Vũ Đấu Tinh Không

Chương 7: Thần bí lão bà bà

Nhìn thấy mọi người tu luyện, hắn cũng lặng lẽ trở về phòng, thử ngồi xuống vận chuyển công pháp theo kiếp trước để hấp thu thiên địa linh khí để từng bước khôi phục lại tu vi, hắn khoanh chân, hai tay kết ấn lặng lẽ ngồi thổ nạp, một canh giờ, hai canh giờ cho đến năm canh giờ... mồ hôi trên người hắn vã ra như tắm, tên trán lấm tấm mồ hôi, hai mắt khép hờ nhưng thi thoảng lại nhíu lại như có điều gì khó nghĩ. Lại qua một canh giờ sau hắn từ từ mở hai mắt, đôi chân mày nhíu chặt lẩm nhẩm:

- Kỳ quái, tại sao ta cố gắng hấp thu linh khí nhưng lại không cảm nhận được chút nào, dường như có một rào cản vô hình ngăn cách.

- Tiểu tử, ngươi đừng phí công vô ích, ở thiên địa này ngươi đừng mơ tu luyện được linh lực haha.

Sắc mặt hắn đại biến, nhảy vội xuống giường, theo bản năng quơ vội cán chổi góc nhà giơ lên, ánh mắt quét một vòng xung quanh, nhưng kỳ quái thay hắn không phát hiện ra người nào.

- " Giả thần giả quỷ, có bản lĩnh thì cút ra đây cho lão tử. " Sắc mặt hắn trầm xuống, lạnh lùng quát

- "Tiểu oa nhi có chút thú vị, ta đang ở trong đầu ngươi"

Tiếng cười êm ái, thanh thúy lại vang lên, lần này hắn để ý kỹ đó là giọng của một nữ nhân, nét mặt hắn sa sầm, hít một hơi thật sâu cố gắng trấn định tâm thần, hắn chợt nghĩ ra lúc đi tới đây xuyên qua không gian phong bạo, một luồng sáng màu vàng lướt đi cực nhanh trong tinh không, dung nhập vào trong cơ thể hắn khiến tu vi của hắn trong nháy mắt mất sạch, may mà hắn phúc lớn mạng lớn không thì cái mạng nhỏ thật khó bảo toàn. Nghĩ tới đây, nét mặt hắn dần trở nên dữ tợn, luồng sáng màu vàng dung nhập vào trong người hắn chín phần mười là do yêu nữ này biến thành hút sạch tu vi trong cơ thể hắn. Hắn không thể nhịn nổi nữa gào to mắng:

- Bà già ngươi, thì ra là ngươi dở trò quỷ trong người của ta khiến lão tử suýt toi cái mạng nhỏ, mau... mau lăn ra khỏi người lão tử...

Hắn giận, thật sự tức giận đang muốn mắng tiếp thì chợt đầu óc hắn quay cuồng, hai mắt tối sầm mất ngất đi.

Trong Không gian hắc ám vô tận, chỉ có sương mù màu xám phiêu phù xung quanh. Dịch Phong trôi nổi như một u linh, đôi mắt hắn đang ánh lên đi tới gần một điểm bạch quang phía trước, khi hắn đến gần thì nhìn rõ đây là một bạch y nữ tử. Thấy hắn, bạch y nữ tử khẽ cười nói:

"giới thiệu với ngươi, ta là Phong Thanh Mai, ngươi cứ gọi ta là Thanh Mai bà bà"

Cái gì, bà bà? Khuôn mặt hắn nghệt ra, ánh mắt lấp lánh như sao.

Nhìn vẻ bề ngoài thật sự không có gì giống một bà bà một chút nào, da thịt trơn mượt tinh tế, dung nhan xinh đẹp tinh xảo, nụ cười thánh khiết như tiên nữ hạ phàm. Sóng mắt ôn nhu diễm mạn, đôi môi đỏ mọng căng tròn.. Tóc cài thanh ngọc phượng trâm, thân vận hồng y. Khí chất thoát tục thanh lệ, ung dung tiêu sái, lại có vẻ vũ mị thành thục đủ làm cho nam nhân vừa nhìn thấy thì tim đập chân run, cam nguyện khúm núm dưới váy của nàng. Trên người nàng tản mát ra bạch quang thánh khiết, tràn ngập đạo vận, quả thực là khuynh đảo chúng sinh. Một bụng đầy nộ khí của hắn gặp vẻ đẹp như tiên nữ hạ phàm của nàng như tiêu tan hơn phân nửa. Chợt hắn thầm cười khổ, nếu tu vi không mất hết thì làm sao nhận ra bộ mặt giả dối của tiện nhân Tiểu Uyển kia.