Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 89: Chiến đấu chân chính

- Tiểu Dật, ngươi xem, chiến đấu cùng với yêu thú nếu như chỉ biết cậy mạnh là xa xa không đủ. Trên chiến trường, ngươi sẽ không chỉ gặp riêng một đầu yêu thú nhất định… Mười đầu, trăm đầu, thậm chí càng nhiều hơn! Khi không thể thoát đi, chỉ có thể ngạnh kháng, nếu như không biết cách bảo lưu mà chỉ biết bộc phát lực lượng mạnh nhất, kết cục cuối cùng sẽ là phi thường thảm đạm. Bởi vậy ngươi ở trong chiến đấu phải học được cách tiêu hao ít nhất nhưng lại thu được chiến quả lớn nhất.

Sâu trong Vân Khê Đảo, tại một phiến rừng dày đặc, những thành viên trong tiểu tổ số ba đang ẩn thân tại đây.

Cách bọn họ hơn trăm mét là một bờ suối, một đầu cự lang yêu thú toàn thân màu hỏa hồng to gấp mấy lần đầu dã lang bình thường. Hai mắt với con ngươi màu đỏ tươi nằm ở sát hai bên giúp nó có thể vừa uống nước bên suối vừa cảnh giác quan sát nhìn bốn phía xung quanh… Nhìn bộ dáng của nó liền biết, chỉ cần một động tĩnh rất nhỏ như gió thổi cỏ lay liền lập tức làm kinh động nó.

Nghe được lời La Vũ, La Dật khẽ gật đầu, dụng tâm ghi nhớ.

- Đây là hỏa diễm lang thú, loại yêu thú tương đối thông thường trên Vân Khê Đảo, nó là yêu thú có thuộc tính hóa, hỏa diễm lang thú trưởng thành lực công kích có thể đạt tới trình độ cấp năm hậu kỳ. Nhược điểm của nó ngoại trừ hai chỗ thông thường là mắt và “cúc hoa” còn lại chính là thắt lưng… Bất quá con thú này cực kỳ linh hoạt, muốn bắt trúng phần eo của nó là cực kỳ khó khăn. Bởi vậy thông thường mà nói, muốn giết chết nó chúng ta thường lựa chọn phương án thứ nhất, chính là hai mắt.

La Vũ nhìn con hỏa hồng cự lang kia nói, trong ánh mắt còn lóe ra một tia hàn mang nhàn nhạt.

- Ta hiện tại sẽ dùng thực lực tầng thứ năm sơ kỳ liệp sát đầu hỏa diễm lang thú này… Ngươi chú ý theo dõi!

La Vũ quay đầu liếc nhìn La Dật, sau đó tay cầm trường kiếm đặt xuống thắt lứng, nhắm hướng đầu hỏa diễm lang thú âm thầm đi tới.

La Dật biết đây là La Vũ muốn chỉ dẫn cho mình, trong lòng thoáng cảm động. Lập tức không chút nào dám chậm trễ, hai mắt chăm chú dừng trên thân hình La Vũ đang âm thầm tiếp cận mục tiêu…

Chỉ thấy thân hình La Vũ nhẹ nhàng như linh hầu, âm thầm di chuyển, thậm chí cỏ dại bên người cũng không hề sản sinh nhiều biến hóa.

Nhìn một trận này, nhãn thần La Dật thoáng chớp động, lập tức lộ ra thần sắc thán phục.

- Kinh nghiệm thực tế của ta đích thực quá ít một chút. Trước đánh lén đầu tông mao trư thú kia, tại thời khắc mấu chốt cơ nhiên không chú ý tới dưới chân làm phát ra động tĩnh khiến đầu tông mao trư thú kia chú ý tới mình… Bằng không, nếu cho ta lại gần một chút nữa, nhân lúc nó không phòng bị, ra sát chiêu bất ngờ… Nói khong chừng rất có khả năng nhất cử đâm trúng hai mắt đối phương… So với La Vũ, tiềm hành thuật của mình thật sự quá non nớt đi…

La Dật lắc đầu, mặt thoáng hiện nét cười khổ.

Lấy tâm trí của hắn không khó nhìn ra, La Vũ tiềm hành nhìn như tùy ý nhưng trên thực tế trong đó còn có điểm huyền diệu…

Hắn nhìn như tùy ý tiềm hành, trên thực tế lại có liên hệ mật thiết với chu vi địa hình cùng với thực vật chung quanh mình, thậm chí ngay cả hướng gió cũng có liên quan rất lớn! Những thứ này bình thường vốn là những thứ làm ảnh hưởng tới hành động, nhưng giờ khắc này tất cả lại biến thành vật trợ giúp hắn giấu kín thân hình một cách hoàn hảo nhất!... Khi hắn tiềm hành được chừng ba mươi thước, nhất thời liền biến mất trong tầm mắt mấy người La Dật… Gió thổi nhẹ làm lay động mảnh cỏ dại một chút, nhưng thân hình La Vũ ẩn bên trong ngay cả nửa phần vết tích cũng không hiển lộ ra…

- Tiềm hành của lão đại lại có tiến bộ rất lớn a…

La Hành ở một bên hơi cảm thán nói.

- Trong phạm vi ba mươi thước biến mất thân hình… Toàn bộ doanh địa, ngoại trừ các trưởng bối ra, cũng chỉ có Vũ ca và một số rất ít cường giả tầng thứ bảy có thể làm được thôi.

La Quỳnh cũng hiếm thấy không có phản bác lại lời La Hành, trái lại vẻ mặt còn hiện rõ vẻ kính nể và ước ao nhìn về phía địa phương thân hình La Vũ biến mất. Nhìn biểu tình của nàng, tựa hồ là đang nỗ lực muốn nhìn ra đối phương đến tột cùng đã đi tới chỗ nào rồi… Thế nhưng rất hiển nhiên cũng không có thu hoạch gì.

La Dật nghe được những lời này của La Quỳnh, sắc mặt cũng thoáng đỏ lên, khóe miệng tràn ra một tia khổ sáp…

- Ta vốn tưởng rằng, bằng vào sự lợi hại “luật động – thanh vũ chi kiếm” của ta khi đối đầu với cường giả tầng thứ chín bản thân cũng có thực lực liều mạng. Nhưng hiện tại xem ra suy nghĩ của mình thực sự là quá mức ngây thơ rồi…

La Dật bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.

Lúc này hắn cuối cùng cũng hiểu được… So sánh thực lực là một chuyện, chân chính chiến đấu lại là một chuyện khác.

Hắn áp chế thực lực đến tầng thứ năm trung kỳ, đối mặt với một con yêu thú so với hắn thấp hơn một giai còn có vẻ lực bất tòng tâm… Nếu như chân chính để hắn đối đầu với một người là cường giả tầng chính, hắn thực sự có thể thắng?

Cần phải biết, yêu thú chỉ là dã thú có bản năng giết chóc mà thôi. Phương thức chiến đấu của chúng đơn thuần như một… Nhưng cường giả nhân loại lại hoàn toàn khác!

Cường giả nhân loại tầng chín có ai không phải hạng người thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú? Phương thức chiến đấu của bọn họ lại đi so sánh với những yêu thú cấp thấp này? Thế mà La Dật hiện tại cũng tính là một người có thực lực cao, đi đối phó với đám yêu thú cấp thấp này lại phải chật vật như vậy… Còn muốn liều mạng vượt cấp chiến đấu với cường giả nhân loại tầng chín? So ra với yêu thú cấp thấp còn phải khó hơn rất nhiều lần!

Dùng từ người si nói mộng để hình dung, chỉ sợ cũng không chút khoa trương nào.

- Tiểu Dật, ngươi cần phải quan sát cho kỹ đó…

La Hành cười nhìn La Dật nhắc nhở, cắt đứt dòng trầm tư của hắn. La Dật gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước…

Bên dòng suối, đầu hỏa diễm lang thú kia không hề nhận thấy được tại một chỗ khuất có ẩn dấu sát khí đang dần dần lại gần nó. Nó vẫn dùng đôi mắt màu đỏ tươi của mình cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía, một bên cúi đầu dùng cái lưỡi màu đỏ thật dài liếm xuống dòng suối để uống nước…

Đột nhiên! Một đạo bóng đen chợt mạnh mẽ bắn ra từ trong rừng ngay phía sau nó không tới năm thước. Nhanh như thiểm điện, một thanh trường kiếm ánh lên hồng sắc quang mang chợt đâm thẳng tới!

Tất cả phát sinh quá nhanh, tiếng xé gió kịch liệt nhất thời kinh động tới con hỏa diễm lang thú, đôi con ngươi màu đỏ tươi nhất thời bắn ra quang mang hung tàn tới cực điểm, mạnh mẽ uốn mình lại… Trong chớp mắt trước khi trường kiếm đâm vào da thịt, nó đã biểu hiện ra tính linh hoạt của mình.

Toàn bộ thân thể mạnh mẽ co rụt lại, sau đó lấy tốc độ nhanh như thiểm điện mạnh mẽ nhảy lui lại một bên phía sau! Tốc độ cực nhanh, tất cả động tác cư nhiên đều diễn ra liên tiếp chỉ trong khoảnh khắc trước khi mũi kiếm đâm tới!

Nhưng mà như vậy vẫn chưa đủ giúp nó tránh thoát khỏi truy sát của đạo bóng đen. Chỉ thấy đạo bóng đen kia đâm thẳng ra, tại thời điểm hỏa diễm lang thú trong nháy mắt tránh được, thân hình hắn lại đột nhiên ngưng lại, dưới chân