nàng chỉ cần chạm vào quang giới, đã bị hung hăng bắn ngược trở về, dùng sức càng lớn thì bị bắn ngược càng lớn, trong tích tắc, Trấn Nguyên Thiên Phù hóa thành trận pháp, những âm thanh oanh yến vang lên lao tao thành một mảnh.

" Hừ hừ, là do các ngươi bức ta thôi." Tiểu Khai nhìn thấy Trấn Nguyên Thiên Phù nổi lên tác dụng, cuối cùng thở dài một hơi, vỗ vỗ tay, nói: " Vốn ta còn muốn buông tha, nhưng các ngươi lại dám đối với ta như vậy, ta đây cũng không thèm khách khí nữa."

" Ngươi muốn thế nào?" Trung niên mỹ phụ lộ vẻ sầu thảm nói: " Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đem Hồ tộc chúng ta đuổi tận giết tuyệt hay sao chứ? Bộ tộc của chúng ta vẫn dốc lòng tu luyện, cho tới bây giờ cũng không có ngộ thương nhân loại, thậm chí cũng chưa có đi qua trần thế, các ngươi là người tu chân làm vậy thì còn gì gọi là chính đạo?"

Tiểu Khai vừa mới trở về từ giây phút sống chết, muốn nói trong bụng không có tức giận thì là giả, mặc dù hắn cũng không muốn giết người, nhưng bây giờ ta cầm đao, ngươi là cá, đương nhiên phải cẩn thận đe dọa ngươi một phen, Tiểu Khai hắc hắc hắc cất lên một trận cười gian: " Chính đạo? Chính đạo là cái gì? Ta nói cho các ngươi, ta không phải là kẻ tu chân chính đạo nga, ta bắt đám tiểu hồ ly các ngươi, chuẩn bị để luyện chế pháp bảo, vừa lúc pháp bảo của ta cần phải có bảy bảy bốn mươi chín hồn phách yêu quái, sau khi đem các ngươi luyện hóa, thì đã đủ rồi."

Thần sắc của trung niên mỹ phụ càng trắng bệch như tờ giấy, ngữ khí mềm nhũn: " Hồ tộc nhất mạch của chúng ta, đến đời này của chúng ta cũng đã vô cùng đơn bạc, xin thỉnh thượng tiên lưu lại cho chúng ta một chút huyết mạch, đại ân đại đức trên dưới Hồ tộc vĩnh viễn không quên."

" Lưu lại một chút huyết mạch?" Tiểu Khai hắc hắc cười, nhìn đám hồ ly từ trên xuống dưới: " Có chỗ tốt gì không? Chuyện không có lợi, ta mặc kệ không cần."

Trung niên mỹ phụ kinh ngạc chừng vài giây, mới bi phẫn cắn răng: " Có, có lợi."

" Nga, ngươi nói xem." Tiểu Khai hứng thú nói.

Trung niên mỹ phụ kéo tiểu Hân bên người qua, sau đó lại kéo hai cô gái giữ cửa kia, nói: " Thượng tiên mời xem, đây là ba nha đầu có căn cốt tốt nhất của Hồ tộc nhất mạch đời này, tiểu Hân có trăm năm đạo hạnh, mà Đằng Na Thuật danh liệt thứ hai trong Hồ tộc ta, bực thiên phú này cũng không hề có người thứ hai, mà Vô Song và Vô Đối hai nha đầu này, càng là trời sinh tâm ý tương thông, liên thủ sáng lập một bộ đồng thể song tu thuật, là bí thuật chưa từng có trước đó của Hồ tộc ta, ba nha đầu này chính thức đều có thân thể hồ mị, trời sinh mị cốt, đối với một người tu chân mà nói, nguyên âm nữ tử của các nàng đều là đại bổ vật khả ngộ mà không thể cầu a!"

Thần tình của tiểu Hân và Vô Song, Vô Đối ba nha đầu đều bi phẫn, khóc ròng nói: " Tộc trưởng, chúng ta nguyện ý cùng Hồ tộc cùng sống cùng chết, cũng không nguyện ý bị người xấu này lăng nhục."

Trung niên mỹ phụ thở dài một hơi, thanh âm bỗng nhiên nhu hòa, ép tới cực thấp: " Bọn nha đầu, các ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có còn sống mới có cơ hội báo thù, nhẫn nhục cầu sống không phải sỉ nhục, mà là quang vinh của Hồ tộc chúng ta."

Ba tiểu nha đầu sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc cùng gật đầu, thần sắc trên mặt đã nói lên sự quyết tuyệt không nên lời.

Tiểu Khai thật ra không đành lòng xem tiếp nữa, thở dài: " Bỏ đi, bỏ đi, không chơi với các ngươi nữa, các ngươi xuất hiện đi." Tay vung lên, Trấn Nguyên Thiên Phù đã tan thành mây khói, hơn ba mươi hồ ly tinh liền thoát khỏi trói buộc, rốt cuộc không thể đứng vững, liền cùng nhau ngã xuống.

" Tiểu Khai đạo hữu, ngươi làm như vậy rất nguy hiểm đó." Lão nhân vừa than thở kiệt hết nguyên khí lại xông ra: " Bây giờ ngươi đúng là một con gà tay không yếu ớt, các nàng muốn giết ngươi, ngươi sẽ xong đời rồi."

" Không quan hệ." Tiểu Khai không quan tâm lắc đầu: " Ta xem mấy hồ ly này cũng thiện lương."

Vừa mới dứt lời, chợt nghe một thanh âm rống giận: " Ta liều mạng với ngươi!"

Tiểu Khai chợt quay đầu, liền nhìn thấy thân ảnh một nữ nhân dùng một loại tư thế chưa từng có từ trước tới nay đánh tới, mười ngón tay nhọn hoắc, móng tay dài thượt, đã quơ vào ngực hắn.

" Dừng tay!" Phía sau vang lên những tiếng kêu sợ hãi của đám hồ ly tinh vừa được thả ra.

Trong phút chốc, Tiểu Khai bỗng nhiên hiểu được mình đã phạm vào sai lầm gì. Nguồn truyện: Truyện FULL

Vừa rồi đám hồ ly đến đuổi giết mình, cũng không phải toàn bộ hồ ly trong động, nơi phụ cận giường đá của lão bà bà kia, vẫn còn bốn hồ ly đang vây quanh, Trấn Nguyên Thiên Phù của mình mặc dù vây khốn đại đa số hồ ly, nhưng vẫn còn lọt lại bốn người này, mà một trong bốn hồ ly tinh này đang nhào tới quơ móng vuốt vào ngay ngực mình.

" Ta kháo, bị chết rất là mệt a." Đây là ý niệm duy nhất trong đầu khi Tiểu Khai tự cho là mình chết chắc.

Mười móng tay sắc bén, cứ như vậy xuyên qua áo ngoài của Tiểu Khai, đâm xuyên qua áo trong, sau đó đâm vào Vô Tự Thiên Thư trong lòng ngực.

" Oanh long long!" Một tiếng sét đánh tinh không vô cùng cường đại!

Ổ hồ ly này nằm dưới mười thước đất tại bãi tha ma, theo lý thuyết mà nói thì sét đánh dù sao cũng không thể đánh tới, nhưng Vô Tự Thiên Thư quả thật là vật nghịch thiên, móng vuốt hồ ly vừa chạm vào Vô Tự Thiên Thư, thì có một đạo tinh không sét đánh xoát xoát đánh xuống tới, đạo sét đánh này không phải từ trên bầu trời đánh xuống, mà là trực tiếp theo nóc động chung nhũ thạch ngưng tụ đi ra, có lẽ trên thế giới này không ai hiểu được nguyên lý sét đánh có thể ngưng tụ vào chung nhũ thạch, nhưng không hề nghi vấn, thiên lôi này, chính là chém vị cao thủ hộ pháp Hồ tộc tên Hồ Nhất này thành một con nhím.

Một đạo sét đánh này bổ xuống đúng là kinh thiên động địa, Hồ Nhất hiện nguyên hình ngay hiện trường, hóa thành một con hồ ly màu đỏ lửa nằm hôn mê trên mặt đất, lông mao toàn thân dựng đứng, hàm răng nhọn đang há ra, chảy ra chất lỏng màu trắng.

Tất cả những người chứng kiến ở hiện trường đều cảm thấy một trận rét lạnh, đồng loạt rùng mình.