Vũ Đấu Tinh Không

Chương 4: Thanh mai trúc mã

Dưới ánh tà dương, sương khói mịt mù, cỏ cây um tùm, ánh hoàng hôn mờ ảo bao trùm lên toàn bộ ngọn núi xa xa, hắn cầm miếng ngọc giản ghi chép về Tiên Cương mà Lục huynh cho hắn, nơi đó chính là giang hồ ngàn dặm. Một ngày không xa, ta sẽ bước vào giang hồ, mặc bạch sam (áo trắng) đeo trường kiếm ngao du tứ hải, khoái ý ân cừu.

Kiếm nhuốm máu cừu nhân, rượu uống dùng bát lớn, trải nghiệm sương gió của nhân gian, cùng nếm sự cô đơn trên chiếc thuyền buôn, sự khảng khái anh hùng khi kết nghĩa, dũng cảm xông pha trên giang hồ. Kiếm hắn cũng như tên hắn sẽ truyền khắp mỗi ngõ ngách, mỗi một người khi nhắc đến hắn trong mắt đều ánh lên sự ngưỡng mộ, kiêu ngạo khoe với mọi người rằng mình đã gặp qua đại hiệp ad truyện tiên hiệp tiên nghịch ở nơi nào đó, thêm mắm thêm muối kể lại đủ loại sự tích về hắn, làm rung động vô số phương tâm, hàng đêm đi vào giấc mộng của vô số nữ hiệp... nghĩ tới đây trên mặt hắn lộ một nụ cười đáng khinh...

Ad tên dài nhìn cảnh chiều tà trên núi, mây xuân nhẹ trôi, hùng ưng dải cảnh bay... đủ loại cảnh trí, cứ vậy mà miên man bất định, cảm thán thời gian trôi nhanh, nhân sinh bất định, đối với cái ngày mình được bước chân vào giang hồ mà tràn ngập chờ mong.

“Dịch Phong Ca ca, ngươi lại ở đây mà ngơ ngẩn à? (Vâng, ad truyện tiên hiệp tiên nghịch - Dịch Phong:v)

Một tiếng cười duyên đem tư tưởng bay bổng tận đâu đâu kéo trở về, đối diện thấy một khuôn mặt đáng yêu, mặc chiếc váy màu vàng, tiếng nói thanh thúy như chim hoàng oanh, ngoại trừ nghĩa muội Lý Tiểu Uyển thì còn ai nữa? Nàng tới đây để gọi hắn về ăn cơm.

Dịch Phong xoay người giang đôi tay, cười nói:

“Lại đây nào, cho ca ca ôm một cái.”

Tiểu Uyển cười hì hì đi tới, nghe lời dựa cả người vào lòng ngực hắn.

Chúng ta đi thôi, hắn khẽ vung tay, một kiện phi hành khí hình chiếc thuyền buồm xuất hiện, mang theo 2 người lao vút đi xa